Vong ngôn - Thô phạn đạm trà - Việt Tô cp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Cổ kiếm - Việt Tô] Vong ngôn (Đoản)

Tên gốc: 忘言

Cp: Lăng Việt x Bách Lý Đồ Tô

Tác giả: Thô phạn đạm trà (粗饭淡茶)

Editor: Thanh Du

Nguồn: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=1024151

Tâm sự của editor: Đại khái là sau vô số lần bị bạn bè dụ dỗ, cuối cùng mình - một đứa chả chơi game bao giờ và vốn không ưa tiên hiệp - cũng rơi vào bãi mìn Cổ kiếm kỳ đàm và tình nguyện chết chìm trong biển nhu tình của cặp Việt Tô :"> Mình tính sẽ làm một đồng nhân dài vừa phải của cặp này và hiện giờ đang lội trong tieba Việt Tô, Tấn Giang và một vài diễn đàn nữa để tìm truyện thích hợp, thỉnh thoảng vớ được đoản hay thì edit luôn không cần nghĩ ngợi gì. Ai biết đồng nhân Việt Tô nào hay mà chưa có người edit cứ req thoải mái dưới comt nhóe, ưu tiên thanh thủy và đừng dài quá là được XD

-----------------

Thiên Dung thành đêm qua lại có tuyết rơi, nhìn ra bốn phương, nhà cửa trước mắt đều bị bao phủ trong một một màn trắng mênh mông, lộ ra vẻ nhu hòa hiếm thấy. Không khí trong trẻo của vùng núi Côn Luân vào đông dường như khiến thân thể Đồ Tô khá lên rất nhiều, mấy ngày gần đây hắn đã có thể xuống giường đi lại. Có lẽ là do những ngày chán chường trước đó, mỗi lần Lăng Việt đến thăm đều thấy hắn ngồi trước cửa phòng, ngơ ngẩn nhìn về phương xa.

Hôm ấy, chật vật đến được lớp buổi sáng, anh thấy những gương mặt trẻ con đều nhìn mình chăm chú. Gần đến tết, cho dù là đệ tử ngoan ngoãn nhất cũng bị ảnh hưởng, hai trận tuyết lớn liên miên khiến đám nhóc choai choai càng thêm hoạt bát.

Lăng Việt âm thầm thở dài, phất nhẹ tay áo, "Thôi, hôm nay ta ra sớm nửa khắc."

Các đệ tử lập tức giải tán, chẳng mấy chốc mà thành một đám nháo loạn. Lăng Việt cười khổ lắc đầu, theo thói quen đi về hướng Huyền Cổ cư.

Đồ Tô quả nhiên vẫn ngồi ngoài trời, trên đỉnh đầu và hai vai bám vài bông tuyết. Hắn mặc bộ đồ tím ngày xưa ở Thiên Dung thành, quần áo gọn gàng, có vẻ ngây thơ khác thường. Lăng Việt đưa tay phủi đi những bông tuyết vụn trên người hắn, lại cởi trường bào khoác lên người Đồ Tô. Từ đầu đến cuối, nam tử trước mắt vẫn không hề cử động.

"Đồ Tô, ngoài trời lạnh lắm, chúng ta về thôi." Lăng Việt khẽ nói.

"Sư huynh. . . . . ." Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu nhìn anh, Lăng Việt có thể thấy rõ bóng mình phản chiếu trong đôi mắt trong veo của hắn. Cái bóng kia áo tím đầu bạc, dù dung nhan vẫn như xưa, nhưng không còn là đệ tử của chấp kiếm trưởng lão năm nào, mà đã là chưởng môn. Giờ đây đồ tử đồ tôn có ngàn vạn, mà cố nhân phần lớn đã qua đời. Thứ duy nhất không đổi, cũng chỉ có dung nhan trước mắt.

"Sư đệ. . . . . . nếu không nhớ ra thì cũng đừng cố chấp làm gì." Nhìn ánh mắt dại khờ như con trẻ của Bách Lý Đồ Tô, Lăng Việt bỗng cảm thấy đau xót trong lòng, đưa tay cẩn thận xoa xoa lên mí mắt hắn.

