Vãn lưu quang - Phiêu Lam - Việt Tô cp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vãn lưu quang ( Níu kéo thời gian )

Tác giả: Phiêu Lam

Thể loại : Cổ kiếm kỳ đàm đồng nhân, HE

CP : Lăng Việt - Bách Lý Đồ Tô

Tình trạng bản gốc: xong xuôi + phiên ngoại

Tình trạng bản dịch : Toàn văn hoàn

Người dịch : Tửu

Beta : Sei-kun

Đôi lời tác giả : Nhìn mỹ thuật tạo hình tập repo , tâm tình nhộn nhạo cả ngày, khẽ cười ôn nhu đại sư huynh khả đẹp không phải sao TVT

Vì vậy nhịn không được động thủ khai cái hố, có thể tình tiết không đúng như trong cốt truyện, ý tứ hoàn chỉnh, cũng không biết sẽ viết đến đâu, tận lực không đào hồ a... ORZ

Đôi lời của người dịch :

+ Bản dịch chỉ phục vụ cho mục đích giải trí, không nhằm thu lợi nhuận hay mục đích thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả. Thỉnh không mang đi bất cứ nơi nào mà không có sự cho phép của chủ nhà.

+ Ta 1/2 chữ tiếng Trung cũng không biết nên chỉ có thể đảm bảo bản dịch đúng 70 - 80%. Vậy nên nếu có gì sai sót hay sơ xuất mấy nàng cứ ném đá nhiệt tình, ta sẽ cố gắng nhận hết và gom đầy đủ để khắc phục a. Tạ ơn trước!!

Chương 1

Ngày mồng một? Trăng tròn

Keng một tiếng trường kiếm tuột khỏi tay, vạch ra một đạo hình giọt nước trắng sáng, Lăng Đoan bị chấn động, ôm cánh tay đau nhức lảo đảo vài bước.

Lăng Văn liền vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, nheo mắt nhìn về thiếu niên đứng trước mặt, mở miệng trách cứ: "Bách Lý Đồ Tô ngươi thật to gan, không biết phép tắc vọng tưởng dám với sư huynh động thủ, ta nhất định đem việc này báo cho Chấp Kiếm trưởng lão..."

Thiếu niên tóc thắt đuôi sam, hai con ngươi đen láy nắm chặt trường kiếm đỏ rực, ngực không phập phồng, nhíu mày mắt lạnh không nói.

Lăng Đoan tức giận chỉ vào Bách Lý Đồ Tô: "Tại sao không mở miệng nói? Mới vừa rồi không phải rất uy phong sao?"

"Là ngươi vọng nghị sư tôn nói bất kính trước, ta mới động thủ." Bách Lý Đồ Tô lạnh lùng liếc Lăng Đoan, bỗng dưng cảm thấy ngực căng lên, khí muốn bộc phát, hơi thở đột nhiên gấp gáp, thân thủ đè lại ngực, "Huống hồ... Là ngươi, tài nghệ không bằng người..."

"Ngươi!" Lăng Đoan nổi trận lôi đình, vừa muốn mở miệng mắng to, lại thấy thiếu niên đôi mắt dần dần chuyển đổ và quanh người bốc lên hắc khí, không khỏi trợn to mắt kinh hô thành tiếng, "A! Ngươi ngươi ngươi... Yêu quái a!"

Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thăm thẳm, nhàn nhạt vài tầng mây mỏng, không thấy một tia ánh trăng. Kiên quyết nhắm mắt, không để ý tới Lăng Đoan khoa trương kêu to, cầm lấy trường kiếm xoay người chạy.

Lăng Việt thấy tranh cãi vội vàng đi lên kiếm đài, thấy Bách Lý Đồ Tô một mình hướng phía sau núi chạy đi, cau mày nhìn niên thiếu bóng lưng tiêu thất ở vách núi phía sau, hơi trầm ngâm một hồi liềnchuyển hướng Lăng Đoan, Lăng Văn: "Vì sao lại lớn tiếng ?"

Lăng Đoan thu kiếm trở về, hai người hướng Lăng Việt ôm quyền chào, nhưng chỉ là phẫn nộ cúi đầu không đáp lời.

