Thiên Ý - Đống Đường Đường - Việt Tô cp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Ý

Tác giả: Đống Đường Đường
Đồng nhân Cổ Kiếm Kỳ Đàm - Thiên Dung Cựu Sự - SE
(thực ra là truyện diễn giải kết cục về đại sư huynh trong Thiên Dung Cựu Sự)

Edit: Cơm Nắm Tiểu M TTATT
Beta: Thanh Du

"Dẫu trong tay chấp kiếm, vẫn cần thiên ý tác thành"

Chương 1

Lăng Việt đã chấp chưởng Thiên Dung Thành được ba năm, ước định ba năm giữa ngài và Bách Lý Đồ Tô cũng lỗi hẹn vừa tròn ba năm nữa. Ba năm lại chồng chất ba năm. Sáu năm rồi, sư đệ của ngài thủy chung vẫn không trở lại.

"Chưởng giáo chân nhân, hôm nay Thiên Dung Thành ta đã ổn định đại cục, nhưng vị trí Chấp Kiếm trưởng lão vẫn bỏ trống. Phải chăng ngài nên sớm quyết định, chọn ra người phù hợp?"

Lại nữa rồi...

Lăng Việt rũ hàng mi, chân mày âm thầm nhíu khẽ, rồi sau đó lấy lại vẻ ung dung, đứng dậy từ ghế trưởng môn, bắt đầu ứng phó với đám trưởng lão bên dưới.

Trong lòng ngài, vị trí Chấp Kiếm trưởng lão vốn đã định rồi. Cho dù người kia lỗi hẹn, vị trí ấy vẫn sẽ luôn được để lại cho y.

Nhưng rồi sẽ có một ngày y trở về.

Dây dưa cùng một đám trưởng lão và đệ tử cứng đầu suốt nửa ngày, đến khi trở vào hậu sơn, sắc trời đã dần dần sụp tối.

Dù cho đã kế thừa ngôi Chưởng Giáo, Lăng Việt vẫn ngụ tại biệt viện cũ. Hôm đó ngài muốn bế quan tu luyện một thời gian, liền vòng qua biệt viện, hướng thẳng về hang động ở hậu sơn.

Sư tôn đã quy ẩn được vài năm, mà người nọ cũng rất lâu chưa về, hậu sơn trở nên quạnh quẽ hơn nhiều lắm. Lăng Việt vừa bước đi thong thả, vừa cảm thán trong lòng.

Đột nhiên, bầu không khí khẽ động khiến ngài dừng bước.

Rằm tháng bảy đến sớm rồi sao?

Lăng Việt khẽ thở dài, hạ giọng hỏi: "Du hồn từ đâu tới, sao dám xông vào Thiên Dung Thành của ta làm loạn? Mau đi đi, ta sẽ tha cho ngươi lần này!"

Thiên Dung chưởng môn đã lên tiếng, đáng ra phải khiến yêu nghiệt bốn phương khiếp vía. Nào ngờ linh hồn kia gần như không nhúc nhích, lại còn lượn lờ quấn quýt quanh ngài.

Lúc này Lăng Việt mới ngước mắt lên, nhìn thẳng vào linh hồn trước mặt.

Điều khiến ngài kinh ngạc chính là dường như linh hồn trước mắt tuyệt không phải ma quỷ bình thường, mà có vẻ vô cùng yếu ớt. Bằng vào tu vi của ngài mà chỉ nhìn thấy một làn khói xanh nhợt nhạt, bao quanh một linh thể với hình hài và gương mặt đều mơ mơ hồ hồ.

"Ngươi là hồn, hay là phách?" Lăng Việt lên tiếng hỏi. Không ngoài dự đoán, chờ rất lâu vẫn chẳng thấy câu trả lời.

Đây phải chăng là một hồn phách đi lạc? Có lẽ là hồn phách của trẻ con dưới chân núi do sợ hãi mà thoát ra, cuối cùng trôi dạt đến Thiên Dung thành.

Phách không có ý thức, thậm chí chẳng có hình hài; hơn nữa nó rất yếu ớt, lỡ không may có khi sẽ bị đám yêu nghiệt như sơn quỷ ăn mất. Đến lúc đó chủ nhân của nó hồn phách khuyết thiếu, chỉ e cả đời cũng sẽ không sao khôi phục được thần trí.

