23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Điện thoại phát một vài clip ngắn hài hước, Linh xem mà cười hắc hắc, cô đưa điện thoại sang chỗ chị Hà bảo chị ấy cùng xem với mình. Chẳng ai nói ai mà nhích lại gần nhau hơn, cùng nhau cười, cùng nhau mệt đến mức ngủ thiếp đi trên giường. Hai mái đầu xanh nằm kề cận bên nhau, bình yên đôi khi chỉ là trong một khoảnh khắc.

"Ông coi con Hà với con Linh thân nhau ghê, làm tui còn lo lên thành phố hai đứa không sống được với nhau."

Vì lo lắng con mình có thể không sống được với chị dâu nên bà chần chừ không cho lên từ năm lớp mười, lở dở một năm ở quê, lớp mười một mới có thể lên thành phố. Từ lúc đi đến giờ con bé chưa gọi điện về than khổ bao giờ, thậm chí ăn uống còn tiết kiệm mua sắm về cho gia đình một vài thứ lặt vặt, con bé bảo sống ở thành phố rất thoải mái. Bây giờ thấy con gái và con dâu thân nhau như thế bà mới tạm tin được phần nào.

Ba Linh không cười lấy một cái, chăm chăm làm việc nhưng vẫn nghe vợ mình nói gì, đợi bà nói xong ông mới trả lời: "Con bé Hà không phải tệ bạc gì lắm đâu, hồi đợt nó về tui có nói bà rồi. Con bé này mặt nó hơi lạnh lẽo nhưng trong lòng nó khác, ông giáo ba nó khó, gia đình nề nếp đàng hoàng. Thấy nó ăn mà cầm đũa đợi người lớn gắp hết mới dám gắp là đã biết rồi."

Bà Hương ngồi bên cạnh ông phe phẩy cái nón lá, trời thì không nóng nhưng sẵn tiện có nón trên tay không quạt cũng phí, bà quạt lấy quạt để, vừa quạt vừa nói: "Thì đó, hèn chi con bé Hà mặt nó cũng khó. Phải mà nó có con chắc nó làm mẹ cũng khó lắm."

"Ừ. Thôi bà vô nhà đi, bà ngồi tui không có tập trung."

"Thôi tui vô giặt đồ đây." Bà Hương chưa quạt được bao nhiêu lâu đã bị đuổi vào bên trong nhà, đồ đạc trong nhà bà nào dám nhờ con dâu mình giặt, chỉ sợ làm phật lòng nó. Vào thời buổi này lắm lúc nghe chuyện mẹ chồng đành hanh con dâu mà bà không tin được, bà đây còn sợ con dâu phật ý, huống chi đành hanh, con dâu thời này quý như vàng, kiếm được một đứa ngoan như Dung phải nói là rất khó.

Cái chòi sửa xe của ba Linh được sửa sang lại đẹp hơn, thành một gian nhà đơn giản để đón các xe hư ghé vào. Sau khi ngủ một giấc đã đời dậy, Hà và Linh lục tục đi ra phụ ba sửa xe, Linh làm thợ chính còn Hà làm thợ phụ, hai nhân viên thực tập này có vẻ hào hứng với công việc vô cùng.

"Xe số vá dễ hơn xe tay ga nhiều lắm, có ba mới biết vá xe tay ga thôi."

Linh vừa dùng đồ nại bánh xe ra vừa nói, Hà ở bên cạnh lắng nghe, gương mặt như đang muốn nuốt hết từng chữ từng chữ mà Linh nói. Nếu hỏi Linh một gương mặt tập trung là như thế nào, cô mạnh dạn vẽ ra gương mặt Hà lúc học hỏi thứ gì đó, rất nghiêm túc!

"Trước tiên hết em sẽ mang chậu nước bên kia qua."

Linh vừa nhìn qua phía chậu nước đã thấy Hà đứng dậy đi lấy, cô vội vã dí theo, không cho chị ấy bưng chậu nước đầy ắp như thế. Chẳng hiểu sao đối với đôi bàn tay vàng ngọc của Hà, Linh thấy không nên làm gì cả, chỉ nên dùng đôi bàn tay xinh đẹp đó chấm bài cho học sinh.

Hà nhỏ nhẹ nói: "Chị bưng được, chậu nước rất nhỏ."

"Không được, chị lại đó tìm giúp em một miếng vá xe đi."

"Nhưng mà..."

"Kiếm lẹ mình làm lẹ, làm lẹ xong sẽ đợi được chú kem ống đó."

Nghe vậy Hà mới đi lục lọi trong hộp đồ của ba Linh xem miếng vá xe ở đâu, mặc dù nàng không hề thích ăn kem ống nhưng vẫn cố làm nhanh hết sức. Thấy được một lốc miếng vá bánh xe, Hà đưa lên hỏi: "Phải cái này không?"

"Đúng rồi."

