26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi ăn tết xong đến kì thi học kì hai, mọi người đều biết học kì hai mới là học kì quyết định của năm, thành hay bại đều trong một kì này mà ra. Khi cầm điểm của giáo viên bộ môn đưa cho mình, Dung tỉ mỉ xem thử tình hình của lớp như thế nào. Điểm của Linh chưa bao giờ khiến nàng lo lắng, nhưng có một người có điểm số khiến Hà phải chú ý tới.

Là Kim, cô bé hơi ốm trong lớp. Hà đã chủ nhiệm lớp này từ năm ngoái, năm nay, và theo dự kiến sẽ chủ nhiệm luôn năm sau cho nên Hà biết được sức học của các bạn trong lớp. Kim tuy không phải là top mười nhưng hạng từ mười đến hai mươi luôn có mặt con bé, nhưng không biết vì sao dạo gần đây Kim rất tệ, đôi khi giáo viên bộ môn còn phản ánh với nàng rằng con bé ngủ trong lớp.

Khi ăn cơm Hà có hỏi Linh: "Em để ý thấy Kim có gì lạ lạ không?"

Linh  ngước mắt lên nhìn Hà, trầm tư suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như... Kim đi làm hay sao đó chị. Hình như em nghe vậy, chỉ là hình như thôi nha."

Nếu như Linh đi làm không ảnh hưởng đến việc học sẽ không sao, mà Hà nghĩ chắc Linh cũng không làm việc gì nhiều, chủ yếu là đi chơi với bà chủ, đi xem phim, ăn uống. Dạo gần đây Hà thấy Linh chủ yếu là đi chơi, không phải làm việc nhà cho Vân nữa. Hà dằn xuống nội tâm của mình mà lẳng lặng nhìn Linh, thấy Linh hạnh phúc trong lòng vừa xót xa lại vừa muốn chúc phúc cho em ấy. Đôi khi nàng cũng thấy mình thật mâu thuẫn.

"Để chị để ý Kim hơn... Mà này Linh..."

"Dạ?"

"Ráng học nhé... Sau này em sẽ đi du học, chị thấy em có thể lo liệu cuộc sống rất tốt. Chị hơi lo một tí nhưng mà chị nghĩ em sẽ làm được."

Linh hào hứng gật đầu: "Dạ, em biết rồi."

Sau ngày hôm đó ngày nào Linh cũng để ý Kim, nàng thấy Kim ngủ gục trên lớp khá nhiều, sau giờ đi học liền chạy ton ton đi làm thêm ở quán trà sữa. Linh về báo cáo lại cho chị Hà nghe, chị ấy gật gù nhưng không nói gì.

Mất nhiều thời gian để suy nghĩ nhưng Hà không biết mình nên làm gì trước tình huống này, nhà em ấy khó khăn nhưng nàng không giúp được, mọi thứ cứ mông lung mơ hồ. Nàng ngồi chấm bài ở phòng khách, đang lúc tập trung thì nghe tiếng điện thoại réo gọi. Là Thảo , chị chủ quán cà phê hay ho đợt trước.

"Chị muốn nhờ em đi hát ngày mai giúp chị, được không? Ca sĩ bên chị giở chứng nghỉ hết rồi, giúp chị đi mà..."

Thảo nói như đọc kinh trong điện thoại, Hà từ chối mãi mà không được. Chợt nhớ lại Kim phải đi làm để kiếm tiền, Hà liền hỏi: "Tiền lương bao nhiêu chị?"

"Tiền tính theo đêm đó em, em có thể chia ngày hát. Một ngày là xxx tiền... Em đi hát đi mà, chị hiện tại không thể nào kiếm người được luôn á, giúp chị đi chị thương..."

"Ngày mai em sẽ hát giúp bên chị, còn việc hát cố định, em nghĩ em nên suy nghĩ một chút."

Nếu xét về thích nghi thì Hà  thích nghi khá nhanh, chỉ cần một buổi chỉ dẫn nàng đã có thể nắm được mình sẽ làm gì với ban nhạc. Tối hôm đó cũng trôi qua nhàn nhạt bình thường, sáng hôm sau thức dậy Hà lại phải lên lớp dạy học. Nàng âm thầm tính toán là sẽ xem thử xem Kim làm ở đó như thế nào, tại sao ảnh hưởng đến việc học, nhưng khi nàng chạy xe ngang qua quán trà sữa Kim làm, thấy em ấy đang cặm cụi lau kính nàng không thể nào dừng xe lại được.