Lăng Việt lại thở dài: đành dời ngày bế quan lại vậy.

~oOo~

Chương 2

"Chưởng giáo chân nhân, hôm nay đệ tử đã xuống núi hỏi thăm một chuyến, phát hiện dưới chân núi gần đây không có đứa trẻ nào xảy ra chuyện chẳng lành, nên cũng không sao biết được hồn phách kia từ đâu mà đến." Chiều hôm sau, đệ tử xuống núi trở về bẩm báo lại với Lăng Việt.

"Ừ. Mấy ngày này các con cứ tiếp tục xuống núi tìm, phải tìm cho được chủ nhân của hồn phách. Linh thể này thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, e rằng thân thể chủ nhân nó cũng sắp chống chọi không nổi nữa, phải mau chóng tìm cho ra."

"Dạ!"

Dặn dò đệ tử xong, Lăng Việt đứng dậy trở về biệt viện ở hậu sơn. Đẩy mở cánh cửa, chỉ thấy trong phòng kê hai chiếc giường gỗ song song, vệt tím quẩn quanh trên một chiếc.

Lăng Việt bước lại gần chiếc giường gỗ kia, phất ống tay áo, vệt tím cũng theo đó tản đi.

Phách là linh thể không ý thức, thường xuyên trôi dạt bốn phương. Để tránh cho hồn phách kia bị sơn quỷ ăn mất, Lăng Việt đành thiết lập kết giới trong phòng mình, giam hồn phách kia vào trong đó.

Kết giới là do chân khí của Lăng Việt ngưng tụ mà thành. Không biết có phải nhờ hấp thụ được chân khí trong kết giới hay không, linh lực của hồn phách kia lại mạnh thêm đôi chút so với đêm trước, hình dáng cũng hiện lên càng rõ ràng hơn rất nhiều.

Lúc này Lăng Việt mới thấy rõ hình thù vốn có của linh thể: gương mặt tuy vẫn mông lung mờ mịt như trước, nhưng hình dáng tay chân như vậy thì đúng là linh thể của một thiếu niên mười mấy tuổi đầu.

"Thì ra cũng không phải hồn phách trẻ con..." Ngài hạ giọng lẩm bẩm một câu, quyết định hôm sau lại phái đệ tử xuống núi tìm thiếu niên bị thất hồn lạc phách.

Thế nhưng ngày hôm sau, chúng đệ tử vẫn chẳng thu được gì.

"Vậy thì quái lạ thật. Đáng lý ra phách không thể rời khỏi vật chủ quá xa, vậy rốt cuộc ngươi từ đâu tới?" Đến đêm, Lăng Việt ngồi trong phòng thì thào hỏi linh thể trên giường.

Linh thể kia được chân khí của Lăng Việt nuôi dưỡng hai ngày cũng mạnh khỏe nhiều thêm, không còn là một làn khói xanh mà dần dần đã có thể vững vàng ngưng tụ thành một hình hài, chỉ là gương mặt vẫn mơ hồ mông lung như cũ.

Chúng đệ tử Thiên Dung Thành bỏ vài ngày xuống núi trông tin, nhưng vẫn không sao tìm được chủ nhân của hồn phách. Lăng Việt không còn cách nào khác, đành liên tục nhốt hồn phách kia trong kết giới ở phòng mình.

Hôm nay, vừa xử lý xong sự vụ, ngài sửa soạn trở về phòng nghỉ ngơi, vừa đến gần biệt viện đã nhận ra trong phòng có thứ gì đang liên tục đập vào kết giới mà mình giăng.

Lẽ nào sơn quỷ đã phát hiện ra hồn phách kia rồi?

Lăng Việt sải bước tiến lên, vừa đẩy cửa phòng, cơn náo loạn bên trong lập tức ngưng lại.

Ngài thận trọng nhấc chân bước vào phòng, lại phát hiện bên trong ngoại trừ khí tức của hồn phách kia thì không còn thứ yêu khí nào khác. Chầm chậm bước về phía kết giới, chăm chú quan sát, Lăng Việt liền sững sờ.

Hồn phách kia đã ngưng tụ thành một hình thể rõ ràng: một thiếu niên khoác áo trắng, tứ chi thon dài ngồi xổm trên giường, đôi mắt mông lung mở to nhìn ngài chăm chú.