Lăng Việt nghiêm mặt nói: "Đồ Tô sư đệ tuổi còn quá nhỏ, tuy có đôi chỗ thất lễ, nhưng các ngươi thân là sư huynh kết bè cánh trêu chọc hắn, đến tột cùng là ai mới là người không có mặt mũi ở đây?"

"Chính là Bách Lý Đồ Tô hắn..." Lăng Đoan còn muốn biện bạch, lại bị Lăng Việt giơ tay ngừng câu chuyện.

"Chuyện vừa rồi ta đã biết đại khái, Đồ Tô sư đệ thể chất quả thật có khác người thường, chỉ là..." Lăng Việt nhíu chặt lông mày, ánh mắt càng nghiêm khắc vài phần, "Sau này đừng lặp lại hai chữ yêu quái!"

Thiên Dung đệ tử xưa nay kính phục đại sư huynh Lăng Việt, lúc này Lăng Đoan vì tinh thần vẫn còn kích động nhưng cũng thu liễm thái độ, ủ rũ trả lời : "Vâng, đại sư huynh."

" Mùng một tháng năm, mồng một..." Lăng Việt nhìn bầu trời mỗi lúc một tối, tâm trạng suy nghĩ, liền men theo Bách Lý Đồ Tô phương hướng ly khai đi đến.

Phía sau ngọn núi ở Thiên Dung thành có một hồ nước lớn tên Bích Thủy , nước trong như gương, các đệ tử những lúc luyện kiếm xong đều xuống hồ tẩy trần.

Lăng Việt đứng bên hồ, thấy Thiên Dung đạo phục vứt lung tung thành một đống trên thảm cỏ xanh, trường kiếm phát ra ngọn lửa đỏ rực cũng tùy ý ném bên cạnh quần áo và đồ dùng thường ngày . Bách Lý Đồ Tô đưa lưng về phía trước, xích lõa đứng ở chỗ nước cạn gần bờ, ôm cánh tay thống khổ cuộn thành một đoàn.

Lúc này hoàng hôn bốn phía, bầu trời dần tối đen, Lăng Việt chỉ có thể loáng thoáng thấy thiếu niên hơi lộ ra trắng nõn lưng, thật dài hai bím tóc đen nháy trải trên mặt hồ như bươm bướm nhảy nhót . Lăng Việt trong lòng chợt cảm thấy mềm mại vài phần, hai hàng lông mi dài cũng giãn ra.

"Sư đệ!" Lăng Việt giương giọng gọi lên, Bách Lý Đồ Tô nghe được, miễn cưỡng xoay người lại nhìn thoáng qua, một đôi mắt đã đỏ bừng như lửa, nhưng thật ra cùng điểm xích sa ở giữa chân mày có chút tương xứng.

Lăng Việt ngực trầm xuống, bất chấp quần áo lẫn giày bị ướt, đi nhanh chạy đến bên người Bách Lý Đồ Tô, chần chờ một cái chớp mắt, mới nhẹ nhàng xoa niên thiếu nhẵn nhụi hai đầu vai, cảm giác được trong tay hơi nước lạnh thấm vào da, không tự chủ thân thể khẽ run.

"Có đúng hay không khó chịu?"

Bách Lý Đồ Tô chỉ đưa lưng về phía hắn, chưa kịp phát dục thân thể bởi vì nhẫn nại mà buộc chặt thành hình một cây cung, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể gãy. Một lát, mới nhẹ nhàng lắc đầu.

Lăng Việt xoay vai cẩn thận đưa hắn quay người lại, nương sắc trời đêm, thấy Bách Lý Đồ Tô cắn nứt môi, môi dưới không còn chút sắc chảy ra một cái đỏ sẫm kinh tâm động phách.

"Không nên cắn, đều chảy máu." Lăng Việt hai tay nâng mặt Bách Lý Đồ Tô, tưởng nhu khai hắn khớp hàm, không ngờ lại bị người sau dùng sức đẩy suýt nữa đứng không vững, vậy ra không chỉ ngày mồng một tăng sát khí mà khí lực cũng lớn đến kinh người.

