Có Gấu Thường Xuất Hiện - Hồ Điệp Seba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chiêu Vinh một cái.


“Không đâu, không đâu.” Bạc Hà khom người,“Cám ơn anh, Tạ tiên sinh.” Sống chết kéo Chiêu Vinh đã bị dọa đến ngây người vào trong phòng.


Thật nhức đầu, vì sao này đàn ông càng ngày càng không giống đàn ông? Không có việc gì lại cao như vậy làm gì. Ai!


Chiêu Vinh đến khi vào nhà mới mạnh miệng,“Không phải em sợ anh ta, em chỉ là đúng lúc cảm xúc rất kích động, đột nhiên có chút ngơ ngác –”


“Chị biết.” Bạc Hà cười cười,“Em muốn đợi Tự Vân sao? Vậy em ở phòng khách xem tivi chờ — chị mệt quá, muốn nghỉ ngơi.”


Cô vội vàng chạy về phòng, khóa cửa lại. Ai, về sau về nhà cô nhất định phải nhớ móc xích cửa lại, đỡ phiền toái.


Thật ra, cô cũng không ghét Chiêu Vinh, thậm chí hâm mộ Tự Vân được yêu cuồng nhiệt như vậy. Nhưng cô hiểu, Chiêu Vinh thật sự còn quá trẻ, tình yêu cậu ta vô ý thức bày tỏ chính là một loại trả thù hồn nhiên ngu xuẩn.


Cô không muốn bị kéo vào mớ hỗn độn đó.


Tuy rằng cô đơn, nhưng còn chưa cô đơn đến mức mất đi lý trí.


Tốt nhất là nói chuyện cùng Tự Vân trước! Tùy tiện giao chìa khóa nhà cho nam sinh thật sự không tốt lắm. Cô lật người, có chút buồn ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tiếng búa đập hữu lực mơ hồ giống như tim đập ổn định, âm thanh từng rất quen thuộc, rất thích –

Sau khi tỉnh ngủ vừa đói vừa nóng, Bạc Hà phát hiện cô không bật quạt điện, còn mặc nguyên quần áo mà ngủ. Đã sắp mười hai ngờ, Chiêu Vinh sẽ không còn ở nhà cô chứ?


Dè dặt cẩn trọng kéo cửa ra, phát hiện phòng khách không có người, cô nhẹ nhàng thở ra. Nhưng cửa phòng Tự Vân vừa có tiếng động, cô vẫn sợ tới mức nhảy dựng lên.


“Ngay cả em cũng sợ?” Tự Vân cười,“Chị Bạc Hà, tính nhát gan của chị phải sửa đi.”


Bạc Hà đè lại trái tim đang kinh hoàng,“Em đó — Chiêu Vinh đâu?”


“Anh ấy chạy tới đây làm loạn thật à?” Tự Vân lắc đầu,“Thực không chịu nổi anh ấy nữa!”


“Chị mới không chịu nổi đây này!” Bạc Hà nhẹ giọng oán trách,“Sao em lại giao chìa khóa cho cậu ta?”


“Em chỉ gửi thôi.” Tự Vân làm nũng kéo Bạc Hà ngồi xuống sofa,“Em thường quên mang chìa khóa, anh ấy có chìa khóa dự bị em sẽ tiện hơn, người ta không biết anh ấy sẽ tùy tiện mở cửa vào, đừng tức giận nhé!” Cô lấy lòng đưa lên một hộp bánh ngọt tinh xảo,“Chị nhất định chưa ăn cơm đã ngủ, đúng không? Em cố ý mang điểm tâm về này!”


Tuy rằng cô không thích ăn điểm tâm ngọt, nhưng phần tâm ý ngọt ngào này của Tự Vân cô cảm nhận được.


“Để chị đổi khóa cửa!” Bạc Hà bất đắc dĩ nói.


“Tên chết tiệt ấy làm gì chị sao?” Mặt Tự Vân biến sắc.


“Không không không!” Bạc Hà vội vẫy tay,“Không phải. Là chị nhát gan, có người đột nhiên lao vào, còn là nam sinh, chị sợ.”


Tự Vân nhíu mày,“Chị Bạc Hà, chị cái gì cũng tốt, có mỗi bệnh sợ đàn ông là không tốt. Chị cũng đã hai mươi tư rời, ngay cả bạn trai cũng không có, tương lai định làm bà cô xử nữ sao?”


