1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến rồi, nhà của anh họ.

Sài Gòn, một buổi sáng sớm vội vã.

Linh bước xuống xe khách dưới ánh nắng trời Sài Gòn, cô có cảm tưởng như ánh nắng sắp thiêu đốt mình, ngay lập tức biến cô trở thành heo quay. Ở quê cô cũng có nắng, nhưng bình thường ngoại trừ đi học ra Linh cũng không hay ra đường, thành ra đối với ánh nắng cô rất mẫn cảm. Mấy chú xe ôm tranh thủ kiếm khách hỏi thử xem cô muốn đi đâu, nhưng Linh chọn một chú trông có vẻ "sẽ không bắt được khách" nhất, bảo rằng mình muốn đi đến khu quận 7.

Thật ra Linh có thể chọn đi Grab nhưng cô lại không muốn đi, dù sao cô cũng muốn ủng hộ xe ôm truyền thống. Chú xe ôm đưa cho cô một cái nón bảo hiểm cũ mèm bảo cô đội lên đầu, cô ngoan ngoãn đội nón rồi leo lên xe, chưa kịp ngồi vững chú đã phóng xe đi, thành ra Linh suýt nữa là lăn quay ra đường.

"Trời ơi chú ơi, suýt chút là té chết cha con rồi."

Chú xe ôm cười hà hà làm như vui lắm: "Chú chạy vững lắm con ơi, yên tâm đi."

Chú chạy vững nhưng con ngồi không vững chú ơi!

Linh âm thầm cầu nguyện mình không rớt xe mà té, cô nắm chặt ba ga mặc cho chú xe ôm thỏa sức tự tin khoe cá tính.

"Con lên đây đi học hả

Giọng của Linh hòa cùng tiếng gió như đang gào thét, đi học chứ không phải đi chết chú ơi!

"Con có người nhà ở đây luôn hả?"

"ANH HỌ CON Ở ĐÂY!"

"Dạaaaaa"

"Làm gì la lớn vậy con? Điếc mẹ tai chú rồi."

Gió tràn vào mắt khiến cô chảy cả nước mắt nước mũi, Linh khi vừa bước xuống xe khách còn trông như thanh xuân thiếu nữ, xuống xe ôm thành con mẹ hoang dại nào đó, đầu óc bờm xờm đến độ không thể bờm xờm hơn.

"Cám ơn chú nha."

Linh trả tiền cho chú xe ôm, vuốt lại mái tóc của mình rồi mới xốc ba lô trên vai tự lẩm bẩm: "Hai năm thôi mà! Cố lên! Học xong cấp ba tự kiếm học bổng rồi vong!"

Tính ra năm nay Linh chỉ mới mười sáu tuổi, cũng chẳng phải tự nhiên cô lại từ dưới quê lên thành phố. Ở quê của Linh nói đến chuyện học bổng giống như nói về sao băng trên trời, tìm mãi chẳng thấy, quanh quẩn ở quê chẳng biết bao giờ mới có thể học được ở môi trường năng động hơn, vậy nên ba mẹ Linh quyết định gửi cô lên thành phố học, hi vọng cô lên đây sẽ học tốt.

Mà anh họ của Linh ở thành phố cưới vợ rồi lập nghiệp ở đây, vì cha mẹ của anh họ mất sớm nên cha mẹ cô nuôi anh họ ăn học lớn khôn, ba mẹ cô yên tâm giao cô lên thành phố tá túc nhà anh họ học cũng vì tin tưởng anh họ. Một tay anh họ sắp xếp cho cô đi học, chuyển hồ sơ chuyển trường đều lo hết thảy, ngay cả việc ở đâu anh họ cũng lo, cô được ở một phòng nhỏ trên lầu của anh họ.

Bây giờ anh chị vẫn ở nhà mướn, có điều cô nghe ba mẹ nói rằng anh chị sắp chuẩn bị mua nhà, có vẻ như đang tích cực kiếm tiền để mua. Linh hít một hơi thật sâu, cô gõ tay lộc cộc trên cửa rồi kiên nhẫn chờ đợi.

Chưa được hai phút đã thấy cửa mở ra, anh họ vui vẻ nói: "Tới rồi hả Mít? Anh đã bảo mày gọi anh ra đón mà mày lì!"

"Em sợ làm phiền anh đi đón, tự đi xe ôm là được rồi."

Linh nhìn quanh quẩn nhà một dọc, cô thấy hình cưới của anh chị họ treo trên tường, một nam một nữ thanh tú nhìn vô cùng xứng đôi. Chị dâu cô chỉ thấy được hai lần, một lần là dẫn về ra mắt rồi bàn việc đám cưới, lần thứ hai chính là lần kết hôn của anh họ. Theo trí nhớ của cô thì chị dâu là một người phụ nữ khó chịu, mặt lúc nào cũng như cả thế giới mắc nợ mình, ấn tượng của cô về chị dâu không tốt lắm, vậy nên nghe nói phải ở chung nhà cô mới cảm thấy khó khăn không thôi, tự nhủ hai năm rồi sẽ qua nhanh lắm.
"À, anh có xin cho mày đi học rồi. Sáng sớm ngày mai lên trường X, lớp 11A7 học nha mậy."

"Anh hai ơi, trường ở gần đây không anh?"

"Gần xịt, đi bộ còn được."

Anh hai chỉ đường cho cô tự đi ra trường, đúng thật là đi bộ gần thật, Linh đi bộ tầm ba mươi phút cuối cùng cũng thấy trường lù lù hiện ra trước mắt.

Gần hệt như thiên đường trong tầm với, Hương cười hà hà, gần thiệt luôn.

Linh tham khảo địa hình quanh đây xem có gì nguy hiểm không, bánh tráng trộn không nguy hiểm, trà sữa an toàn, cả cá viên chiên cũng đạt chuẩn, khu vực xung quanh trường hoàn toàn an toàn cho một người ăn mãi không mập như Linh. Linh gật gù, khu vực xung quanh trường cũng khá là ok.

Thử độc hết một loạt quán Linh mới thả bộ về nhà, công nhận thiệt gần, Linh đi đến mặt trời lặn mới tới nhà. Lúc cô vào nhà thì chị dâu đã về rồi, có lẽ không hình dung được cuộc sống có người lạ sẽ như thế nào nên chị ấy mặc một chiếc áo hai dây màu trắng tinh khôi, không mặc áo trong nên có thể mờ mờ ảo ảo thấy được hai quả núi nhỏ hơn cả trái cam của chị. Thấy cô nhìn, chị dâu nở một nụ cười gượng gạo trên gương mặt khó ở bảo rằng: "Mới lên hả em?"

"Dạ chị, em mới lên ạ."

"Cứ ở thoải mái nha em."

"D...ạ"

Chị dâu quay về phòng mặc áo thun đàng hoàng vào trong khi anh hai ngồi rung đùi ở mâm cơm như trẻ con đợi ăn cơm, Linh giúp chị dọn bát xới cơm rồi mới đợi chị ra cùng ăn. Ngày đầu tiên ở nhà của anh họ có hơi gian nan nhưng Linh nghĩ mình cố lướt sẽ qua được, sống ở đây chịu không nổi thì làm sao có thể mạnh dạn sang nước ngoài đi rửa chén thuê được? Phải chịu được, phải chịu được!
"Dạo này ba mẹ sao rồi? Anh hai chắc tết tây mới về được, dạo này anh bận quá."

Lonh hơi e dè gắp rau, trả lời lại anh mình: "Ba mẹ vẫn khỏe ạ anh, nhắc anh miết mà không thấy anh về."

Anh hai không về không nói, chị dâu quý hóa này cũng không về, tính ra chỉ về nhà cô vài lần, lần nào cũng là bàn chuyện cưới xin. "Ba mẹ còn nhắc anh sao không mang chị hai về á, còn bảo anh bao giờ cho hai người cháu bế, em nghe miết mà muốn điếc tai."

Anh hai cô nhìn qua chị dâu, trong ánh mắt hiện lên sự không hài lòng. Cô chẳng biết rốt cuộc giữa hai người có gì, chỉ thấy anh ấy và chị trông rất lạ.

"Ăn thêm đi."

Chị dâu mạnh dạn gắp cho cô vài cọng rau bỏ vào tô, Linh nghe như chị ấy đang nhắc cô im mồm, vậy nên cô lặng lẽ ăn rau và im mồm im miệng lại. Anh hai cười ha ha kể lại những chuyện cũ rít, nào là đi tắm mưa té xuống ao, nào là hai anh em xịt xà bông lên sàn gạch rồi trượt patin té sắp chấn thương sọ não. Linh muốn cười nhưng nhìn qua chị dâu lại thôi, chết chắc, chị dâu khó như vậy chắc Linh khó sống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net