Trong lòng Hà xót xa, ở tuổi Kim đáng lẽ nên là tuổi ăn tuổi học, không nên đi làm sớm như thế. Linh nhà nàng thích đi làm cũng bởi vì khi đi làm sẽ tiếp xúc được với người khác tạo thành một vòng xã hội, mà bản tính của Linh thì cho dù bỏ trong bất kì hoàn cảnh nào em ấy vẫn có thể sống tốt, cân bằng tốt, nhưng Kim thì khác. Công việc của Kim nặng nhọc hơn Linh , thời gian làm việc cũng nhiều, tối đến về rồi ngủ sáng đi học thảo nào em ấy hay ngủ trên lớp đến vậy.
Hà âm thầm tính toán, còn đem suy nghĩ của mình ra bàn luận với Linh. Khi Linh nghe được những lời của nàng trên mặt thoáng qua nét ngạc nhiên rồi rất nhanh biến mất: "Chị làm việc hai ba ca như vậy sẽ rất mệt, chưa kể còn có thể tắt tiếng, mà chị tắt tiếng làm sao mà dạy được?"

Hà đan hai bàn tay của mình vào nhau, mỗi khi nàng cần suy nghĩ thật nghiêm túc đều là dáng vẻ thế này.

"Thật ra từ khi chị còn nhỏ ba mẹ chị đã dạy chị cách bảo quản giọng, vì chị sau này sẽ là một giáo viên, cái này em không cần phải lo."

"Chị nhiều gánh nặng quá..."

Nàng khẽ cười: "Chị không thấy đó là gánh nặng, em biết không, đối với chị chỉ là đi làm thêm, đối với Kim có thể là cả một tương lai. Em ấy nếu học tốt có thể vào trường công, học phí thấp, có thể nuôi dưỡng ước mơ của mình. Nếu học với sức học như bây giờ thì không ổn, chị thấy không ổn tí nào."
Thuyết phục chị suy nghĩ lại mà chẳng được ngược lại còn bị chị thuyết phục, cuối cùng Linh phải ngậm ngùi nhìn chị ra quyết định sau cùng.

Hà hẹn chị chủ quán vào sáng chủ nhật để bàn về chuyện hợp tác giữa hai bên, hôm đó nàng cẩn thận chọn đồ đơn giản như quần jean và áo thun để trông không quá nghiêm túc, hẹn chín giờ sáng có mặt mà tám giờ rưỡi đã có mặt chờ đợi chị chủ đến.

Một người đẩy cửa đi vào, khóe miệng tươi cười, ánh mắt lúng liếng lay động, người này Hà biết, chị ấy tên là Thảo, cô gái ốm như cò ma đợt trước. Nàng gật đầu nhẹ hệt như đã chào hỏi người ta, chị ấy cũng không phải dạng câu nệ nên sà xuống ngồi đối diện nàng, dặn phục vụ của mình mang lên một ly nước đá lạnh.

"Thật ra hôm nay sếp lớn muốn gặp em một chút, bảo là không hiểu sao chị lại muốn mời em."
Thảo nhận được rất nhiều hồ sơ xin phỏng vấn nhưng không chọn ai trong số họ mà chỉ chọn Hà, một người hay từ chối đề nghị của cô. Có lẽ vì Phương Anh nhà cô có thể mê giọng hát của chị ấy, cũng có vẻ như giọng hát của chị ấy thật hợp với phong cách của quán này, mộc mạc bình dị, khi phát lên khiến người nghe có cảm giác yên bình.

Tiếng cửa lại đẩy vào, một người phụ nữ khác đi vào trong quán cà phê, người này Hà không biết là ai nhưng từ cách ăn mặc có thể thấy đây là một người phụ nữ giàu có. Trên tay chị ấy bồng một cậu con trai, vừa vào đến bên trong quán cà phê liền thả thằng nhóc xuống, nhóc con chạy từ ngoài vào hệt như chim sổ lồng, nhân viên phục vụ đón nhóc con, cười đùa giỡn hớt rất vui vẻ.

"Để chị giới thiệu chút ha, chị này là chị Tiên, sếp lớn của chúng mình, còn đây là Hà, nhân viên mới mà Phương Anh muốn tuyển." Thư ở cửa giữa giới thiệu hai người họ vói nhau.
Người phụ nữ kia thả mắt kính mát xuống, trái với dáng vẻ khó gần ban nãy, bây giờ thả mắt kính xuống lại lộ ra gương mặt bầu bĩnh dễ thương. Trên người chị ấy từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, ngay cả nhóc nhỏ cũng được ướp hàng hiệu trên người từ nhỏ, tuy là nhìn đơn giản nhưng chẳng rẻ tiền chút nào.

"Chào em, chị tên Tiên , nghe Phương Anh giới thiệu em nhiều lắm nên chị cũng muốn gặp một chút. Đợi chị lâu không?"

"Dạ không ạ."

Đây là lần đầu tiên Hà diện kiến sếp lớn trong miệng Thảo  và Phương Anh , nàng nghe sếp lớn có hơi sợ nhưng sau khi thấy mặt cũng không quá sợ nữa. Thì ra cũng rất dễ thương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net