"Vừa rồi là ngươi đụng vào kết giới phải không?" Lăng Việt hỏi, nhưng thiếu niên kia chỉ nghiêng nghiêng mái đầu mà không đáp lại.

Quả nhiên vẫn là phách mà...

Lăng Việt lại thở dài, xoay người đi không để ý tới hồn phách kia nữa.

Từ đó về sau, chưởng giáo Lăng Việt phát hiện ra mình đụng phải phiền toái rồi: linh hồn kia gần như quấn riết lấy ngài theo đúng nghĩa, một khắc cũng không thể tách rời. Nếu bỏ nó lại một mình ở kết giới giăng trong phòng, nó sẽ đập vào kết giới không ngừng nghỉ, không những tiêu hao linh lực của bản thân mà đồng thời còn có thể dẫn dụ yêu nghiệt xung quanh mò tới. Trừ khi Lăng Việt xuất hiện đâu đó xung quanh, thì nó mới chịu ngoan ngoãn trở lại.

Nhưng làm sao có thể ở lỳ trong phòng với mảnh hồn phách này mãi được chứ?!

Bất đắc dĩ, Lăng Việt đành thu hồn phách kia vào một túi gấm, mang theo bên người.

Một thời gian sau, các trưởng lão và chúng đệ tử trong Thiên Dung thành đều biết Chưởng giáo chân nhân bị một hồn phách quấn thân, bèn tới tấp bày mưu hiến kế: có người bảo phải thu lấy hồn phách kia đặt vào tàng kinh các, nhưng Lăng Việt mới chỉ lấy túi gấm chứa hồn phách từ trong vạt áo ra đặt lên chiếc bàn bên cạnh mà nó đã bắt đầu điên cuồng nổi loạn, cứ như dù hồn phi phách tán cũng phải vẫy vùng thoát ra. Chưởng giáo chân nhân không còn cách nào khác, đành phải cất túi gấm vào trong ngực, mảnh phách kia tức thì liền yên ổn trở lại ngay.

Có người nói, nếu đã không tìm thấy xác thân thì hẳn nó chính là cô hồn vô chủ rồi, chi bằng cứ dứt khoát đánh tan đi là xong. Lời vừa nói ra, lập tức bị Chưởng giáo chân nhân quở ngay cho một trận: hồn phách kia ngoại trừ luôn quấn quít lấy ngài, cũng đâu có làm điều gì ác độc, sao có thể tùy tiện đánh nó tan tành cơ chứ? Vả lại lỡ đâu sau này vật chủ xuất hiện mà hồn phách đã tan tành, vậy chẳng phải là hại cả đời người ta sao?!

Mọi người bàn tính mấy ngày, rốt cuộc vẫn bó tay. Thế nên Lăng Việt chân nhân đành tiếp tục ấp hồn phách kia trong ngực, nửa khắc cũng không thể xa rời.

~oOo~

Chương 3

Cứ như thế kéo dài thêm vài ngày, cuối cùng Lăng Việt vẫn quyết định bắt đầu bế quan ----- Hồn phách kia ngoại trừ không chịu xa cách ngài, thì cũng không gây ra ảnh hưởng nào khác.

Bàn giao sự vụ trong tay cho thuộc hạ xong xuôi, Lăng Việt liền bước vào hang động ở hậu sơn. Ống tay áo phất lên một cái, hang động đã trùm lên một kết giới khổng lồ, chuẩn bị yên tâm bế quan trong đó một thời gian.

Nhưng đúng lúc ngài đang xếp bằng trên linh thạch trong động, nín thở ngưng thần dốc lòng tu luyện thì vừa hay túi gấm trong ngực lại cựa quậy, sau đó mảnh phách nọ vùng thoát ra.

Cả sơn động đã được giăng kết giới, tràn ngập chân khí của ngài. Trong môi trường như vậy, linh lực của phách dĩ nhiên sẽ mạnh lên rất nhiều.

Lăng Việt mở mắt, thấy mảnh phách ngồi xổm trước mặt cứ đăm đắm nhìn mình, không khỏi thở dài: "Ngươi làm chi vậy?"

