co dao kinh phong q25 (den c524)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nói tới không phải là mình, mà là Nam Cung Khuyết! Hắn biết cuối cùng vẫn có người đã nhìn ra. Hắn cắn răng một cái, nắm chặt chuôi kiếm muốn rút trường kiếm ra lần nữa. Hai mắt Nam Cung Khuyết đột nhiên lóe lên, chỉ lóe lên một cái, sự chán chường tràn ngập trong mắt hắn thoáng chốc không còn lại chút gì. 

Nam Cung Tầm Anh trong lòng chấn động, từ từ buông tay ra. Lúc này hắn mới hiểu được, mình và Nam Cung Khuyết tới cùng còn kém rất xa. Hắn quay người lại, trong mắt hiện lên một chút cô đơn, cũng mang theo một chút căm hận, hắn nhảy xuống kiếm đài rồi đi thẳng xuống núi.

Tây Môn Phục nhìn theo hình bóng của Nam Cung Tầm Anh, khóe miệng hiện ra một ít âm lãnh. Hắn tung người lên kiếm đài, nhẹ nhàng chắp tay với Nam Cung Khuyết:

- Nam Cung huynh, hạnh ngộ!

Ánh mắt Nam Cung Khuyết từ từ khôi phục lại vẻ chán chường, nhìn Tây Môn Phục, thản nhiên nói:

- Mời!

Ái chà! Xem ra hai người muốn tỉ thí một trận rồi. Nam Cung Khuyết và Tây Môn Phục đều được tôn là một trong võ lâm tam đại công tử, một người thân mang Cửu cung kiếm pháp, kiếm xuất cửu cung, một người thân mang Lạc Anh Xuy Tuyết kiếm, có thể nói không phân cao thấp. Hai người tranh đấu, dĩ nhiên là hấp dẫn.

Trên người Tây Môn Phục cũng không có đeo kiếm, hắn lộn cổ tay, bỗng có thêm một thanh trường kiếm, đoạn duỗi về phía trước, thân kiếm lắc lư đâm tới Nam Cung Khuyết. Thì ra là một thanh nhuyễn kiếm, cũng không biết là hắn giấu ở trong tay áo hay quấn bên hông. Trên thực tế, cũng chỉ có nhuyễn kiếm mới có thể phát huy hoàn toàn được uy lực của Lạc Anh Xuy Tuyết kiếm pháp của Tây Môn thế gia.

Nam Cung Khuyết cũng trường kiếm xuất vỏ, mũi kiếm đưa về trước, "keng", thân hình hai người đan vào nhau, Tây Môn Phục không đợi xoay người lại, nhuyễn kiếm đi qua dưới nách đâm vào sau lưng Nam Cung Khuyết. Nam Cung Khuyết đảo kiếm ngăn cản, "keng", cả hai xoay người, kiếm phong xuất lia lịa, "đương đương đương đương", bóng hai người đan vào nhau liên tục, thân pháp cực nhanh, khiến người kinh thán.

Tây Môn Phục đột nhiên hoành kiếm quét một cái, Nam Cung Khuyết dựng thẳng kiếm ngăn cản, "Keng", kiếm của Tây Môn Phục vô cùng mềm mại, thân kiếm mặc dù bị ngăn nhưng nửa đoạn thân trước cong lại, tiếp tục quét tới thắt lưng Nam Cung Khuyết.

Nam Cung Khuyết nghiêng người lách đi, vừa vặn mũi kiếm sạt qua, mũi kiếm điểm "đinh" lên thân kiếm, còn cong lại thành một vòng, vòng lấy trường kiếm của Nam Cung Khuyết.

Nam Cung Khuyết rút kiếm lại, thân mình đột nhiên chớp động liên tục chín lần, chín đạo kiếm phong từ chín phương hướng đâm thẳng tới Tây Môn Phục, chín đạo kiếm phong này nhìn như cùng lúc đâm tới, nhưng lại có nhanh có chậm, nhưng lại không thể nhìn ra đạo nào nhanh đạo nào chậm.