Lăng Việt ôm chặt lấy người trước mặt như muốn phát cuồng thân thể, cố sức hướng trong lòng ngực mình vỗ, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, rất nhanh thì không đau."

Những lời này rơi vào bên tai Bách Lý Đồ Tô, như là chú thuật giống nhau trong nháy mắt nhượng trong cơ thể điên cuồng cảm giác muốn tàn sát bình thường vài phần. Cảm giác được trong lòng thân thể tuy rằng nóng lên, nhưng lại run rẩy lợi hại như vậy, Lăng Việt thoáng buông ra một chút, cúi đầu xem đôi mắt như Xích Diễm kia.

" Buông ra a, đừng cắn, đều chảy máu. Nếu đau đến thế, cắn ta cũng được." Lăng Việt an ủi đưa cánh tay đến bên môi Bách Lý Đồ Tô, không ngờ lời còn chưa dứt người sau đã gạt tay hắn, không khách khí chút nào cắn một cái trên vai phải của hắn.

" A..." Lăng Việt không khỏi hít một hơi, thiếu niên đem bờ vai hắn cắn thật chặt, thậm chí còn cảm giác được hai bên đầy răng nanh tiến vào da thịt. Lăng Việt thấp thanh nở nụ cười khổ: "Tiểu tử thối, cắn thật lợi hại."

Mát lạnh gió đêm thổi qua, dưới chân hồ nước lay động, mềm nhẹ âm hưởng, phảng phất tựa như một khúc nhạc êm ái không có nhịp điệu. Bầu trời đen như mực mặc dù không có trăng, lại xuất hiện vài chấm nhỏ dị thường trong vắt, ở hồ nước phát ra ánh sáng yếu ớt.

Lăng Việt tự thân thi triển thủy thuật thanh khí, duy trì liên tục chậm rãi đưa vào trong cơ thể Bách Lý Đồ Tô, không biết qua bao lâu, cảm thấy trong lòng thân thể chậm rãi giảm khô nóng, hồi phục ôn lạnh mới ngừng lại.

Bách Lý Đồ Tô buông lỏng ra khớp hàm, khôi phục thần trí liền thấy Lăng Việt vai phải bị chính mình cắn chảy ra một vòng vết máu, không khỏi nhẹ nhàng "A" một tiếng, xấu hổ bên tai lẫn cổ đều hiện ra một tầng màu hồng.

"Sư huynh... Xin lỗi... Ta..."

Lăng Việt xem hắn tay chân luống cuống đủ kiểu, khẽ nhếch khóe môi, cúi đầu nhìn trên vai một vòng dấu răng: "Không cần nói nữa. Ngươi hiện nay khỏe chút rồi chứ, trong cơ thể còn cảm thấy khác thường không?"

Bách Lý Đồ Tô có điểm đau xót rũ mắt, khinh khẽ lắc đầu: "Đã không còn đáng ngại." Lại lập tức ngẩng đầu, một đôi con ngươi trong suốt đen láy nhìn về phía Lăng Việt: "Có đau hay không, sư huynh?"

" Không sao." Lăng Việt trấn an vỗ vỗ hắn phía sau lưng, Bách Lý Đồ Tô coi như không nghe , thân thủ cởi ra Lăng Việt trước ngực đạo phục, trút bỏ một bên, lộ ra hơn nửa vai phải. Lăng Việt lớn hơn hắn mấy tuổi, nhiều năm luyện kiếm thân thể mặc dù không cường tráng vạm vỡ nhưng cơ thể cũng cứng cáp rắn rỏi, vậy mà một vòng chỉnh tề dấu răng thật sâu in ở đầu vai, không ngừng chảy ra tia máu.

Bách Lý Đồ Tô thấp giọng nói một câu: "Sư huynh, xin lỗi." Sau đó liền tiến lên trước, lè lưỡi một chút liếm vết máu trên vai bị hắn cắn.

Lăng Việt có chút lo lắng nhíu mày, nghĩ đến Bách Lý Đồ Tô dù sao niên thiếu đơn thuần tâm tính, một phen tâm ý, ngược lại cũng không đành lòng lúc đó đẩy hắn ra, chỉ là thân thủ nhẹ nhàng nhu hắn sau đầu.