“Này, này –” Bạc Hà giương mắt cứng lưỡi, lúng ta lúng túng không nói ra lời, cô ho nhẹ một tiếng,“Đừng nói sang chuyện khác, em và Chiêu Vinh làm sao vậy? Em cũng đừng hơi tý là tắt di động, cậu ta không tìm thấy người đương nhiên sẽ phát cuồng –”


“Mở di động làm gì? Nghe anh ta mắng em à? Thật là kỳ lạ, cũng không phải làm người yêu thì không thể có bạn bè.” Tự Vân đúng lý hợp tình,“Làm ơn, muốn một ngày hai mươi tư giờ dính lấy nhau sao, phiền đến chết mất!” Cô bắt đầu oán giận đủ loại chuyên chế Chiêu Vinh, làm cho cô không thể thở được.


“Không có cậu ta, em sẽ vui vẻ sao?” Bạc Hà lẳng lặng hỏi một câu.


Những lời này lập tức bắn trúng hồng tâm, chỉ thấy gương mặt Tự Vân trắng bệch, cúi đầu. Có anh thực phiền, nhưng không có — không có tình yêu như ánh mặt trời, không khí, nước này, cô nhất định không vui vẻ nổi.


Chính vì biết có người sẽ ở sau lưng bảo vệ, cô mới có thể tự do tự tại hưởng thụ tuổi trẻ.


“Cẩn thận suy nghĩ đi!” Bạc Hà ăn một miếng bánh ngọt, còn lại thật sự ăn không vào. Cô cho vào tủ lạnh, pha chén sữa uống.


Hẳn là không sao đâu. Cô và Tự Vân ở cùng nhau hai năm, rất quen thuộc hình thức yêu đương của cô ấy và Chiêu Vinh. Yêu quá nhiều làm người ta hít thở không thông, nhưng khuyết thiếu lại cảm thấy không được.


Đây không biết có phải một loại nghiệt duyên hay không.


Có đôi khi, cảm thấy cô độc cũng không phải chuyện xấu.

“Quả nhiên, Bạc Hà lại lập tức từ trên sofa giật bắn dậy, hai mắt mở thật to, chọc anh cười phá lên.”

Chương 2


Editor: mèomỡ

(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)

 Ngày hôm sau của Bạc Hà thật sự quá tệ.


Tố Lệ đánh hóa đơn tổng kim ngạch thiếu một số không. Đương nhiên vì giá thấp nhất nên trúng thầu, nhưng lại làm cho công ty tổn thất nặng nề.


Tuy rằng nói bởi vì quá gấp nên hóa đơn này không đưa đến cho cô duyệt lại, nhưng đây không phải lý do. Cô không phải là trưởng phòng phòng kế toán sao? Cho nên cô phải gánh vác sai lầm.


Nhưng bà chủ vẫn mắng Tố Lệ té tát một trận, mắng cho cô bé này rơi lệ đầy mặt, đương nhiên cô ấy cũng dỗi đòi từ chức.


“Là tôi không đúng.” Bạc Hà che chở Tố Lệ,“Tôi nên duyệt lại. Bà chủ, tôi sẽ cố gắng bù lại.”


“Còn có gì mà bù?” Bà chủ tức giận tận trời,“Bây giờ chỉ có thể thêm khoản trợ cấp vào, còn có cách gì nữa? Tố Lệ, muốn từ chức tôi sẽ không giữ cô, bị mắng vài câu là chạy? Cô cũng không ngẫm lại cô làm cho công ty bị tổn thất bao nhiêu? Người trẻ tuổi bây giờ sao lại đều như vậy –”


“Là tôi không tốt.” Bạc Hà liên tiếp xin lỗi,“Là tôi không làm tròn trách nhiệm. Bà chủ, tôi sẽ chịu trách nhiệm, làm cho tổn thất giảm thấp nhất.”


Cô đỡ Tố Lệ khóc đến gần như không thở nổi, tha thiết khuyên cô ấy.“Làm sao lại nổi nóng là đòi từ chức? Từ chức là phương thức xử lý tệ nhất.”


“Chị Bạc Hà, chị xem bà chủ mắng em còn ra cái gì nữa!” Tố Lệ khóc thút thít,“Em cũng không cần số tiền lương này để sống qua ngày!”


“Nhưng em thật đã nghĩ sai rồi.” Bạc Hà nhè nhẹ vuốt ve tóc cô,“Sai lầm rồi thì thôi, nghĩ xen có cách gì bù lại — em thận trọng hơn chị, tỉnh táo lại, chúng ta cùng nhau tìm xem được không?”