Đó đã là năm thứ bao nhiêu mình tiếp nhận chức chưởng môn, anh cũng không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ năm đó những sư đệ sư muội cùng tu đạo với anh phần lớn đều già rồi; sư tôn rời đi đã lâu, cố nhân xung quanh cũng dần dần rơi rụng. Lăng Việt lại càng thêm hoài niệm sư đệ một đi không trở về năm xưa.

Ngôi Chấp kiếm trưởng lão quanh năm để trống, lâu dần những đệ tử mới nhập môn thậm chí còn không biết đã từng tồn tại một chức vị siêu nhiên như thế, từng có một thiếu niên kiếm thuật quyết tuyệt đáng để anh chờ đợi suốt trăm năm, thậm chí là cả đời.

Khi cô gái tên Phong Tình Tuyết ôm Đồ Tô lên núi, Lăng Việt mới chợt nhận ra, thì ra đã qua bao nhiêu năm tháng, lâu đến nỗi gương mặt sư đệ đã nhạt nhòa dần thì anh vẫn còn nhớ ánh mắt trong veo lại mang theo chút mênh mang, vẫn nhớ vệt chu sa in giữa gương mặt thiếu niên kia. Chỉ là giờ đây thiếu niên ấy nhắm nghiền hai mắt, cứ như đã chết rồi.

Phong Tình Tuyết nói nàng không biết đến bao giờ Đồ Tô mới thức tỉnh, cũng có thể hắn sẽ ngủ say mãi cho đến khi hồn phách tiêu tan, để rồi hóa thành hoang hồn. Nàng đợi hắn suốt trăm năm, cuối cùng cũng không thể đợi thêm nữa. Đã đến kỳ hạn, nàng phải trở về U Đô hầu hạ Nữ Oa nương nương, từ đó về sau chỉ e sẽ chẳng còn cơ hội bước vào nhân gian nữa.

Lăng Việt đỡ lấy thân thể ấm áp của Đồ Tô, ngắm nhìn dung nhan say ngủ rất đỗi yên bình của hắn, khẽ thì thào, "Không sao, ta có thể chờ hắn thêm ngàn vạn năm, có lẽ cuối cùng sẽ chờ được đến ngày ấy."

Khi nói ra những lời này, anh cũng không lo nghĩ quá nhiều. Nhưng không biết là do bầu không khí thanh khiết của núi Côn Luân hay vì nguyên do gì khác, mà chẳng quá ba năm, Bách Lý Đồ Tô đã mở mắt. Có điều hắn đã quên đi mọi chuyện xảy ra sau khi xuống núi.

Phong Tình Tuyết, Phương Lan Sinh, Tương Linh, Hồng Ngọc, Doãn Thiên Thương, Âu Dương Thiếu Cung. . . . . . cuối cùng đều bị hắn quên lãng, chẳng biết đây có phải trò đùa của vận mệnh không. Ký ức của Đồ Tô, cuối cùng chỉ còn sót lại núi Côn Luân quanh năm tiên khí vẩn vơ, phong tư tú lệ.

"Đã nhớ ra chuyện gì chưa?" Lăng Việt hỏi.

Đồ Tô lắc đầu, "Chưa, chỉ cảm thấy cõi lòng trống rỗng, hình như luôn thiếu vắng điều gì."

Lăng Việt cười chua sót, "Không sao đâu, rồi dần dần sẽ nhớ ra thôi, dù sao mọi chuyện cũng không thể như ý mình hết được." Anh nói với Đồ Tô, nhưng cứ như đang nói với chính mình.

Lấy từ ống tay áo ra một cục màu trắng, con chim được Lăng Việt sưởi ấm bằng thân nhiệt mình đã không còn rét run như khi mới nhặt được. Nó thò mỏ ra, kêu khẽ một tiếng.