"Ta không đau, chúng ta trở lại thôi. Đêm đã khuya rồi."

Chương 2

Nhị lưu cảnh? Tĩnh nhật
( Cảnh thứ 2 - Ngày bình yên )

Canh hai, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi, Thiên Dung Thành đã hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng gió đêm thổi từng đợt liên miên xào xạc qua ngọn cây.

Lăng Việt mới vừa cởi y phục nằm xuống, nghe được đốc đốc vài tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, liền đứng dậy cầm ngọn đèn đi ra mở cửa, thấy Bách Lý Đồ Tô hơi cúi đầu đứng ở ngoài cửa, trong tay ôm một tiểu hộp gỗ. Đêm khuya sương xuống, tóc trước trán bị sương đêm làm ướt nhẹp, cứ như vậy khiến một hai sợi đung đưa mà dính tại trên trán.

Lăng Việt cảm thấy vô cùng kinh ngạc: "Thế nào không ở trong phòng nghỉ ngơi? Có việc?"

Bách Lý Đồ Tô chỉ là lắc đầu, Lăng Việt thấy hắn không đáp, cũng không truy vấn, nghiêng người nhượng hắn tiếng vào trong phòng: " Vào đây rồi nói."
"Sư huynh..." Bách Lý Đồ Tô đem hộp gỗ đặt lên bàn, ngước mắt nhìn về phía Lăng Việt, ánh sáng ngọn đèn phản ở mắt hắn chiếu ra một đoạn ánh sáng như nước sóng dao dộng , "Đây là kim sang dược ngày thường sư tôn cho ta."
Như vậy một cái chớp mắt khiến Lăng Việt giật mình, mới nhớ tới trên vai phải cái kia dấu răng làm đau âm ỷ , có chút buồn cười lắc đầu nhẹ giọng nói: "Chỉ là da thịt thương, không có gì đáng ngại, kim sang dược trong phòng ta cũng không có thiếu."
"..." Thiếu niên ửng đỏ khuôn mặt, rũ xuống mi mắt quay đi chỗ khác, thấp giọng nói: "Ta đây đi trở về, không quấy rầy sư huynh an nghỉ." Nói xong ôm hộp nhỏ xoay người muốn đi ra.
"Đồ Tô." Lăng Việt hơi giương giọng hô, thấy hắn dừng lại cước bộ, hướng hắn phóng thanh âm ôn nhu mà vài phần tình cảm ấm áp nói: "Cám ơn ngươi. Chỉ là không cần phải nhớ việc này."
Bách Lý Đồ Tô cũng không xoay người lại, chỉ là gật đầu, bước nhanh ra cánh cửa đi vào trong bóng đêm dày đặc
Đi được mấy bước bỗng nhớ tới một chuyện, cước bộ đình trệ, dừng suy nghĩ một hồi, thấy trước mặt Lăng Tri mới luyện xong một hồi kiếm thuật hướng bên này đi tới, liền tiến lên ôm quyền nói: "Lăng Tri sư huynh.".
Lăng Tri ngáp một cái: "Đồ Tô sư đệ có chuyện gì sao?"
"Xin hỏi sư huynh, ta muốn kiếm đồ ăn, nên đi nơi nào?"
Lăng Tri bực mình chỉ vào nhà bếp nói: "Nhà bếp có dự trữ thóc gạo, lò trong có lửa, trên bếp có nồi, tự mình làm đi." Nói xong liền cất bước ly khai.
Bách Lý Đồ Tô nhíu mày suy nghĩ một chút liền xoay người hướng nhà bếp đi đến.
Lăng Việt tựa ở cạnh cửa nhìn hắn đi xa, thấy một màn này cảm thấy nghi hoặc, cảm thấy không yên tâm, liền khoác nhất kiện ngoại bào đi theo hắn.
Bách Lý Đồ Tô trong tay đang cầm hai cây củi gỗ đang loay hoay không biết làm như thế nào, bỗng nhiên "Két" một tiếng, cửa gỗ nhà bếp bị người đẩy ra, kinh ngạc giật mình xoay người lại, mở mắt to ra nhìn.
"Tại sao không trở về phòng, ở chỗ này làm chi?" Lăng Việt nhíu chặt lông mày nhìn hắn, "Chưa ăn tối?"
"Đều không phải..." Bách Lý Đồ Tô chỉ là lắc đầu, trên dưới môi hơi động giống như muốn nói cái gì đó rồi lại ngừng, Lăng Việt lại cho rằng hắn nhất định là chưa ăn bữa tối, đêm khuya đói quá, mà thiếu niên tuổi này tâm tính ngượng ngùng, da mặt lại mỏng bèn tiến lên cầm lấy củi lửa trong tay hắn: " Cách nấu nướng ta ngày nhỏ cũng có học qua, tuy chỉ biết sơ sài nhưng cũng đủ để no bụng, ta giúp ngươi làm."
Quay ra nhìn giỏ trúc để nguyên liệu nấu ăn trên bàn bếp, thấy có không ít hạt sen, nấm tuyết, cẩu kỷ