Kết quả hai người lật hết tất cả tư liệu, rốt cục tìm được mệnh lệnh hành chính đầu tiên. Mệnh lệnh hành chính nhắc tới, kim ngạch thắng thầu nếu thấp hơn mức sàn 15%, thì phải khảo sát chỉ tiêu cùng loại.


Tính toán một chút, vừa khéo là 15%, Bạc Hà lau mồ hôi. Thực nguy hiểm, lại qua một cửa.


Đương nhiên vẫn phải đến cúi đầu bồi tội với đơn vị công trình đang sa sầm mặt, không biết phải nói bao nhiêu lời hay. Buổi tối bà chủ mời khách, bốn người phòng kế toán đều phải đi làm người tiếp khách.


Tuy rằng Bạc Hà ghét xã giao nhưng cô vẫn miễn cưỡng đi theo đi, bởi vì đó là “Công việc”.


Tổ trưởng đơn vị công trình không biết vì sao lại rất thích Bạc Hà, luôn rượu kính cô, còn cố ý muốn đưa cô về nhà. Bà chủ thấy tình hình không ổn, liếc mắt,“Bạc Hà, không phải em gái cô không khỏe sao? Về sớm một chút đưa em nó đến bác sĩ đi!”


“Tôi đưa cô đi.” Tổ trưởng híp mắt đứng lên.


Ông chủ vội giữ anh ta lại,“Ai, tổ trưởng, anh làm vậy không phải không cho tôi mặt mũi sao? Chê tôi chiêu đãi không chu đáo? Chờ chúng ta ăn cơm xong, lại đến quán – con gái không tiện vào!”


“Bà xã ông lại càng không tiện!” Một đám đàn ông mờ ám cười rộ lên.


Bạc Hà chật vật trốn khỏi bàn tiệc, uống chút rượu khiến tim cô đập nhanh. Cô luôn sống khó khăn, đa số tiền lương đều gửi về nhà, cho nên ngay cả taxi cô cũng không dám gọi, đi bộ về phía trạm xe điện ngầm xa xôi.


Đi tới đi lui, trong lòng cô đau xót, không ngờ lại rơi nước mắt, nắm chặt khăn tay, khóc đáp xe điện ngầm trở về. Từ trạm xe điện ngầm đến nhà cô còn một đoạn đường dài, đèn đường lại mờ, cô rất ít khi về nhà trễ như vậy –


Đi chưa được vài bước, liền phát hiện sau lưng có tiếng bước chân lén lút mờ ám. Trong lòng căng thẳng, cô bước nhanh về phía trước, nhớ cách đó không xa có cửa hàng tiện lợi — Nhưng cô đi càng nhanh, tiếng bước chân đằng sau càng gần. Cô giật mình, bắt đầu chạy như điên, tiếng bước chân đằng sau cũng chạy theo.


Cửa hàng tiện lợi ở ngay trước mắt — nhưng cô đã sắp bị đuổi kịp!


“Làm gì đấy hả!” Tiếng hét lớn đột nhiên phát ra làm màng tai cô phát đau. Cô run rẩy ngẩng đầu, phát hiện là gấu tiên sinh vừa chuyển đến…… cô thật sự đã quên tên vị tiên sinh này rồi.


Gấu tiên sinh đẩy cô ra sau mình, như tháp sắt bảo về cô, vung tay với bóng dáng chạy trốn,“Còn dám đến sẽ đánh chết mày! Khốn kiếp!”


Cô run rẩy thật lâu mới tìm được giọng mình,“Cám, cám ơn –”


Gấu tiên sinh lại nhăn mày rậm đáng sợ của anh ta lại,“Uống say như vậy, còn về nhà trễ như vậy? Cô không biết con gái buổi tối tốt nhất không nên ra ngoài sao?”


Mỏi mệt và xót xa cả ngày trào dâng, cô khóc òa lên:“Nếu không phải tại đám đàn ông xấu xa các anh thì vì sao buổi tối con gái phải nhốt mình trong nhà làm tù nhân chứ? Tôi thích uống rượu chắc? Tôi rất thích uống rượu chắc? Đều tại đám đàn ông khốn kiếp các người! Tôi ghét các người, tôi chán ghét các người!”


Cô khóc chạy về, cô — cô sao lại bất lịch sự như vậy? Gấu tiên sinh đã cứu cô, nhưng mà — a a, cô bây giờ chỉ muốn nhào lên trên giường khóc lớn –


Nghẹn ngào đẩy cửa ra, phòng khách không bật đèn, nhưng trong bóng tối mơ hồ có hai bóng người vong tình dây dưa ở trên sofa.