- Là Kiếm xuất cửu cung!

Dưới đài có người buột miệng kinh hô.

Tây Môn Phục thu người lại, muốn tránh khỏi chín đạo kiếm phong này, nhưng kiếm phong thực sự quá nhanh, hắn đã nghe được tiếng quần áo của mình bị phong mang của kiếm phong xé rách. Hắn không dám do dự, rung nhuyễn kiếm một cái, thoáng chốc chấn ra một mảnh kiếm quang đè tới chín đạo kiếm phong, chỉ nghe thấy một loạt tiếng "đương đương đương đương", hai thanh kiếm không biết đã va chạm bao nhiêu lần, kiếm hoa bay tán loạn quanh hai người.

Sở Phong, Mộ Dung, Ngụy Đích, Diệu Ngọc không hẹn mà cùng đứng lên, bởi vì mảnh kiếm quang mà Tây Môn Phục chấn ra thật quá quen thuộc, họ đều đã từng bị mảnh kiếm quang này tập kích. Chẳng lẽ vị công tử che mặt kia quả thực chính là Tây Môn Phục? Nhưng chỉ bằng một mảnh kiếm quang thì suy cho cùng vẫn khó có thể kết luận. 

Trên đài kiếm phong, kiếm quang đã tan biến, Tây Môn Phục, Nam Cung Khuyết đứng ở hai đầu kiếm đài.

- Cửu Cung kiếm pháp của Nam Cung huynh quả nhiên tinh diệu!

Tây Môn Phục rung cổ tay một cái, nhuyễn kiếm thoắt cái đã biến mất không thấy, không biết đã thu vào đâu rồi.

Nam Cung Khuyết không trả lời, tra kiếm vào vỏ rồi xoay người chán chường đi xuống kiếm đài, trở về chỗ ngồi, cầm lấy bầu rượu lại tiếp tục uống.

Tây Môn Phục cũng đi xuống kiếm đài. Như vậy, hai người chẳng khác nào như đánh ngang ngửa. Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Tây Môn Phục cùng Nam Cung Khuyết vẫn chưa xuất hết toàn lực. Chiêu "Bạo tuyết cuồng thiên" lợi hại nhất của Lạc Anh Xuy Tuyết kiếm vẫn chưa xuất ra, mà chiêu "Cửu kiếm liên quyết" tối tinh diệu của Cửu Cung kiếm quyết cũng chưa sử ra. Xem ra hai người không có dự tính tranh danh hiệu kiếm chủ.

Ngụy Đích và Mộ Dung nhìn nhau rồi đồng thời phi thân lên kiếm đài, xem ra hai người muốn luận bàn một phen rồi. Một người là đại công tử của Mộ Dung thế gia thân mang Tử Ẩn thần công, một người là Trích Tiên Tử luyện tuyệt thế kỳ công Tích Thủy quyết, chỉ riêng cái tên này cũng đã đủ hấp dẫn.

Chương 517: Tử hoa thôn nhật.

Người dịch: slow91

Biên: mts86vt

Nguồn: www.tangthuvien.com

Ngụy Đích và Mộ Dung phi thân lên kiếm đài, Tích Thủy quyết đối đầu với Tử Ẩn thần công, dĩ nhiên là thu hút.

Ngụy Đích bay lên, Tích Thủy kiếm "cheng" xuất vỏ, thân kiếm đã quét ra một vòng hoa văn thủy quang đâm thẳng vào Mộ Dung. Mộ Dung dùng song chưởng ứng chiến, thân hơi nghiêng, hữu chưởng cũng hiện lên một tầng tử khí rồi vỗ ra.

Hai người hiển nhiên đều hết sức quen thuộc đối với kiếm chiêu chưởng pháp của nhau, kiếm tới chưởng qua, một người kiếm pháp phiêu dật linh động, như biển rộng không bờ, một người chưởng pháp thì hùng hậu thong dong, như mặt đất rộng lớn, nhất thời khó mà phân giải.