(vị thuốc bắc thường được còn được gọi là táo đỏ )

cùng ít hoa quả khô, ngắt tâm khứ đế ngâm nước xong

( ngắt cuống, bỏ hạt, ngâm rửa, nói chung là công đoạn làm sạch rau củ quả để nấu ấy mà. Anh đảm đang ghớm, đúng chuẩn dâu thảo vợ hiền ('

) )

, quay đầu lại hỏi: "Hiện nay chỉ có thể làm ít đồ ăn nhẹ, được chứ?"
Thấy Bách Lý Đồ Tô gật đầu, Lăng Việt lấy một ít nước ngâm nấm tuyết cho nở, rồi cho hạt sen với hỗn hợp gia vị vào trong nồi , thêm chút ít mật đường phủ lên trên. Cuối cùng niệm viêm thuật để trên ngón tay bốc lên lửa rực cháy ,củi gỗ trong lò tức khắc bốc cháy lên hừng hực.
"Chờ gần nửa canh giờ là được." Lăng Việt rửa tay, lúc này mới nhìn Bách Lý Đồ Tô đang yên lặng đứng một bên "Đồ Tô, chuyện hôm nay, ta muốn thay mặt đại sư tôn hỏi rõ ngươi."
"Ân?" Bách Lý Đồ Tô vẫn đang bận tập trung nhìn Lăng Việt đến nhập thần, nghe thấy hắn nói theo bản năng bật tiếng đáp trả, rồi sững sờ ngây ngốc.
Lăng Việt tiến đến trước mặt Bách Lý Đồ Tô ,phía sau củi trong lò cháy, chớp lên ánh lửa đem thân ảnh hắn phác thành một đạo viền vàng, che phủ hoàn toàn thiếu niên thấp hơn hắn chừng nửa cái đầu dưới bóng tối.
"Hôm nay tranh chấp mặc dù là bởi vì Lăng Đoan nói khiêu khích, nhưng rốt cục ngươi sao có thể tự ý cùng đồng môn động thủ?"
Bách Lý Đồ Tô nhu hòa mi tâm nhăn thành một đoàn, có chút không phục nhấp môi: "Ta nghe được Lăng Đoan sư huynh nói... Nói sư tôn bất chấp môn quy một mực bênh vực ta, còn nói sư tôn thu ta nhập môn cũng không ban thưởng ta đạo hiệu, bởi vì ta là điềm xấu..."
Nghe được Bách Lý Đồ Tô thanh âm dần có chút nghẹn ngào, Lăng Việt nhẹ nhàng đè lại hắn hai vai: "Những ... này ta đều đã biết. "
Sau đó cúi người, dùng trán chạm trán hắn, nhìn hai mắt của hắn một cái chớp mắt cũng không dời: "Chỉ là đây rốt cuộc đều là môn quy, là phạm thượng cử chỉ, nếu là bẩm báo Giới luật trưởng lão nơi nào, trách cứ xuống dưới, thì dù sư tôn thương ngươi cũng không tránh được ngươi bị phạt. Sau này gặp lại loại chuyện này, phải tới tìm ta, ta nhất định sẽ che chở ngươi."
"Ân." Gặp thiếu niên vành mắt chậm rãi đỏ, Lăng Việt tính tình cường liệt bỗng nhiên cảm giác được, trước mặt cái này sư đệ trời sinh tính tình kiên cường cô lãnh, kiệm lời, rồi lại thiên tư thông minh, tư chất phi phàm, thực chất vẫn chỉ là đứa bé mà thôi, không khỏi thương tiếc hạ thấp mi, thân thủ nhẹ nhàng ôm cổ hắn.