Cô ngẩn người, chán nản lặng lẽ đóng cửa. Bất chấp có khó xem hay không, cô ngồi ở cửa khóc. Ngay cả khi gấu tiên sinh ngồi xổm bên cạnh cô, cô cũng chỉ rụt lui.


“Sao không vào?” Cho dù anh ngồi xổm xuống cũng rất dọa người, nhưng anh đã cố gắng làm cho giọng mình dịu dàng một chút.


“–” Cô ho hai tiếng, khóc lâu khiến cổ cô khô rát.


Gấu tiên sinh nhìn cô một chút,“Xuống tầng đi.”


Bạc Hà sợ hãi ôm túi,“Xuống tầng?”


“Không cần sợ như vậy, tôi sẽ không ăn cô!” Anh không khỏi phân trần cầm tay áo Bạc Hà, kéo cô tới thang máy,“Sợ cái gì? Tôi đưa cô đến phòng quản lý, bên phòng quản lý nhất định có số điện thoại của thợ khóa.”


“Tôi, tôi — tôi có mang chìa khóa!” Cô lắp bắp giải thích.


“Có mang còn ngồi ở cửa khóc? Lừa ai chứ!” Giọng anh ở trong thang máy nhỏ thật vang, Bạc Hà sợ tới mức không dám cãi lại.


Thất tha thất thểu bị anh kéo tới phòng quản lý. Chỗ ngồi trống trơn, không biết nhân viên quản lý đã chạy đi đâu.


“Thật không biết nộp nhiều phí quản lý như vậy làm gì –” Gấu tiên sinh bực tức,“Ngồi xuống!”


Bạc Hà lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống sofa. Tuy rằng ngồi quy củ như học sinh tiểu học, hai chân khép lại vẫn run rẩy.


Gấu tiên sinh đến máy bán hàng tự động bên ngoài mua hai lon đồ uống, thực thô lỗ không khách khí nói:“Cầm lấy!”


Bạc Hà lập tức sợ tới mức nhảy dựng lên, hốc mắt rưng rưng, run rẩy cầm lấy nhưng không dám uống.


Anh tức giận nhìn cô,“Này –”


Chỉ một tiếng như vậy lại làm cho cô sợ tới mức lại nhảy dựng lên — kỳ thực cũng rất buồn cười.


Thình lình, Gấu tiên sinh đột nhiên nhìn cô kêu:“Gừ gừ gừ!”


Quả nhiên, Bạc Hà lại lập tức từ trên sofa giật bắn dậy, hai mắt mở thật to, chọc anh cười phá lên.


Bạc Hà nhìn anh cười rộ lên, đường cong gương mặt kiên cường mềm mại đi rất nhiều. E ngại lúc đầu cũng giảm bớt không ít, cẩn thận ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười, cô vừa ứa nước mắt vừa cười.


“Con gái khóc thật xấu!” Gấu tiên sinh thực không khách khí phê bình,“Cười thật tốt? Đáng yêu hơn. Uống đi, sau khi say rượu sẽ rất khát, uống sẽ thoải mái hơn.”


Bạc Hà chần chờ cầm lon nước trái cây kia, cô luôn luôn rất cẩn thận.


“Tôi không bỏ thuốc đâu!” Gấu tiên sinh không kiên nhẫn mở lon của mình, ừng ực uống,“Đã để ý như vậy, sao không gọi bạn trai tới đón cô?”


“Tôi, tôi không có bạn trai –” Cô mở nước trái cây, uống một ngụm.


“Vậy người ngày hôm qua?” Anh nghi ngờ hỏi.


“Là bạn trai bạn cùng phòng của tôi.” Quả nhiên khát, cô gần như uống hết sạch lon nước trái cây.


“May mà không phải, bằng không tôi còn phải khuyên cô chia tay. Lá gan cô đã nhỏ như vậy, còn quen bạn trai lá gan càng nhỏ hơn thì nguy!” Anh uống hết lon Côca của mình,“Tôi còn chưa biết tên cô?”


“À — Gấu tiên sinh, tôi tên Lưu Bạc Hà.”


“Gấu tiên sinh? Tôi đâu phải họ Hùng!” Anh lại nhăn tịt đôi mày rậm đáng sợ lại,“Tôi là Tạ Ứng Nguyên.”