Mảnh phách kia đương nhiên không đáp lời ngài, chỉ tiếp tục nhìn ngài chăm chú. Do linh lực được tăng cường, hình thể mà nó ngưng kết được càng thêm hoàn hảo, mặt mũi cũng rõ nét hơn rất nhiều, đã có thể nhìn ra một khuôn mặt thiếu niên anh tuấn khí khái tuổi chừng mười lăm mười sáu.

Lăng Việt ngắm nghía gương mặt kia, đột nhiên nhớ tới một bóng dáng vùi sâu trong ký ức xa vời vợi, liền thoáng thất thần.

". . . . . . Lăng. . . . . . Việt. . . . . ."

Thanh âm đứt quãng mơ hồ khiến Lăng Việt lại càng hoảng hốt. Nhìn kỹ thêm thì phát hiện bờ môi của phách kia mấp máy vài lần, lại gọi ra danh tự của ngài: "Lăng. . . . . . Việt."

"Đã biết nói chuyện rồi à?!" Lăng Việt nhướn đôi mày kiếm, khóe miệng thấp thoáng ý cười: ngài không ngờ rằng chân khí của mình lại có thể nuôi dưỡng cho một mảnh phách cũng có thể nói năng, không chừng nuôi thêm vài ngày nữa nó còn nảy sinh ý thức ấy chứ!

Nhưng rõ ràng mảnh phách này tạm thời còn chưa có ý thức. Nó chỉ lặp lại như con vẹt, gọi "Lăng Việt", "Lăng Việt" không ngừng. Lăng Việt đoán chừng mảnh phách bị ngài ấp trong ngực lâu ngày, nghe người ngoài gọi riết nó mới nhập tâm danh tự ngài.

Mà Chưởng giáo chân nhân lại quên bẵng một điều: trong Thiên Dung Thành rộng lớn này, nào có ai dám gọi thẳng tục danh của Chưởng giáo?

Lăng Việt bị nó gọi đến phát phiền, căn bản không tĩnh tâm tu luyện nổi: "Được rồi, đừng gọi nữa. Ngoan ngoãn trở về đi, ta còn phải tu luyện." Nói rồi ngài giang rộng vòng tay, ra hiệu cho mảnh phách kia trở về túi gấm trong lòng mình.

Mảnh phách kia lẳng lặng nhìn ngài, bất thình lình mở đôi tay nhào vào lồng ngực ngài, nhưng vẫn giữ nguyên hình người mà không hóa thành làn khói xanh, ôm lấy thắt lưng ngài.

Hồn phách nào phải thực thể, nên dù nó lao vào ngực ngài, trên thực tế Lăng Việt cũng không cảm nhận được gì hết.

Nhưng cúi đầu nhìn xuống mảnh phách nọ, Lăng Việt do dự trong giây lát, rồi đưa tay lên như ve vuốt người thật, nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc hư ảo của mảnh phách kia.

"Gì thế? Chủ nhân ngươi ưa làm nũng lắm sao?" Ngài khẽ cười, ngập ngừng giây lát rồi thì thào: "Sao mà giống Đồ Tô hồi nhỏ quá vậy..."

Khi Đồ Tô còn nhỏ, hễ gặp chuyện vui mừng hay sợ hãi cũng đều nhào tới rúc vào lồng ngực Lăng Việt khi ấy hãy còn là một thiếu niên. Trong mắt Lăng Việt, đây đều là biểu hiện nũng nịu của tiểu sư đệ nhà mình cả.

Mảnh phách kia không đáp lời, chỉ ngoan ngoãn nằm trong ngực ngài, cũng không cất tiếng gọi nữa.

Lăng Việt thoáng kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng quyết định để mặc nó, vì thế lại dẹp bỏ tâm tư, nín thở ngưng thần, nén khí tức tiếp tục tu luyện.

Giả như có người phá vỡ được kết giới của Lăng Việt mà bước vào hang động, thì sẽ thấy một cảnh tượng kỳ dị thế này: Lăng Việt chân nhân đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt ngưng thần chuyên tâm tu luyện; mà dán sát trong lồng ngực ngài lại là một mảnh hồn phách thiếu niên. Mảnh hồn phách kia yên ổn nhắm mắt cuộn mình trong lòng ngài, chừng như đang hấp thụ chân khí từ ngài tỏa ra.