Ngụy Đích khẽ quát một tiếng, mũi kiếm quét về phía trước một vòng, vẽ ra từng vòng kiếm, tựa như vòng hoa văn nước quấn lấy Mộ Dung. Mộ Dung hơi lùi lại, vòng kiếm tràn về phía trước, Mộ Dung lại lùi lại, kiếm vòng vẫn quấn lấy hắn rồi từ từ vòng qua, tựa như một giọt nước nhỏ lên mặt nước bắn lên từng vòng sóng gợn tuyệt đẹp, nhưng lại ẩn chứa sát khí vô cùng vô tận.

- Là Tích thủy kiếm khuyên, tinh điệu, quả là tinh diệu!

Tiếng kinh hô chưa dứt, Ngụy Đích rung mũi kiếm một cái, một điểm thủy quang đột nhiên xuyên ra từ trung tâm kiếm vòng, điểm thẳng vào ngực Mộ Dung, nhanh đến mức khó có thể hình dung, chính là sát chiêu của Tích Thủy Quyết -- Tích thủy xuyên tâm.

Thân hình Mộ Dung đột nhiên biến mất, xuất hiện ở ngoài cách vài thước. Ngụy Đích tung người về trước, thoạt nhìn tựa như đang đạp trên sóng nước nhẹ nhàng, dáng người vô cùng xinh đẹp, nhưng thoáng chốc đã lướt tới trước người Mộ Dung, kiếm vòng lại tràn ra lần thứ hai, một điểm thủy quang xuyên ra từ kiếm vòng.

Mộ Dung lại biến mất, mà Ngụy Đích lại lướt tới, hai người liên tiếp thi triển Di Hình Hoán Ảnh cùng Lăng Ba Vi Bộ, đưới đài mọi người được một phen mãn nhãn.

Mộ Dung đột nhiên tách ra song chưởng, đoạn vỗ về phía trước, hai điểm tử quang vỗ ra từ lòng bàn tay, phiếm phong mang mạnh mẽ xuyên qua kiếm vòng, bắn về phía Ngụy Đích. 

- Tử Ẩn Thốn Mang!

Mọi người kinh hô, ngay cả Tống Tử Đô cũng khẽ động sắc mặt. Mộ Dung đã có thể đem tử khí bức thành thốn mang, nội kình quả là thâm hậu!

Ngụy Đích thấy hai điểm tử quang xuyên qua kiếm vòng kéo tới, nàng tung người lên trên, Mộ Dung hiển nhiên đã sớm tính tới việc Ngụy Đích sẽ bay lên, lòng bàn tay đẩy lên trên, kích ra vài điểm tử quang.

Ngụy Đích đang ở giữa không trung, xem ra muốn tránh cũng không thể, Tích Thủy kiếm cắt xuống phía dưới một kiếm, "Bồng" kích ra một đạo kiếm khí, không ngờ lại tung người lên trên vài thước, tử quang xẹt qua chân nàng.

- Là Kiếm khí lăng ba! Thân pháp quá tuyệt điệu, thật không hổ là đệ nhất tiên tử! - Mọi người lại sôi nổi. 

Ngụy Đích không đợi hạ người xuống. Tích Thủy kiếm bất ngờ trạm lên từng vòng văn quang, đoạn quét xuống phía dưới, kích ra một sóng kiếm khí, kiếm khí giống như một bức tường nước, cuồn cuộn ập tới Mộ Dung.

Mộ Dung song chưởng hiện tử quang, vỗ ra một đạo chưởng kình hùng hậu, nghênh đón lấy kiếm khí đổ tới, "oanh", kiếm khí bị đánh tan, nhưng dư kình của kiếm khí vẫn cắt bay khăn đội đầu của khán giả gần kiếm đài, tay áo bị thổi bay phất phơ.

Ngụy Đích nhẹ nhàng hạ xuống, như tiên tử hạn phàm, cùng Mộ Dung nhìn nhau cười, tra kiếm vào vỏ rồi tung người xuống kiếm đài.

