Chap 10: Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tâm sự của tác giả!!!!

Nhật kí..... ngày.... tháng.... năm....

Con người ....
Sức chịu đựng đều có giới hạn...
Khi họ không chịu được nữa, cách tốt nhất để họ giải tỏa là khóc...
Khóc...
Ừ!... tôi đã khóc hết nước mắt rồi, không còn gì nửa đâu những giọt mặn đắn làm cay nơi đầu môi rơi xuống ...
Một tổn thương, một câu chuyện, một hoàn cảnh một lần nữa lại được tái hiện ngay hiện tại...
Quá khứ.. tôi đã một lần sai lầm. Làm mất đi những thứ cứ ngỡ nguyên vẹn trong tim, để cuối cùng một sự lựa chọn sai lầm.. đã làm tôi mất đi tất cả. Mất người yêu tôi, mất người bạn thân.. mất luôn cả mối quan hệ vun đắp suốt 2 năm trời...
Hiện tại...
Hiện tại tôi đang làm tổn thương rất nhiều người...
Tôi phải làm sao đây?

Một người bạn thân 4 năm... một khoảng thời gian dài đúng không?
Nói yêu bạn.... không ngạc nhiên!
Nhưng....
Có cái gì đó khó nói...
Có thể nói tôi quan niệm sai cũng được " không nên yêu bạn thân vì một ngày chuyện ấy đến, tôi sợ sẽ không dám đối mặt với người ấy"
Ừ... tôi sai lầm, tôi lầm tưởng tất cả mọi thứ về cậu, người bạn thân lâu nay của tôi.
Tôi thừa nhận là "Tôi yêu cậu thật đó" nhưng đó chỉ là lúc trước.
Nhưng tôi nhận ra rằng, hình như mình lầm tưởng, ngộ nhận giữa ranh giới người yêu với bạn thân.... cái ranh giới đó quá mỏng manh để tôi nhận ra sớm...
Tôi....
Ẹhèm.... nhận ra rồi đấy! Nhận ra chưa phải là quá muộn ở thời điểm này, để ít nhất tôi không chọn hướng giải quyết sai lầm để cậu mãi mãi khổ..

Tôi đã quên nó theo thời gian, tôi đã quên cái sự ngộ nhận đấy, cho cậu trở về với vị trí một người bạn thân + một người anh trai không hơn không kém...
Tôi cứ tưởng cậu ấy cũng sẽ như tôi... Nhưng... haiz...
Anh.... xuất hiện...
Mọi sự hiểu lầm xảy ra...
Tôi, thân thiết với anh quá mức...
Tôi nhạt với bạn,,, không, vẫn vậy...
Nhưng " tôi chỉ làm những gì tôi thích và thích những gì tôi làm".
Tôi biết làm vậy bạn sẽ khó chịu khi thấy tôi với anh quá thân...
Anh ấy biết chứ mới giữ khoảng cách với tôi hơn....
Anh ấy muốn tôi và cậu yêu nhau. Nhưng tình yêu mà làm sao gượng ép được. Một khi tình yêu đã mất thì cho dù thời gian có dài cách mấy đi chăng nữa cái tình yêu vốn có ban đầu nó cũng sẽ không còn quay lại được...
Huống chi tôi chỉ xem cậu như một người bạn thân....
Quen.. Ờh! Được đấy, nhưng.... có ai nghỉ đến hậu quả của nó không?
Mọi người nghỉ rằng tôi thích anh, nhưng đâu ai hay bên trong luôn có một uẩn khúc nào đó mà ai cũng không biết...
Hai người khác giới thân nhau thường có những lời đồn kèm theo đó...
Tôi cũng thân với anh, cũng thân với cậu.... chính vì vậy tôi luôn phải sống trên tin đồn theo ngày tháng...
Chắc chỉ có người đã từng trải mới nhận ra được sự mệt mỏi đó...
Một sự mệt mỏi không nói nên lời..
Tôi quả thật không biết mình nên giải quyết như thế nào ở ngay lúc này...
Nếu không giải quyết sớm tôi sợ sẽ làm cho anh ấy khó xử khi trước mặt cậu và tôi..
Còn nếu như đưa ra quyết định sai lầm, tôi e rằng...
Giờ tôi phải làm gì? Tôi phải làm sao đây? Tôi phải giải quyết như thế nào? Tôi phải làm sao có ai đó cho tôi biết không?
Tôi ước gì ngay lúc này ai đó đem cho tôi một điều ước... tôi sẽ ước tôi không đi ôn làm gì.. tôi không được những tình cảm của mọi người giành cho tôi...
Mọi người hãy ghét bỏ tôi đi, đừng thương tôi nữa, tôi không đáng được sự quan tâm của mọi người đâu... tôi không đáng quả thật không đáng mà
.....
Làm ơn cho tôi cách giải quyết đi, làm ơn....làm ơn... làm ơn mà....
Tôi thương anh lắm, tôi quý cậu lắm..
Cái tình thương nó còn hơn cả tình yêu nữa đấy..
Tình thương là tình cảm không bao giờ cắt đứt, nó là tình cảm thiêng liêng, tình bạn đôi khi còn hơn cả tình yêu....
Tôi quý bạn, cái quý đó không thể diễn tả, nhưng tôi chắc rằng.. cái sự quý đó nó sẽ không bao giờ mất đi....
Hình như nói cho cùng thì tôi không có khái niệm tình yêu thì phải???
Tôi không phải không có khái niệm, tôi chỉ sợ hai từ ấy... hai từ những phút ban đầu ngọt ngào hạnh phúc.... tình cảm theo thời gian là một vết ngăn vô hình nó làm nhạt đi mọi thứ. Tôi sợ, tôi lại sợ rồi đấy....
Tôi nhát quá phải không! Điều gì tôi cũng sợ ho được..
Ai cũng thấy vẻ bề ngoài của tôi mạnh mẽ, hay cười. Nhưng trong tôi tồn tại hai con người khác nhau.. một con người của sự vui vẻ, mạnh mẽ trước mặt người khác... một con người của màn đêm yên tỉnh, những nội tâm đầy chất chứa nổi buồn, một con người với những hàng nước mắt nóng hổi mặn đắng rơi trên đầu môi....
Mấy ai hiểu được tôi, mấy ai hiểu được con người thật sự của tôi, mấy ai biết rằng tôi không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài mà ai ai cũng nhìn thấy, mấy ai??? Mấy ai????
Tôi...cảm ơn ai đó đã đọc những dòng này.. và cũng thầm cảm ơn anh đã gặp tôi, đượ thân với anh. Cảm ơn tình cảm mà cậu đã giành cho tôi..
Cảm ơn ...
Cảm ơn và xin lỗi tất cả những gì đã xay ra..
Để tôi biết rằng tôi không can đảm như thế...
Để tôi biết trên con đường tôi sắp đi phía trước không có việc này xảy ra lần thứ ba nữa....

P/s: Gửi anh...
Xin lỗi anh mà, xin lỗi anh người mà em thương...

•••JonLy•••

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net