Đợi đến khi Lăng Việt xuất quan, mảnh phách kia đã có thể thoải mái biến thành hình người tùy thích. Ban ngày nó ngoan ngoãn hóa thành làn khói xanh trốn vào túi gấm trong ngực Lăng Việt; hễ Lăng Việt ở một mình, nó lại chui ra khỏi túi gấm, hóa thành hình người quấn quýt bên ngài.

Mảnh phách kia cứ bám riết lấy Lăng Việt, cũng chẳng biết đã qua bao lâu. Đột nhiên có một ngày, Lăng Việt phát hiện mảnh phách kia thật sự đã sinh ra ý thức.

"Ngươi có nhớ tên mình là gì không?" Lăng Việt ướm hỏi, vì ngài phát hiện mảnh phách kia hình như bắt đầu nghe hiểu lời mình.

Mảnh phách kia ngây ra nhìn ngài, một lúc sau quả nhiên nó khẽ lắc lắc đầu.

"Vậy... ngươi có nhớ vì sao mình lại đến nơi này không?" Mảnh phách vẫn lắc đầu.

"Ôi...." Lăng Việt thở dài một hơi, trầm lặng hồi lâu mới nói, "Hồn phách trôi dạt đến đây, lại một mực không chịu rời đi. Xem ra chủ nhân của ngươi chấp niệm rất nặng nề..."

"......Chấp niệm......" Mảnh phách khe khẽ lẩm nhẩm theo ngài.

"Ừ, chấp niệm. Chấp niệm nếu sinh mà không diệt, sẽ chỉ hóa thành tâm ma......"

"Nếu Chưởng giáo chân nhân đã hiểu rõ điều này, phải chăng cũng nên mau chóng buông bỏ chấp niệm trong lòng?" Một giọng nam đột ngột vọng tới, dọa phách kia lập tức hóa thành khói xanh, chui vào trong lòng Lăng Việt.

Lại nữa rồi......

Lăng Việt lẳng lặng thở dài trong lòng, xoay người đối diện với người mới tới.

Quả nhiên là các trưởng lão trong Thiên Dung thành lại muốn bắt đầu nhắc chuyện tuyển chọn Chấp Kiếm trưởng lão với ngài.

"Ta đã nói từ lâu, Chấp Kiếm trưởng lão trong lòng ta vốn đã định rồi...."

"Nhưng thưa Chưởng giáo chân nhân, người mà ngài nói đã lâu chưa về, chức Chấp Kiếm trưởng lão dù sao cũng không thể bỏ trống mãi, ngài không thể khăng khăng chờ người kia quay về....."

"Ngôi vị Chấp Kiếm trưởng lão chỉ có thể dành cho Đồ Tô! Ý ta đã quyết, các người đừng dằng dai nữa!" Lăng Việt ngắt lời bọn họ, phất tay áo, không nhìn đến nữa.

Ngài cũng biết cách xử trí của mình có phần ngang ngược, song giờ đây ngài đã không thể dễ dàng nhắc tới Đồ Tô. Hễ nhắc đến tên y, là tứ chi bách hài đều cảm nhận được một nỗi âu lo nhức nhối.

Lời hứa ba năm, y đã lỗi hẹn rồi. Ba năm rồi ba năm, mà tới nay, có phải lại sắp qua ba năm nữa? Y vẫn lần lữa chưa về.

Lăng Việt cũng hiểu rõ: Đồ Tô, đã trở thành một chấp niệm trong lòng ngài.

Một khi chấp niệm quá sâu sẽ không còn có thể thoát ly hồng trần, nhất định cũng không sao tu thành chính quả.

Song chấp niệm đã sinh mà không diệt, nếu miễn cưỡng buông tay, chỉ e càng dễ biến thành tâm ma.

Lăng Việt chắp tay đứng cạnh hành lang, ngửa đầu trông lên vòm trời xanh thăm thẳm, lại nói bằng một giọng gần như không thể nghe thấy.

Mảnh phách lại nhạt nhòa xuất hiện bên ngài, khe khẽ rầm rì: "...... Chấp niệm...... Lăng Việt ...... Chấp niệm......"