Mộ Dung không nhảy xuống kiếm đài, đột nhiên thu lại dáng cười, xoay người về phía Tây Môn Phục, thản nhiên nói:

- Lạc Anh Xuy Tuyết kiếm của Tây Môn công tử tinh diệu tuyệt luân, mảnh kiếm quang vừa rồi khiến ta có cảm giác như đã từng quen biết. Sao Tây Môn công tử không lên đài đấu thử một phen!

Mọi người đồng thời ồ lên!

Tây Môn Phục và Nam Cung Khuyết bất phân thắng bại, chứng tỏ không muốn tranh chức vị kiếm chủ rồi, Mộ Dung lại nói thẳng ra ước chiến với Tây Môn Phục thì quả là khó hiểu, vả lại nghe giọng điệu đó của Mộ Dung, hiển nhiên cũng rất không bình thường. 

Tây Môn Phục đang phe phẩy quạt giấy đột nhiên dừng lại. Mộ Dung khiêu chiến mình, hiển nhiên cũng không phải là đọ sức đấu bình thường. Chẳng qua hắn thân là đại công tử của Tây Môn thế gia, đương nhiên không thể lùi bước được.

Y cất quạt giấy rồi tung người nhảy lên kiếm đài, vẫn treo nụ cười như cười như không nơi khóe miệng, thản nhiên nói:

- Hiếm khi Mộ Dung huynh có nhã hứng, Tây Môn nào dám không phụng bồi?

- Mời!

Giọng của Mộ Dung hơi lạnh, điều này rất hiếm thấy.

Tây Môn Phục lật cổ tay, nhuyễn kiếm lại vô thanh vô tức xuất hiện, thân kiếm rung một cái, ba đạo kiếm quang thượng trung hạ đâm tới Mộ Dung. Mộ Dung nhìn thẳng vào kiếm quang đang đâm tới mà không tránh né, song chưởng bỗng phiếm tử quang rồi vỗ về phía trước, chưởng kình hùng hậu đã đánh bật kiếm quang trở lại.

Tây Môn Phục hồi kiếm một vòng, lại đâm ra lần nữa. Mộ Dung vẫn không tránh, song chưởng nghênh đón kiếm quang vỗ một cái, lại đánh bật kiếm quang ngược trở lại. Tây Môn Phục hơi hoảng hốt, không ngờ Mộ Dung vừa ra tay đã không tiếc chân khí để áp chế bản thân, rõ ràng là muốn liều so nội kình với mình.

Y biết Tử Ẩn Thần Công của Mộ Dung lợi hại. Y lui người lại, nhuyễn kiếm cũng thu lại, lập tức thân kiếm rung lên liên tục, thoáng chốc bung ra một mảnh kiếm quang, mỗi đạo kiếm quang tựa như tuyết đang rơi, bay lượn khắp trời thổi về phía Mộ Dung.

- Là Mãn thiên phi tuyết! - Có người kinh hô.

Mộ Dung đứng tại chỗ, mặt thấy mảnh kiếm quang như tuyết bay kéo tới mà vẫn không tránh né, hai mắt thoáng chốc biến thành tím đỏ, chiếc áo choàng màu tím đằng sau đột nhiên tung bay lên, song chưởng một trên một dưới duỗi về phía trước người, tử quang hừng hực. Trên dưới hai vùng tử quang lớn như miệng mãnh hổ, ngoạm thẳng tới mảnh kiếm quang như tuyết bay, chớp mắt nuốt hết cả mảnh kiếm quang, thế đi không giảm, tiếp tục nuốt tới Tây Môn Phục, như thể muốn nuốt luôn cả trời đất.

- Tử hoa thôn nhật! Là Tử hoa thôn nhật, thật là khủng khiếp!

Dưới đài có người biến sắc hô lên.

Tây Môn Phục cả kinh không dám coi thường, lui gấp lại, đoạn y hét lơn một tiếng, nhuyễn kiếm rung liên tục, kiếm quang như bão tuyết ào ra, chính là "Bạo tuyết cuồng thiên"! Chỉ nghe thấy trong vô số tiếng "leng keng leng keng!", kiếm quang cuối cũng cũng đã ngăn được hai luồng tử khí.

