Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tiếc học trôi qua rất nhanh , 'Reng' tiếng chuông thông báo tan học cũng đã vang lên . Bây giờ các cô hầu quản gia đều đi đến nơi của chủ nhân ngoài trừ Phương Trúc Nhã . Cô đang trên đường đi về nhà một mình , vì cách trường không xa nên cô đi bộ .

Khi nghẹo vào một cái hẻm nhỏ , cô bị một đám côn đồ vây quanh

" Này , em đi đâu thế ? Một mình à ?" Một thằng tóc vàng đến gần cô nói với giọng vô cùng ái muội .

" Hay đi chung với bọn anh đi " Một thằng khác đến gần nắm chặt hai cổ tay nhỏ nhắn của cô rồi ép cô vào tường .

" Đúng là tiện nhân , thấy trai là thèm . Sao không phản kháng đi , búp bê băng giá Phương Trúc Nhã " Phong Minh Trang với đám play girls xuất hiện trước mặt .

Phương Trúc Nhã trong lòng tức giận nhưng bên ngoài vẫn là vẻ mặt lạnh lùng thường ngày . Mấy người này lại giở trò gì đây , thật chiếm thời gian a . Nếu về trễ sẽ không đủ thời gian để chuẩn bị bữa tối cho cậu chủ .

" Tránh ra " Cô nói bằng giọng bình thản như mấy chuyện này không hề liên quan tới mình .

" Ai da , tôi quên , nếu mình đứng ở đây nhìn nó sẽ ngại đấy , thui thì mình ra đầu hẻm đợi đi nha , xong rồi cứ lên tiếng là được . " Phong Minh Trang nói rồi liếc nhìn cô một cái cùng đám play girls đi ra ngoài .

" Này , em không cần ngại , làm gì cũng được , tụi anh sẽ không làm em đau đâu "

" Hừm , mấy người chắc chứ " Phương Trúc Nhã hừ lạnh một tiếng rồi bẽ tay người đang siết cổ tay mình , đấm vào mặt gã đó một cái .

" Aaaaaaa~~~~~ " Một cước thật đẹp đá thẳng vào bụng thằng khác .

" Nhỏ này biết võ " Tóc vàng la lên nhắc nhở đồng bọn cảnh giác . Bây giờ ngoài tóc vàng ra còn có ba thằng nữa .

" Hừm " Cô búp bê cười lạnh , không sai , cô đang cười . Nụ cười chứa ba phần khinh thường bảy phần tà ác , không một chút thương hại ra tay .

Trong thời gian ngắn , cô đã xử lý xong đám người chắn đường . Phong Minh Trang ló đầu ra nhìn , cảnh tượng trước mắt làm cho cả người cô run rẩy. Nằm dưới đất là mấy thằng côn đồ , trên thân toàn vết bầm , có thằng ngay khoé miệng còn có máu . Mà búp bê băng giá lại đang lau tay mình bằng chiếc khăn tay trắng tinh . Vì sợ hãi nên cô kéo một mạch đám play girls chạy trốn .

Phương Trúc Nhã tiện tay quăng luôn chiếc khăn tay , cúi người nhẹ nhàng nhặt chiếc cặp dưới đất rồi tiếp tục bước đi . Đây là thói quen của cô , khăn tay của cô chỉ sử dụng một lần . Bởi thường thì khăn tay của cô chỉ dùng để lau tay sau khi đánh nhau , lau đi vết bẩn và vết máu . Cô đánh giỏi là vì cô là cao thủ trong môn Karate , không ai biết gì và vụ cô biết Karate đâu nhé ngoại trừ cậu chủ của cô .

Về đến nhà , cô đã thấy Kim phu nhân ngồi ở phòng khách thưởng thức trà

" Về sớm vậy , Trúc Nhã " Kim phu nhân hơi liếc liếc Phương Trúc Nhã . Thật ra thì trong nhà chẳng ai thích cô cả ngoại trừ cậu chủ , bác Lâm và một số cô hầu .

" Uhm " Cô tiếp tục bước lên lầu , bởi vì phòng của cậu chủ ở trên lầu ba , phải nói là tất cả những gì của cậu đều ở lầu ba như phòng khách , bếp , .... Thậm chí phòng của bác Lâm và cô đều ở cùng lầu đó .

" Sao mày hỗn quá vậy , ít ra cũng phải gọi tiếng phu nhân đi chứ " Một đứa cô hầu đứng kế Kim phu nhân quát to , cô tên là Ngọc Mai , ghét Trúc Nhã vì ghen cô có thể ở bên cạnh Kim thiếu gia.

" Chủ nhân của tôi chỉ có một " Phương Trúc Nhã dừng chân liếc nhẹ Ngọc Mai rồi lại tiếp tục đi .

Ngọc Mai bị cô làm cho tức đỏ cả mặt , còn Kim phu nhân vẫn bình thản thưởng thức trà . Đây quả thực không phải là một cô hầu bình thường , Huy chọn nó chắc chắn phải có nguyên nhân .

Vào phòng , cô lập tức thay lại bộ đồ cô hầu . Chuẩn bị bữa tối cho Kim Vũ Huy , cô tuy không giỏi nấu ăn nhưng cô đã rất cố gắng học làm những món cậu chủ thích . 

Sau khi làm xong một số việc của hội học sinh , Kim Vũ Huy gọi điện cho bác Lâm . Chiếc xe đậu trước cổng trường là loại xe rất đắt , chỉ có những người như Tập Đoàn Trúc Dạ và Tập Đoàn Kim Nguyệt mới mua được . Nên đương nhiên ai cũng biết được chủ nhân của xe này là Kim Vũ Huy vì tiểu thư của Tập Đoàn Trúc Dạ đâu có học ở đây . Không ai dám đến gần vì sợ lỡ làm cho chiếc xe quý báu này có một vết sẹo thì sao , đâu đền nỗi . 

" Bác Lâm , Trúc Nhã đâu ?" Mới lên xe , anh đã cảm thấy thiếu thiếu cái gì , thường ngày chắc chắn sẽ có người ngồi tách xa anh ngàn dặm đọc sách . 

" Cô tự đi bộ về rồi ạ , thưa Ngài " Tất cả những cô hầu quản gia đều phải xưng hô rất lịch sự với chủ nhân , chỉ có một số cô cậu chủ không thích cách xưng hô đó mới kêu mấy người phục vụ mình xưng hô như bạn bè . 

Đương nhiên , Kim Vũ Huy không hề có ý kiến gì với cách xưng hô đó , ngược lại còn cảm thấy thích. Nhưng mỗi lần nghe Phương Trúc Nhã gọi anh là Ngài , anh cảm thấy rất xa lạ và khó chịu nên đã bắt cô phải gọi là cậu . Không xa lạ mà cũng thấy thân thiết hơn .

Nhìn ra ngoài kính , bầu trời đã một nền đỏ cam , mặt trời cũng bắt đầu lặn . Trong xe , tay chóng cằm , anh vẫn lạnh lùng như thường . Mắt hơi cụp xuống , trong mắt có phần buồn bực . 

Trong phòng , Phương Trúc Nhã tay phải đặt trên kính cửa sổ , ngắm nhìn bầu trời đỏ rực , mặt không biểu cảm , đôi mắt sâu thăm thẳm kia thấy rõ sự buồn chán . 

Hai người này phải chăng đang nghĩ nếu có đối phương bên cạnh thì bầu trời này sẽ đẹp hơn rất nhiều ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net