Nghe được trong nồi vài tiếng "Phốc phốc" âm thanh hơi nước, Lăng Việt khẽ cười nói: " Ta nghĩ là chín rồi."
Mở vung nồi, một mùi hương trong veo thấm cả vào ruột gan lập tức tràn ngập gian phòng, Lăng Việt lấy từ trong tủ bếp đựng đồ lấy ra một cái chén sứ trắng, múc đầy: " Canh hạt sen hầm nấm tuyết là ta khi còn nhỏ ở trong nhà theo mẫu thân học được, nếm thử." Nói rồi múc một muỗng đưa tới bên môi Bách Lý Đồ Tô.
Bách Lý Đồ Tô ở cái muôi há miệng nếm thử một miếng, như là bị mùi thơm ngát an ủi tâm tình ủy khuất trước đó, thanh tú mi đen nhẹ nhàng giãn ra: "Ăn thật ngon." Sau đó lại chưa thỏa mãn vươn đầu lưỡi liếm liếm cái muỗng.
Lăng Việt nghĩ hắn chắc phải đói bụng lắm , liền đem bát canh nhét vào trên tay hắn: "Ăn ngon liền ăn nhiều vào, trong nồi vẫn còn. Cẩn thận nóng."
"Ân." Bách Lý Đồ Tô một muỗng múc lại một bước ăn mau, thế nhưng lại không hề thô lỗ mà tương đối nhã nhặn, lịch sự, thẳng đến chén canh cuối cùng đều thấy đáy , đột nhiên hoàn hồn tựa như nhớ ra cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Việt: "Sư huynh, kỳ thực... Ta đến nhà bếp là muốn kiếm thức ăn cho A Tường ăn."
"A Tường là ai?" Trong nháy mắt thay đổi Lăng Việt hoài nghi mình nghe lầm.
"Ta ở Hải Đông Thanh năm đó , sư tôn mang ta trở về, ở chân núi Côn Lôn nhặt được nó. Khá thông minh, có thể biết ngôn ngữ của người." Nói đến người bạn thân thiết, một đôi con ngươi đen bóng đều lóe thủy nhuận chói sáng.
Lăng Việt nhướng mày biểu thị không giải thích được: "Vì sao ta nhưng chưa từng thấy qua?"
"A Tường trong ngày thường chỉ có ban đêm trở về, bay lượn với sinh hoạt bên trong phòng..." Hơi ngừng lại một chút, lại nói, "Chỉ là gần đây, A Tường đột nhiên ăn khỏe lên, cứ tới đêm khuya lại không ngừng phá phách, đòi kiếm thức ăn."
Lăng Việt lúc này mới hiểu rõ, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: "Thì ra là thế, ngươi lúc rảnh rỗi xuống núi mua nhiều chút thức ăn về tích trữ. Ngự kiếm qua lại cũng không đến một canh giờ, ngươi nhập môn cũng đã bốn năm, ngự kiếm thuật tu vi cũng thượng thừa..." Đột nhiên cùi xuống thoáng nhìn thấy thiếu niên buồn bà rũ mi "Lẽ nào..."

( Ngự kiếm là chiêu thức di chuyển, kiểu như dịch chuyển tức thời ấy, nếu bạn nào xem phim Cổ kiếm kỳ đàm thấy lúc Lăng Việt xuống núi chỉ cần niệm chú là đã biến mất (*

^

) )