Song không chờ Tây Môn Phục kịp thở, Mộ Dung bức lên trước, hai tay lại một trên một dưới duỗi về phía trước, hai vùng tử khí như miệng mãnh hổ lại nuốt tới. Tây Môn Phục lùi nhanh lại, vội chấn nhuyễn kiếm, lại chấn ra kiếm quang như bão tuyết ngăn cản.

Mộ Dung bức tới từng bước, lần lượt sử ra "Tử hoa thôn nhật", Tây Môn Phục lui về sau từng bước, lần lượt chấn ra "Bạo tuyết cuồng thiên" chống đỡ.

Tất cả mọi người sợ đến ngây người, trận này quả thực quá kinh tâm quá hung hiểm, đây đâu phải là luận bàn đọ sức, rõ ràng là đang quyết chiến sinh tử, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng!

Không ai biết Mộ Dung luôn tao nhã lại vì sao nổi nóng, đắc thế mà vẫn không buông tha cho người ta như vậy!

Tây Môn Phục đã sinh ra cảm giác sợ hãi trong lòng, không ngờ Mộ Dung không tiếc chân khí bị tiêu hao, ép mình đấu nội kình, mà chân khí của Mộ Dung lại hùng hậu hơn nhiều so với mình tưởng tượng.

Y đã lui tới mép kiếm đài, hơn nữa không chấn ra "Bạo tuyết cuồng thiên" được nữa để ngăn lại tử khí của Mộ Dung. Một giọt mồ hội lạnh thấm ra từ mi tâm y, nhỏ lên mũi kiếm.

Mộ Dung nhìn thẳng vào Tây Môn Phục, đủ thời gian một nén nhang, trong thời gian một nén nhang này, dưới đài gần như ngạt thở, thời gian cũng phải dừng lại.

- Tây Môn công tử, sau này làm việc gì tốt nhất phải suy nghĩ kĩ!

Mộ Dung nói xong câu đó quay người lại, cũng không nhìn phản ứng của Tây Môn Phục ra sao, phi thân xuống kiếm đài. Mãi đến lúc này, chiếc áo choàng màu tím sau lưng hắn đang dương lên mới bồng bềnh hạ xuống.

Không ai biết vì sao Mộ Dung đột nhiên lại nói ra những lời này, nhưng giữa tứ đại gia tộc từ trước đến nay vốn có chút ân oán, nhưng lần này có vẻ rất không bình thường.

Nét mặt Tây Môn Phục vẫn kiểu như cười như không đó, nhưng có vẻ hơi cứng nhắc, chỉ có y mới biết những lời của Mộ Dung rốt cuộc là có ý gì.

Y xoay người, hai mắt bắt đầu trở lên âm lãnh, thậm chí có vẻ u ám, đang định nhảy xuống thì một bóng người đã phi thân lên kiếm đài, lang lảnh nói:

- Tây Môn công tử chậm đã! Ta cũng có chút cảm giác như đã từng quen biết đối với mảnh kiếm quang đó của Tây Môn công tử, không bằng chúng ta cũng đấu một lần xem sao?

Giọng điệu trong uể oải lại mang theo sắc lạnh, là tiếng của Sở Phong.

Chương 518: Lực phách Hoa Sơn

Người dịch: slow91

Biên: mts86vt

Nguồn: www.tangthuvien.com

Tây Môn Phục xoay người lại, nhìn Sở Phong rồi nhíu mày.

Vừa rồi y liều mạng đấu nội kình với Mộ Dung, liên tục thi triển Bạo tuyết cuồng thiên, chân khí tiêu hao rất lớn, một giờ ba khắc không thể nào khôi phục ngay được, nhưng ngay lúc này Sở Phong lại lên đài khiêu chiến, thực là không tuân thủ quy tắc giang hồ. Nhưng trước mặt mọi người ở dưới đài, y chung quy không thể nói mình chân khí bị hư hao, muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng y thân là đại công tử của Tây Môn thế gia, Sở Phong chẳng qua là một tiểu tử vô danh.