"A Tường?" Đồ Tô ngạc nhiên, sau đó hình như lại nhớ ra điều gì, hắn lẩm bẩm: "Không đúng, bao nhiêu năm rồi, A Tường đáng ra phải . . . . ."

"Trên đường đến đây, ta nhặt được nó trên mặt tuyết, có lẽ nó lạc đường mới bay nhầm lên núi." Lăng Việt vội chuyển chủ đề, nhét con ưng nhỏ vào lòng Đồ Tô, "Ta tạm giao nó cho sư đệ chăm sóc, được không?"

Đồ Tô giật mình, nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ của con ưng nhỏ. Con chim kia hình như rất thân với hắn, khẽ cọ cọ mỏ vào lòng bàn tay hắn, kêu lên những tiếng trong trẻo.

"Nó là do sư huynh nhặt về, sư huynh đặt tên cho nó đi."

"Vậy cứ gọi nó là A Tường. Đồ Tô, vạn vật trên thế gian đều trải qua luân hồi, có khi A Tường nhớ đệ tha thiết nên quay về tìm đệ cũng không chừng." Lăng Việt nói rồi quay đầu rời đi.

Đêm hôm ấy Lăng Việt trằn trọc trên giường, không tài nào ngủ nổi. Chuyện xa xưa cứ lần lượt lướt qua đầu, thật không biết phải làm sao.

"Sư huynh, đời ta dù chỉ còn sống có ba ngày, bất quá cũng là cầu nhân được nhân, tuyệt không oán hận." Ngày ấy thiếu niên đứng trước mắt anh, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm.

"Đã không oán hận, vậy có còn tiếc nuối?" Lăng Việt hỏi bằng giọng run run.

"Có." Đồ Tô đáp, "Tiếc sinh thời chỉ e không có duyên dự lễ kế nhiệm chưởng môn của sư huynh."

"Chỉ có vậy thôi?" Đại đệ tử của Chấp kiếm trưởng lão Thiên Dung thành xưa nay luôn chững chạc lần đầu tiên biến sắc như thế, lộ ra nét mặt tuyệt vọng bi thương, "Bách, Lý, Đồ, Tô, ngẩng đầu lên nhìn ta mà trả lời, đệ đã bao giờ nuối tiếc, đã bao giờ hối hận vì xuống núi bước vào đời chưa."

Thiếu niên ngẩng đầu, ngập ngừng đáp lời anh: "Tuy có tiếc nuối, nhưng tuyệt không hối hận."

Toàn thân Lăng Việt run lên, há hốc miệng, hồi lâu mới nói, "Thôi, đệ đã không còn là đệ tử Thiên Dung thành, ta cần gì phải. . . . . ." Anh hốt hoảng xoay người, lại cảm thấy Đồ Tô ôm lấy mình từ phía sau.

"Sư huynh! Ta. . . . . . cả đời ta có nhiều việc không theo ý mình. Nhưng những chuyện xảy ra trong quá khứ, Đồ Tô luôn khắc ghi trong lòng. Chỉ mong đến một ngày khi hồn phách tán lạc, sư huynh có thể ở lại bên ta. Thái tử Trường Cầm trọn đời cô độc, nhưng lúc lâm chung nếu ta có sư huynh bầu bạn, thì dẫu chết cũng không hối hận."

Lăng Việt nheo mắt, cảm thấy dòng lệ ấm áp đã rơi xuống theo hốc mắt. Anh không dám quay đầu, gắng gượng đáp: "Tùy đệ."

Anh dợm bước muốn đi, lại cảm thấy lực đạo sau lưng càng thêm nặng, thân thể bị giữ lại, không nhích được nửa phân.

"Sư đệ, đệ làm gì vậy?" Lăng Việt giật mình.

"Còn một câu nữa, Đồ Tô không dám nói ra trước mặt sư huynh, đành phải làm thế này, xin sư huynh thứ lỗi."

Lăng Việt cảm thấy có hơi thở ấm áp kề sát cổ mình, khiến lông tơ trên người đều muốn dựng thẳng. Anh gần như có thể cảm nhận được hơi thở của sư đệ phả vào vành tai mình.