"Bái sư đến nay. . . Sư tôn chẳng bao giờ đã dạy ta ngự kiếm thuật. . ."
Lăng Việt đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó hiểu rõ gật đầu: "Sư tôn không cho phép ngươi rời Thiên Dung Thành, cũng là vì muốn áp chế sát khí bên trong cơ thể ngươi, lo lắng ngươi nguy hiểm đến tính mạng... Ta ngày mai xuống núi thay ngươi mua đồ."
Bách Lý Đồ Tô nghe vậy cao hứng gật đầu, đôi môi dãn ra một cái đơn thuần độ cong. Lăng Việt thấy hắn khóe môi dính một chút nước canh thừa, một loại ôn nhu mà ấm áp tâm tình ở trong lòng như dây leo yên lặng nảy mầm. Ý thức chưa minh bạch, thân thể đã làm một hành động mà về sau nhớ lại vẫn không ngừng hối hận --
"Lách tách " tiếng củi lửa trong lò, Lăng Việt nhẹ nhàng hôn khóe môi thiếu niên. Cảm giác thấy hương thơm ôn lạnh, thanh khiết mà đẹp đẽ của hạt sen.
Một khắc kia hắn mới giác ngộ, nguyên lai nội tâm đối với người sư đệ này không chỉ có thương yêu cùng đau xót mà còn vượt qua chính bản thân mình hiểu biết .
Ngày kế giảng ở lớp, Lăng Việt nhìn chằm chằm trong sách kinh văn nhưng đầu óc thì như đi vào cõi thần tiên, tâm tư tất cả đều là rối rắm đảo lộn, trằn trọc không ngớt. Tối hôm qua hành động đi quá giới hạn cấp bậc lễ nghĩa, nhiều lần suy nghĩ đều không giải thích được, Lăng Việt xoa bóp mi tâm

( xoa hai thái dương ấy )

quyết định ném nó sau đầu.
Lớp hậu sinh ăn cơm trưa, Lăng Việt gọi lại Bách Lý Đồ Tô hỏi: "Sư đệ, ta đây xuống núi, Hải Đông Thanh của ngươi thích ăn cái gì?"
"Làm phiền sư huynh." Bách Lý Đồ Tô nhẹ nhàng lôi Lăng Việt vạt áo, "A Tường nói nó muốn ăn miếng thịt tươi thật lớn."
". . ." Lăng Việt có chút đau đầu nở nụ cười khổ, "Như vậy. . . Ta đây đi trước, sau đó là sẽ quay về."
Ngày ấy Côn Lôn trời sáng khí trong, phong cao mây nhạt, Thiên Dung đệ tử đều đồn đãi đại sư huynh dùng thuật Ngự kiếm xuống núi quay về, phong thái thần tú, trên tay mang theo một khối thịt ba chỉ lớn đỏ tươi , thật là làm cho....

Chương 3 ( Thượng )

Tam hối nguyệt? Ý động
( Trăng cuối tháng - Ý động )
" Trong thân thể ngươi sát khí hung ác lan tràn, vi sư nhiều lần thử hóa giải nhưng đều vô pháp, chỉ ở Côn Lôn có thanh khí mới có thể áp chế được ít nhiều sát khí kia phát triển.... Vậy nên ngươi phải nhớ kỹ, nhất định không được cùng người khác động võ, cũng không được có lòng hiếu thắng, tranh giành với người khác, để tránh khỏi một ngày kia rơi vào lạc lối."
"Sư tôn... Ta có thể cùng sư huynh luyện kiếm không?"
" Không thể. Sát khí quá mạnh, với tu vi của người hiện tại không thể khống chế được nó, vạn nhất có điều gì xảy ra thì chỉ tạo thành huyết tai."

( tai nạn đổ máu )


"... Đệ tử...Đã hiểu..."
"Phần Tịch kiếm cũng không được tùy tiện sử dụng, vi sư thấy bên ngoài ám khí dầy đặc bao phủ, chỉ sợ là điềm không lành."
" Xin nghe sư tôn giáo huấn."
Bởi vì sư tôn nghiêm lệnh, nên mỗi ngày giờ ngọ Bách Lý Đồ Tô cũng không cùng các đồng môn khác luyện tập kiếm thuật, mà là do Tử Dận chân nhân đích thân dạy dỗ, hoặc sẽ tự mình tìm một chỗ thanh tịnh mà tập luyện. Năm rộng tháng dài ngược lại cũng thành quen.
Một ngày nọ, Bách Lý Đồ Tô đi ngang qua kiếm đài, thấy Lăng Việt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net