– Cái tên nhã nhặn này, không bằng gọi là Gấu tiên sinh thì chính xác hơn.


“Cô thường về trễ như vậy sao?” Anh hỏi thẳng.


“Không, không phải, hôm nay có xã giao.” Cô phát hiện đã chẳng sợ Gấu tiên sinh — không, là Tạ tiên sinh nữa.


Anh nhìn sang cô gái thành thật nhát gan này, có chút mềm lòng. Không tương xứng với vóc dáng cao to của anh là…… Anh có trái tim vô cùng mềm mại.


Lấy giấy ra viết số điện thoại,“Đây là điện thoại của tôi. Nếu về nhà quá muộn, hãy gọi điện cho tôi, tôi sẽ ra trạm xe điện ngầm đón cô.”


“Thế này, thế này rất phiền anh.” Cô kích động xua tay,“Chúng ta, chúng ta vừa mới quen –”


“Cô còn muốn gặp lại chuyện tối hôm nay sao?” Ứng Nguyên nhíu mày,“Cũng không phiền toái, coi như tản bộ cũng được, lúc về có thể thuận tiện vào cửa hàng tiện lợi mua đồ.”


Vừa nghĩ đến chuyện kinh hồn tối hôm nay, trái tim cô co rút. Cô yên lặng nhận lấy ý tốt của Ứng Nguyên, nhưng biết mình sẽ vĩnh viễn không gọi.


“Cám… cám ơn.”


Thật sự là — còn có cô gái thành thật như vậy sao? Nói mấy câu đã  đỏ 

mặt

, thực đúng là sắp tuyệt chủng.


Chờ mãi cũng không đợi được nhân viên quản lý, lại đợi được Chiêu Vinh xuống lầu. Cậu nhìn thấy Bạc Hà, lớn miệng cười chào hỏi:“Chị Bạc Hà –” Nhưng nhìn thấy Ứng Nguyên ngồi cùng lại hít một hơi khí lạnh.


“Làm lành với Tự Vân chưa?” Cô mỉm cười.


“Vâng –” Anh ngượng ngùng cười, có chút sợ hãi bộ dạng hung ác của Ứng Nguyên,“Chị Bạc Hà, em về trước.”


May mắn cô chưa bao giờ coi lời Chiêu Vinh nói là thực. Bạc Hà cười với chính mình.


Cô cầm lấy túi xách,“Cám ơn anh, Tạ tiên sinh, tôi có thể về rồi.”


“Cô không thể về nhà là vì –” Anh chỉ chỉ bóng lưng Chiêu Vinh.


“À — ha ha ~~” Cô xấu hổ cười khổ.


“Bố cục chung cư này không tệ.” Ứng Nguyên có chút không vui,“Bọn họ không vào phòng? Ngay tại phòng khách?”


Điều này làm cho Bạc Hà không biết trả lời thế nào, mặt đỏ như có thể ốp lếp trứng, yên lặng vào thang máy.


Anh nhìn Bạc Hà mở cửa, cao giọng nói cho cả trong phòng có thể nghe thấy:“Bảo bọn nhóc đó đừng có không nhịn được như vậy! Làm thế nào mà hại người ta có nhà mà không thể vào! Có phòng thì về phòng đi, bằng không vào khách sạn cũng không đắt lắm đâu!”


Bạc Hà xấu hổ không biết nên làm cái gì, liều mình vẫy tay,“Xuỵt xuỵt, tối hôm nay thực cám ơn anh, cám ơn, cám ơn –”


Cô xấu hổ đóng cửa lại, Tự Vân cũng xấu hổ nhìn cô.


“Người đàn ông lớn tiếng kia là ai?” Tự Vân ho nhẹ một tiếng.


“Hàng xóm vừa mới chuyển đến.” Cô cúi đầu cười cười, giọng rất lớn, bộ dạng rất dọa người –“Là Gấu tiên sinh tốt bụng.” Cô cúi đầu nói.


“Cái gì?” Tự Vân không nghe rõ.


“Không có gì, không có gì.”


Nắm tờ giấy anh đưa, cô cảm thấy không phải tất cả đàn ông đều xấu xa.

“Quả nhiên, toàn thân Bạc Hà như có điện, nhảy dựng lên như phim hoạt hình, gần như ngay cả tóc cũng dựng lên.”

Chương 3


Editor: mèomỡ

(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)

Cô rất ít khi thức dậy mà tâm trạng tốt như hôm nay.