"Cả đời Đồ Tô trừ mẫu thân ra, chỉ coi sư tôn cho là thân nhân, coi sư huynh là. . . . . . ái nhân duy nhất. . . . . ."

Khoảnh khắc ấy, vạn vật xung quanh đều trở nên tĩnh lặng, cơn gió núi lạnh thấu xương thổi quanh năm không ngừng nghỉ dường như cũng tan biến. Lăng Việt chỉ nghe thấy thanh âm khẽ khàng kia ngày đêm bám theo anh giống như một cơn mộng mị, bầu bạn với anh vượt qua những đêm dài đơn độc.

Ái nhân. . . . . . .

Là. . . . . . ái nhân duy nhất. . . . . .

Chẳng qua đến giờ đều đã quên cả.

Lăng Việt âm thầm cười khổ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, cắt đứt mạch suy nghĩ của anh.

"Sư huynh, huynh đã ngủ chưa?

Lăng Việt mở mắt, "Đồ Tô đấy à? Vào đi."

Ngoài trời hình như lại có tuyết rơi, Đồ Tô bước vào phòng, mang theo cơn gió lạnh và vài bông tuyết vụn. Trên người Đồ Tô ngấm nước tuyết, ướt đẫm nửa thân.

Lăng Việt kinh hãi, lo thân thể hắn không chịu nổi, vội vàng đẩy Đồ Tô lên giường, cởi áo khoác ra, lấy chăn quấn kĩ.

"Đệ ẩu quá! Có việc gì mà không chờ được đến mai, coi chừng cảm lạnh đấy."

Bách Lý Đồ Tô rét run người, co lại như con tôm trong chăn, đưa con ưng nhỏ được hắn ôm trong lòng cho Lăng Việt, rụt rè nói: "Sư huynh, A Tường đổ bệnh, trong phòng ta lại không có thuốc."

Lăng Việt không còn cách nào khác, đành kiểm tra cẩn thận, cảm thấy con ưng này hẳn là gặp lạnh vào ban ngày, liền lấy thuốc chữa phong hàn hòa tan trong nước, ước chừng phân lượng, cho con chim kia uống.

Lại lấy một viên đưa cho Đồ Tô.

Đêm ấy hai người nằm chen nhau, ôm con ưng mà ngủ.

Sáng sớm hôm sau khi Lăng Việt tỉnh dậy, Đồ Tô còn đang ngủ ngon trong lòng anh, gương mặt trắng ngần hiếm khi lộ ra một mảng phớt hồng. Anh đưa tay ra sờ trán hắn, cũng may là không nóng. Xác nhận hắn không sao, anh không khỏi thở phào.

A Tường hình như cũng đã khỏe, chui ra khỏi lồng ngực Đồ Tô, thản nhiên nhảy lên bàn rỉa lông, lẳng lặng ngắm nghía hai người.

Thôi, Lăng Việt nhẹ nhàng vuốt ve hai má Đồ Tô, trong lòng than khẽ. Quên đi thì đã sao, tương lai anh vẫn còn hơn trăm năm để chờ, chờ Đồ Tô nói với anh thêm một lần nữa.

Bụi trần cuồn cuộn, mười trượng nhuốm hồng. Sinh thời có thể đi hết quãng đời còn lại cùng người mình yêu, đã là điều may mắn.

Ngoài trời nắng đã lên cao, vừa hay chiếu thẳng vào mặt Đồ Tô. Hàng mi hắn run lên, chầm chậm mở mắt, chầm chậm thức tỉnh, khẽ nói: "Sư huynh, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, sư đệ."

A Tường kêu khẽ một tiếng rồi bay ra ngoài cửa sổ, lượn một vòng trong không trung rồi đậu lên một cây đại thụ cách đó không xa.

Gió tuyết đã ngừng, chỉ còn ánh mặt trời rực rỡ. Chờ sang xuân cho tuyết tan đi, là lại qua một năm . . .

.

.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net