Y thản nhiên nói:

- Sở huynh chọn thời cơ lên đài thật đúng lúc đấy!

Sở Phong thản nhiên nói:

- Tây Môn công tử nói và chọn thời cơ đánh lén cũng càng đúng lúc hơn đấy, ta đặc biệt lên đài thỉnh giáo hai chiêu này của Tây Môn công tử.

- Lời Sở huynh nói thật khiến người khó hiểu.

- Tây Môn công tử không rõ thì không ngại tìm một con lừa hỏi thử xem, chắc là con lừa cũng có thể nghe hiểu được.

Hai người không lên tiếng nữa, nhiều lời cũng vô ích.

Dưới đài lặng ngắt như tờ, hai người đối thoại đã rõ ràng, đây lại là một trận so đấu tuyệt không bình thường.

Sở Phong nhìn Tây Môn Phục, chậm rãi rút ra Cổ trường kiếm.

Hai mắt Tây Môn Phục lóe lên, lật cổ tay và nhuyễn kiếm hiện ra, đâm nhanh tới Sở Phong. Hắn định cướp thời cơ xuất thủ trước, bởi vì cuộc so kiếm trước đó giữa Sở Phong và Tống Tử Đô đã nói cho hắn, Sở Phong rất khó đối phó.

Sở Phong cười lạnh, đoạn trượt người một cái tới bên phải Tây Môn Phục, tay trái thản nhiên chắp ở sau lưng, tay phải dựng thẳng trường kiếm, như Thái Sơn áp đỉnh chém thẳng tới Tây Môn Phục.

Chỉ một chiêu "Lực phách Hoa Sơn" đơn giản nhất, nhưng nhanh, chuẩn, độc, mãnh.

Tây Môn Phục cầm kiếm hai tay giơ lên trên đỡ, "keng", nhuyễn kiếm suýt bị chấn bay, cả người cũng bị chấn văng ra vài thước. Đương nhiên rồi, chân khí của y đã bị hư hao, cho dù hai tay cầm kiếm nhưng vẫn khó mà ngăn được uy lực nhát chém của Sở Phong.

Sở Phong tiến lên trước một bước, tay trái vẫn thản nhiên chắp sau lưng, tay phải giơ kiếm lại bổ mạnh xuống. Tây Môn Phục giơ kiếm lên đỡ, "Keng", lại bị chấn văng ra vài thước. Sở Phong lại bức tới trước một bước, giơ kiếm lại chém. Tây Môn Phục định lắc mình tránh đi, Phiêu Tuyết thân pháp của Tây Môn thế gia cũng là độc bộ thiên hạ, nhưng hắn sử không ra, chỉ có thể giơ kiếm lên trên đỡ, "keng", lại bị chấn ra vài thước. 

Cứ như thế, Sở Phong cứ một kiếm rồi lại một kiếm chém Tây Môn Phục từ phía đông kiếm đài tới phía tây kiếm đài, rồi lại chém từ phía tây trở về phía đông kiếm đài, từ nam chém tới bắc, rồi lại từ bắc chém tới nam.

Tây Môn Phục bực lắm rồi, không ngờ mình lại bị Sở Phong dùng chiêu thức đơn giản nhất, nguyên thủy nhất xoay vòng vòng, giống như đang đùa giỡn với khỉ, sao y có thể không bực cho được, huống hồ dưới đài còn có rất nhiều cặp mắt đang nhìn.

Y cắn răng, đoạn chấn nhuyến kiếm một cái, một mảnh kiếm quang như tuyết bay tấp tới Sở Phong, buộc phải xuất ra "Bạo tuyết cuồng thiên". Tuy là ép phải sử ra, nhưng uy lực vẫn kinh người.

Sở Phong nhìn kiếm quang như tuyết bay tấp tới mà không tránh né, Cổ trường kiếm kêu oong một tiếng, mũi kiếm thoáng chốc trạm lên một điểm hoa quang, bình bình đâm tới. Mũi kiếm xuyên thủng từng tầng tuyết bay tới, vô thanh vô tức điểm trúng cổ họng Tây Môn Phục.