Để chậu nước xuống sát gần bánh xe, Linh bảo: "Chị lại lấy cái dây bơm bánh xe nha."

Hà ngay lập tức chạy sang chỗ máy bơm hơi lấy cái dây lại đưa cho Linh, mặc dù không biết vá xe nhưng nàng có nhìn qua người ta vá, nàng cũng biết sơ sơ quy trình vá là như thế nào. Linh lấy ruột bánh xe ra, bơm phồng lên rồi để xuống nước xem chỗ nào bể, vừa làm vừa thuyết trình với chị: "Chỗ nào bể khi chạm vào nước nó sẽ nổi bọt lên á. Chị coi nè, bể tận hai lỗ luôn."

Bên dưới chậu nước bong bóng nổi lên thành hai dòng báo cho Linh biết bể đến tận hai lỗ, đánh dấu hai lỗ lại, Linh đem ruột bánh xe ra khỏi nước, lau sạch đi nước còn đọng lại trên bánh xe rồi bắt đầu vá.

"Vá thì đơn giản lắm, nhìn em nè."

Chẳng mất mấy thao tác mà Linh vá xong hai lỗ, anh chủ xe thấy cô vá nhanh quá nên mới nói bâng quơ: "Sao ba con không vá mà để con vá vậy? Lỡ đâu chạy xíu xì nữa rồi sao?"

"Xì chú mang lại đây con vá lại miễn phí nha."

Linh cười hì hì thật thà, cô vá bánh xe không phải mới đây, từ nhỏ đã theo chòi vá xe của ba mình mà lớn lên, vá hai lỗ đơn giản đến vậy không làm khó cô được. Vậy nên cô tự hào về tay nghề của mình, đảm bảo không thể nào vừa vá đã xì được.

Hà thấy người ta nghi ngờ khả năng của Linh nên nghiêm túc nói: "Tay nghề của Hương rất tốt!"
Chủ xe nghe hai người phu xướng phụ tùy như vậy chỉ biết cười hề hề rồi dắt xe ra về, sau khi chủ xe về rồi Linh và Hà ngồi ở trong nhà ngóng ra đường đợi vị khách tiếp theo. Ca nước đá bên cạnh Linh có bề ngoài lấm lem dầu nhớt, chúng lấm bẩn mà không tẩy được, cô đưa lên miệng tu một ngụm, sau đó truyền qua Hà. Cô còn sợ Hà sợ dơ nên không dám uống, không ngờ Hà lại uống rất tự nhiên.

Bình thường tính tình của Hà khá nghiêm túc và ưa sạch sẽ, thứ gì bẩn bẩn một chút liền được chị ấy mang đi xử lý. Trong nhà đố ai tìm thấy được một vết ố bẩn, một vết dầu lem hoặc là chiên đồ ăn dầu văng tung tóe. Chị ấy kĩ tính đến mức ngay cả cái khăn lau bếp cũng phải thật sạch, nhà có hai người phụ nữ đáng lẽ ra phải đầy tóc rụng nhưng không, một sợi cũng tìm không ra. Linh thấy chị ấy là người ưa sạch sẽ nhất mà cô biết, ngay cả chị Vân còn không kĩ đến mức đó.

"Trưa nắng nóng quá không? Chị vào võng nằm nghỉ đi?"

"Chị không thấy nắng" Hà đưa tay ấn vào nút phát của radio, thứ lâu lắm rồi nàng mới thấy. Trên radio, tiếng của phát thanh viên trong trẻo vang lên, là một chuyên mục tặng nhạc theo yêu cầu.

"Chị hát còn hay hơn, hay là bây giờ em yêu cầu, chị hát nha?"

Hà khịt mũi không đồng ý: "Nắng mà hát như bị khùng vậy."

"Lộ rồi nhé, nắng muốn chết mà bảo không thấy nắng. Chị vào trong nghỉ đi em canh cho." Bắt được thóp của người kia rồi nên Linh muốn chị ấy vào nhà nghỉ ngơi, nhưng chị ấy đã muốn một thứ gì đó thì rất lì lợm, cả buổi nhất định chỉ ngồi ở sạp cùng cô. Cô đi đông chị ấy đi đông, cô đi tây chị ấy đi tây, hệt như tự nhiên cô lại có thêm một chiếc bóng.

Đem chuyện chiếc bóng ra nói với chị ấy để than vãn, chỉ thấy chị ấy cười cười bảo rằng: "Cái bóng bên chồng."
"A! Chị cũng có coi phim này hả?"

"Chị xem lúc em còn chưa vào lớp một cơ."

Linh bĩu môi: "Nói quá, em vào lớp một rồi!"

"Em có biết biện pháp nói quá không? Cái này em học qua ở cấp hai rồi."

"Ây da cô giáo của tui ơi, đang nghỉ mà."


                             ***************
Tối nay tui sẽ bão chap cho mn đọc nha, thấy hay thì cho tui 1 sao+1fl nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net