Trên cơ bản, cô rất muốn tin trên thế giới này ai ai cũng là người tốt, chỉ có suy nghĩ không giống nhau, hoặc là đều có lập trường riêng mà thôi. Nhưng sự thật thường không tốt đẹp như thế.


Cô vừa tốt nghiệp đã tiến vào xã hội, nhìn thấy rất nhiều mặt tối, cũng trải qua nhiều lắm. Cô dần dần hiểu ra rất nhiều người, rất rất nhiều nhân, bọn họ sẽ vì lý do bé nhỏ không đáng kể mà bừa bãi làm tổn thương người khác.


Sự thực tàn khốc cứ mài mòn dần ngây thơ lúc ban đầu của cô. Nhưng trong bóng tối tuyệt vọng, cô vẫn có hy vọng thực mỏng manh, cho nên cô rất quý trọng những người bên cạnh và một vài người bạn, đồng sự, chỉ cần từng trả giá một ít quan tâm và ấm áp, cô lại cảm thấy có chút chờ mong đối với thế giới này.


Có lẽ cô lại tìm được một người còn có thể duy trì hy vọng — một Gấu tiên sinh bề ngoài đáng sợ.


Chính vì có những hy vọng mỏng manh đó chống đỡ, cho nên cô mới cảm thấy sống ở trên thế giới này cũng không quá tệ.


Vội vàng mặc quần áo, cô biết thời tiết vẫn rất nóng, đường đến trạm xe điện ngầm vẫn rất xa, giày của cô lại sắp hỏng rồi, ngày lĩnh tiền lương thì còn rất lâu, nhưng những thứ này không cản trở tâm trạng tốt đẹp của cô.


Đi thang máy xuống tần, cây cối trong sân thưa thớt đến đáng thương vẫn làm cho cô mỉm cười. Yêu cầu của cô vốn không nhiều.


Nhìn đồng hồ, sáu rưỡi. Đây là thời gian tốt, chứng tỏ khi cô đến công ty sẽ chỉ có mình cô. Cô có thể chậm rãi vừa ăn bữa sáng vừa sửa sang lại công tác ngày hôm qua làm chưa xong, còn có thể tăng tốc làm xong công tác ngày hôm qua mà không bị quấy rầy.


Đúng lúc ấy một chiếc xe Jeep dính đầy bùn bẩn thỉu đột nhiên lấy khí thế kinh người đỗ bên cạnh cô. Gấu tiên sinh hạ cửa kính xe xuống, trừng mắt nhìn cô,“Đi làm sao?” Giọng anh vẫn to kinh người.


Rõ ràng biết anh không đáng sợ, Bạc Hà vẫn run lên một chút.“Vâng, chào, chào buổi sáng……” Cô hốt ha hốt hoảng gật đầu, đỏ mặt dịch về phía trước một chút.


“Lên xe.” Gấu tiên sinh…… Không không, là Tạ Ứng Nguyên, nhăn đôi mày rậm đáng sợ, mở cửa xe ra.


“À, à…… Tôi tôi tôi…… Tôi chỉ muốn đến trạm xe điện ngầm……” Cô hốt hoảng giải thích, giọng nói vẫn là không nhịn được run rẩy.


“Tôi biết. Trạm xe điện ngầm rất xa!” Anh không kiên nhẫn,“Cô không hiểu quốc ngữ à? Lên xe đi.”


“Không, không xa……” Bạc Hà lắp bắp.


“Bảo cô lên xe thì cô cứ lên đi!” Anh vừa gầm lên như vậy, ngay cả trẻ con ven đường cũng khóc, lá gan nhỏ của Bạc Hà hoảng sợ, lập tức lên xe.


Ngồi ở trong xe, mặt cô trắng bệch ngồi thẳng lưng, Ứng Nguyên thấy cô bị dọa thành như vậy, không biết nên cười hay là nên tức, đành phải thô lỗ cầm dây an toàn cài chô cô. Bạc Hà hít một hơi khí lạnh, dính sát vào ghế ngồi không dám động, sợ sẽ đụng tới anh.


“Sẽ không xa sao?” Ứng Nguyên nhớ kỹ,“Đi mất hai mươi phút đó! Chẳng lẽ phải đi một giờ mới coi là xa sao? Có xe không ngồi, thật kỳ lạ……” Anh giẫm chân ga, xe Jeep đầy bùn phát ra tiếng vang ầm ầm, khí thế kinh người khởi động.


Chiếc này xe chống rung thực sự rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net