"Ừ, Lăng Việt chấp niệm quá nặng nề, e sẽ chẳng thoát khỏi hồng trần." Khóe miệng Lăng Việt vẽ nên một nụ cười chua chát, ngoảnh đầu nhìn sang nó, "Vậy chấp niệm của ngươi, lại là gì đây?"

Mảnh phách chỉ im lặng dõi theo ngài, không hề đáp lại.

"Đến cả du hồn vô tri vô dục cũng đã sinh ra ý thức, mà người nên trở lại thủy chung vẫn chẳng chịu về." Nụ cười của Lăng Việt càng thêm phần chua chát, "Nhớ năm xưa ta một lòng đinh ninh chỉ cần siêng năng tu luyện là có thể bảo vệ người mình quý trọng. Nào ngờ đến cuối cùng, vẫn không sao bảo vệ được y..."

"Hoặc giả thiên ý thủy chung vẫn chẳng chịu tác thành......" Những âm thanh cuối cùng biến mất sâu trong cổ họng.

Mảnh phách kia thủy chung vẫn chăm chú dõi theo ngài bằng ánh mắt mịt mờ trống rỗng, chưa từng rời đi.

Xuân qua thu lại, thời gian như bóng câu qua cửa, nháy mắt chẳng biết đã qua mấy lần ba năm. Chưởng giáo Thiên Dung thành Lăng Việt, đảo mắt đã trải qua thêm năm mươi ba năm. Mùa xuân năm ấy, ngài trút bỏ trọng trách của người Chưởng giáo, quyết định quy ẩn chốn rừng sâu.

Ngoài song cửa mưa phùn giăng giăng, Lăng Việt ngồi ngay ngắn bên cửa sổ ngắm cảnh sắc bên ngoài, thần thái an tường bình thản.

Do nhiều năm dốc lòng tu luyện, giờ đây tuy ngài đã bạc trắng mái đầu, nhưng dáng dấp vẫn cao thẳng như trước, dung nhan cũng không đổi thay nhiều lắm. Nhưng dù có vậy, ngài vẫn cảm nhận được đại nạn sắp giáng xuống đầu mình.

Lòng mang chấp niệm, không thể thoát khỏi hồng trần, dĩ nhiên cũng không thể nào tu thành chính quả.

Một luồng khói xanh lượn lờ bay lên từ trong lồng ngực, chầm chậm biến thành hình người trước mặt ngài.

Lăng Việt nhìn dung nhan hư ảo chưa từng đổi thay kia, mỉm cười mà rằng: "Ta đã đến hồi đại nạn. Chấp niệm cả đời, cũng xem như đã đi tới tận cùng. Dù thủy chung không được thiên ý tác thành, nhưng cũng không hề tiếc nuối! Vậy còn ngươi? Ngươi bầu bạn cùng ta nửa đời chẳng rời một bước, chấp niệm đến cùng lại là gì đây?"

Mảnh phách vẫn nhìn ngài, rất lâu sau mới hé mở đôi môi: "Chấp niệm...... Lăng Việt......"

"Chấp niệm của ngươi, là Lăng Việt?" Lăng Việt khẽ cười, hơi sương dần trào dâng trong mắt.

"......Lăng Việt....... Sư huynh......"

Lăng Việt nhắm mắt, một hàng lệ trong suốt từ khóe mắt chảy xuôi.

Lại mở mắt ra, trước mắt không còn là thiếu niên thanh tú, mà đã là gương mặt thân quen khảm sâu vào cốt tủy, trọn một đời người khắc khoải nhớ mong.

"Đồ Tô......"

Kỳ thực, làm sao ta không nhận ra ngươi chứ? Chỉ là, không muốn thừa nhận mà thôi.

Mưa phùn lặng câm ngoài song cửa, Lăng Việt chầm chậm khép đôi mi, đi về cõi tiên trong an bình, thọ trăm năm tuổi. Mà cô hồn bầu bạn với ngài suốt nửa đời, vào khoảnh khắc đôi mắt kia bình yên khép lại, cũng tan thành khói mây.

Ta từng dốc cạn sức mình, chỉ mong bảo vệ ngươi chu toàn, tiếc thay cuối cùng trời không cho ta toại nguyện.

Mà thật ra trời cao lại dùng một cách khác, tác thành cho cả hai ta.

.

.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net