Kiếm quang trùm lấy Sở Phong biến mất ngay khi đó, chỉ cần Cổ trường kiếm hơi nhích về phía trước, Tây Môn Phục sẽ bị đâm thủng cổ họng, sinh tử chỉ trong một ý niệm của Sở Phong.

Sở Phong nhìn thẳng vào Tây Môn Phục, cũng thời gian một nén nhang, trong thời gian một nén nhang này, người dưới đài cũng như bị nghẹt thở, ngay cả thời gian cũng như ngừng lại.

Sở Phong chợt dùng kiếm vỗ hai cái "bộp bộp" lên vai Tây Môn Phục, như đang dạy bảo một đứa trẻ hư không nghe lời, vẫn để lại câu nói kia:

- Tây Môn công tử, sau này làm việc gì tốt nhất phải suy nghĩ kĩ!

Nói xong xoay người nhảy xuống kiếm đài, cũng mặc kệ sắc mặt của Tây Môn Phục ra sao.

Trên mặt Tây Môn Phục ngay cả dáng cười như có như không cũng không còn, y xoay người đi xuống kiếm đài, hai mắt âm đến kinh khủng.

Mọi người bắt đầu rỉ tai thì thầm, hai trận tỉ thí này ít nhiều khiến người cảm thấy có sát khí trong đó.

Tống Tử Đô cũng thầm thở phào một hơi, y không biết giữa Mộ Dung, Sở Phong cùng với Tây Môn Phục có thù hận gì, nhưng khi mũi kiếm của Sở Phong đặt trên cổ họng Tây Môn Phục, y thật lo lắng Sở Phong sẽ đâm tới.

Cũng không phải y quan tâm đến sinh tử của Tây Môn Phục, chỉ là kiếm hội là do y khởi xướng và cũng chủ trì, mà Tây Môn Phục là công tử của Tây Môn thế gia, cứ như vậy uất ức bị Sở Phong đâm chết thì quả thật không biết ăn nào nói với Tây Môn thế gia, đồng thời kiếm hội này cũng không cử hành tiếp được.

Y không thể dự liệu xem Sở Phong có đâm tới hay không, bởi vì Sở Phong là người căn bản không thể lường trước được.

May mắn là kiếm của Sở Phong cuối cùng cũng không đâm tới. Nhưng Tống Tử Đô biết, giữa Mộ Dung, Sở Phong và Tây Môn Phục nhất định đang cất giấu thù hận nào đó không muốn để người biết, bằng không với sự trầm ổn của Mộ Dung cũng tình tình phóng khoáng của Sở Phong, không có khả năng chỉ vì vài câu nói như tên bắn lén của Tây Môn Phục mà ở trước mặt mọi người hạ nhục y như vậy.

Sở Phong trở lại chỗ ngồi. Phi Phượng cười nói:

- Ngươi cũng không nể tình với tên mắt âm kia chút nào nhỉ!

Sở Phong cười nói:

- Ta muốn cho hắn biết, có một vài người không thể đắc tội được!

Phi Phượng nói:

- Khẩu khí của ngươi càng ngày càng lớn đấy!

Sở Phong quay đầu hỏi Diệu Ngọc:

- Diệu Ngọc, cô chuẩn bị tỷ thí với ai?

Diệu Ngọc nói:

- Trước khi đi sư phụ đã dặn ta, nếu có đệ tử Thiếu Lâm phó hội thì cùng luận bàn.

Sở Phong cười nói:

- Sư phụ cô nhất định là thấy cô tâm thần không tĩnh, muốn cô lãnh giáo đệ tử Thiếu Lâm.

Đang nói thì Vô Giới đã chậm rãi lên đài, hướng về phía Diệu Ngọc chắp tay nói:

- Diệu Ngọc sư muội, mời!

Diệu Ngọc bèn đi lên kiếm đài, một tay đáp lễ:

- Vô Giới sư huynh, mời!

Thiếu Lâm, Nga Mi hai đệ tử xuất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC