21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Nếu như Linh muốn hai người đi cùng nhau, Hà cũng không chần chừ mà đồng ý, chẳng biết vì em ấy hay vì chính bản thân nàng. Hai người cùng nhau ra bến xe rồi mua vé xe trở về quê, có lẽ trong hơn hai mươi năm Hà sống, lần này là lần nàng liều mạng nhất, vừa về tới thành phố lại quay trở về quê.

Trên xe đông đúc vì về vào dịp tết, cũng may là Linh tranh thủ được hai chỗ ngồi, bằng không phải lót đồ dưới sàn rồi ngồi như những người đến sau khác. Mặc dù trên xe đông đúc nhưng khi ngồi cạnh chị Hà, ngay cả khung cảnh hỗn loạn này cũng bình yên hơn. Cô đem trong túi ra một cái tai nghe, cô một tai, chị một tai, bỏ mặc cả thế gian hỗn loạn để cùng nhau nghe nhạc.

Hai người im lặng nghe nhạc cho đến khi ra khỏi khu vực thành phố, lúc này Hà bắt đầu buồn ngủ, đôi mắt dường như nhắm lại không mở nổi nữa. Nàng dựa nhẹ vào vai Linh, thì thầm: "Chị ngủ một chút nhé?"

Linh thấy chị ấy chuẩn bị ngủ cho nên đưa tay ra sau lưng ôm lấy lưng chị ấy, để chị ấy có thể thoải mái dựa vào mình, khi ngủ cũng không sợ xe rung lắc mà ngã nghiêng. Chị ấy ngủ rất nhanh, có lẽ là mệt sau quãng đường dài đi xe không nghỉ ngơi, Linh ôm chị ấy một chút, cô không dám ngủ, ngủ thì không còn ai canh đồ, ngủ có thể sẽ làm cho chị ấy bị ngã. Cô biết nếu để chị biết cô muốn ngủ, chị sẽ không ngại mà thức để canh cho cô, Linh không muốn điều này.

Bẵng một lúc sau Linh thấy hơi mỏi tay nên thả tay mình xuống dưới eo chị một chút, lúc này thì vô tình phát hiện một bàn tay khác cũng đang ở đó. Linh giật mình, cô nhìn sang ngay lập tức thì thấy ông chú ngồi kế bên đang bị giật mình. Cô ngay lập tức bắt lấy cổ tay ông ấy bằng tay phải của mình, hét lên một tiếng: "Thằng chó kia, muốn chết hả?"

Ông chú bị cô nắm chặt cổ tay bèn la oai oái, trên xe lúc này rất đông, nghe tiếng hỗn loạn nên quay lại nhìn chằm chằm. Hà lúc này cũng tỉnh lại, nàng hỏi: "Có chuyện gì vậy em?"

Chẳng nghe Linh trả lời, chỉ thấy Linh đứng thẳng lưng lên, tay nắm lấy tay lão càng lúc càng siết chặt.

"Gan lắm! Bẻ gãy tay thử xem lần sau còn dám không?"

"Aaaaa, bà con ơi con bé này nó đánh tôi, đánh người già...Aaaa"

Buông cổ tay của ông ấy ra, Linh nắm lấy cổ áo của hắn nhấc bổng hắn lên, bảo rằng: "Ông nghĩ ông già tôi không dám làm gì ông?"

Ông già ú ớ gì đó trong miệng nhưng không trả lời lại Linh, vì quá bực nên Linh vung tay tát một cái, ông già kia cứng miệng không chịu xin lỗi, cứ mãi ú ớ trong miệng bảo rằng Linh ăn hiếp người già.

"Đừng đánh nữa Linh ơi..." Hà nói nhỏ, nàng không sợ vì đánh nhau mà hai người bị bỏ xuống xe, nàng chỉ sợ trong giây phút nào đó Linh bị thương. Nếu có thể dĩ hòa vi quý, Linh là dạng người sẽ không chủ động gây chuyện.

Linh gằn giọng bảo: "Xin lỗi đi."

"Chú ơi chú xin lỗi đi, không thôi con bé đánh tiếp đó. Ban nãy chú có sờ cả con cho nên con bé đánh chú không sai đâu."

Cô gái ngồi bên phải của ông ấy cũng bị sờ nhưng chẳng dám phản kháng, chỉ dám trừng mắt với ông. Mà ông thấy so với đối tượng còn thức với đối tượng ngủ, ngủ vẫn ngon ăn hơn, vậy nên mới chuyển sang Hà, nhưng ông không ngờ ăn được một chút phải trả lại gấp trăm lần như thế.

"Xin lỗi..."

Linh nghe vậy vẫn không hài lòng, cô quát: "Xin lỗi bên kia, không phải xin lỗi tôi!"

Ông chú già kia cũng xin lỗi, nhưng chưa được bến sau đã xin lơ xe cho xuống trước. Linh bảo Hà ngồi bên cạnh cửa kính còn mình thì ngồi chắn ở ngoài, đụng đến cô còn được, đụng đến chị Hà cô sẽ cho mềm người. Nhưng trước tiên hết phải bảo vệ chị Hà an toàn trước hết, dù sao rào trước vẫn hay hơn.
"Không ngủ được hả?" Linh vuốt ve tóc của chị ở dưới lưng, nãy giờ chị ấy dụi tới dụi lui trên vai cô nhưng chẳng thấy ngủ được nữa.

Hà thì thầm: "Chị đang dỗ giấc."

Mất khoảng mười lăm phút sau Hà mới từ từ rơi vào mộng đẹp, anh trai ngồi trên nói chuyện với bạn hơi to được cô nhắc liền im bặt. Có lẽ do ban nãy sợ bộ dạng hùng hùng hổ hổ của cô cho nên bây giờ cô có nói gì họ cũng nghe. Vậy nên Hà được ngủ một giấc đến tận nhà, đến nơi rồi Linh mới gọi chị ấy dậy cùng nhau đi bộ về.

"Chị mệt không, cầm đồ giúp em đi, em cõng chị."

"Ngốc quá." Hà cười mệt mỏi, hai người ai cũng mệt, nàng đương nhiên không làm phiền Linh chỉ vì mình nhận lời mời cùng con bé về nhà.

Hai người cùng nhau đi trên đường, có người nhận ra Linh đang về nên gọi lại bắt chuyện. Có người còn khen Linh lên thành phố được một thời gian đỡ phèn hơn nhiều. Linh cười hì hì đáp lại, tay còn không quên giành chiếc ba lô trên tay Hà, để cho chị ấy đỡ phải xách nặng.
"Thôi con về nha chú, con đi đường xa mệt quá."

Nói rồi Linh kéo tay áo Hà ra hiệu cho hai người cùng về, về đến nhà cha mẹ Linh lại được dịp ngạc nhiên, con dâu quý hóa vừa mới về lại có mặt tại nhà mình, ai mà không ngạc nhiên?

"Ủa, bé Hà nó với về với thằng Quân mà, sao lại quay trở lại rồi?"

Để đồ đạc lỉnh kỉnh xuống đất, Linh đi rót một cốc nước uống, uống xong mới rót lại một ly đem đến cho Hà. Cô bảo: "Con thấy chị ở nhà một mình buồn nên rủ chị về đây chơi mấy hôm, đi với anh hai chỉ có ăn uống nhậu nhẹt thôi, sợ chị chán."

"Ừ ừ, hai đứa vào phòng nghỉ đi."

Hà dạ e dè hệt như con dâu mới về nhà làm cho mẹ Linh cũng thấy là lạ. Rõ ràng là con bé ngay từ ngày đầu tiên về đã mang thái độ không gần không xa đối với gia đình này, không nghĩ là cũng có thể ngoan ngoãn đến vậy.
Thật ra nhà của Linh không giàu có, chỉ là một gia đình bình thường như bao gia đình khác. Ba mẹ cô cố gắng hết sức xây cho hai ông bà mỗi người một phòng, Linh một phòng. Biết con gái của mình là công chúa của mình cho nên ông bà vô cùng cưng chiều, phòng của Linh lúc nào cũng tươm tất hơn phòng của mình, đồ của Linh dùng lúc nào cũng phải xịn hơn đồ của mình. Có thể nói tuy không giàu nhưng thương con gái hết mực.

"Để chị cất đồ lên."

"Nằm đó đợi em xí, em cất lên rồi mình cùng ngủ."

Nếu nói hai người cùng nhau làm việc, Hà có cảm giác như chỉ có một mình Linh làm hết mọi công việc, giống như... một ngón tay của nàng cũng không được động vào. Từ quét nhà nấu cơm đến giặt giũ lau chùi, rảnh rỗi Linh đều tự tay làm hết, ngay cả trái cây nàng ăn cũng là Linh gọt, trà gừng nàng uống cũng là Linh pha, mọi việc đều là Linh đứng ra thay nàng lo liệu.
"Em cứ như vậy chị sẽ ỷ lại vào em, cái gì cũng bắt em làm đó"

Linh đem quần áo của Hà móc vào trong móc, nụ cười trên môi vẫn không tắt đi được, hệt như ánh mặt trời ban chiều ấm áp, không gay gắt.

"Thì cứ để đó em làm, chừng nào em lấy chồng thì thôi."

Không khí im lặng tràn đến, Hà suy nghĩ về một câu này của Linh mà lòng đau nhoi nhói, đó là hiện thực của hai người, đó là điều mà Hà phải biết trước, phải tiên liệu trước.

Nhưng liệu tiên liệu trước có thể khiến cho bản thân không trầm mê không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net