Chap 9: Quá muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Trên thế giới này có hàng tỉ người, tại sao chúng ta lại gặp nhau?
- Đó là do duyên số!
Tại sao ta yêu nhau?
- Đó là do duyên số!
Tại sao lạc mất nhau rồi lại tìm được nhau?
- Đó là do duyên số!
Đúng vậy, giữa chúng ta đều có duyên số... đã là duyên số thì cho dù có chốn chạy đến bất cứ đâu, bất cứ nơi nào đi nữa. Cho dù cố tình hay một dịp tình cờ ta cũng sẽ gặp lại nhau...
Tạo hóa đã cho ta duyên số với một người nào đó thì có muốn cắt cũng sẽ không được..
Có duyên ắc sẽ gặp lại nhau.... "
....
Hoài Nam và Anh Minh rong ruổi hết nẻo đường này đến nẻo đường khác tìm Thiên Di...
Cả hai đều bất lực... Minh và Nam cùng nhau đến Tây Nguyên, họ nghe nói nơi đây có một vùng trồng đầu hoa bồ công anh...
Mong rằng sẽ gặp được Thiên Di...
Mệt mỏi, đói cứ ngỡ rằng đã không thể chịu đựng được nữa. Hai chàng trai đã cố gắn rất nhiều với những ngày tháng qua... bỏ bê công việc bỏ bê học tập chỉ để tìm một cô gái trong vô vọng..
- Chúng ta qua kia đi_ giọng Nam giục Minh
Anh Minh chỉ im lặng đi theo với những dòng suy nghĩ...
Nhìn Nam tìm mệt nhoài Minh mới biết anh ta yêu cô hơn những gì anh biết. Mang tiếng yêu Di nhưng anh cảm thấy mình vô dụng quá, ngay cả việc cô bỏ đi anh cũng không biết. Liệu anh có yêu cô hơn tình yêu Nam dành cho Di? Anh có xứng đáng với Di...
- Nè.... đằng trước có nhà...
Tiếng Nam nói làn phá tan đi dòng suy nghĩ của Minh, làm Minh cảm nhận được hình như đang có điều gì đó không mai xảy ra...
Nhìn thấy xung quanh ngôi nhà toàn hoa bồ công anh, và... có cả chiếc áo phông thân quen mà hai cậu từng nhìn thấy Di mặt...
Trong cả hai dấn lên niềm vui khó tả, chắc đây là nhà của Thiên Di
- Có ai ở trong nhà không?
Cả hai không hẹn cùng lên tiếng...
Khi không nhận được lời hồi âm từ bên trong, Anh Minh nóng ruột...
- Các cậu tìm ai?_ Giọng một sư cô lên tiếng, bước ra.
- Chúng con...
Không phải Thiên Di... đúng đó không phải Di. Thà rằng là Di đi cho hai con người dần cạn sức này biết được cô vẫn bình an, vẫn sống tốt như vậy cũng cảm thấy an lòng...
- Các cậu là ai? Đến đây làm gì?_ thấy vẻ mặt của những người đối diện làm sư cô lo lắng.
Khi bình tĩnh lại Nam mới lên tiếng:
- Sư cô cho cháu hỏi ở xung quanh đây có ai tên Thiên Di không ạ?
- Trương Thiên Di đó cô_Minh tiếp lời.
- Hai cháu là Anh Minh với Hoài Nam đúng không?
Nở một nụ cười ... tìm được rồi. Sao không thấy Di đâu? Bắt đầu cái linh cảm khi nảy của Minh dần to lớn, tự trấn an mình " Không sao đâu".
Giọng sư cô nghẹn ngào, nỗi buồn hiện rõ...
Sư cô lấy đưa cho hai người một bức thư, rồi nhẹ nhàng bước ra ngắm nhìn những chòm hoa bồ công anh đang rơi xuống.
Cả hai cùng chết lặng trước nhũnh gì xảy ra...

***** Hai ngày trước *****
"Ngày.... tháng .... năm...
Gửi hai người con trai tôi thương...
Em biết hai anh sẽ tìm đến nơi đây.
nhưng lúc anh đến cũng sẽ lừ lúc em không còn trên thế gian này nữa..
Anh Minh!
Chắc anh cũng đã biết hết sự thật rồi đúng không?
Em xin lỗi vì đã dấu anh mọi chuyện, đã làm tổn thương anh nhưng em chỉ sợ anh lại một lần nữa đau, một lần nữa bị ám ảnh cái sự ra đi mãi mãi của người anh yêu... thà rằng em nhẫn tâm để anh phải chịu đau một lần thôi còn hơn phải mang nỗi đau suốt đời.
Em biết... em định sẽ mãi mãi không bao giờ nói ra và em cũng bắt anh Nam không được nói ra, nên anh đừng trách ảnh. Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra nên .... giờ anh đã biết thì sống tốt anh nhé, hãy xem em như là một kỉ niệm đẹp trong cuộc đời anh, hãy xép nó vào quá khứ và tìm một hạnh phúc mới anh nhé.
Em yêu anh...
Còn Hoài Nam, em cảm ơn anh vì tình cảm anh đã dành cho em, nhưng em xin lỗi..
Anh là một người tốt, em tin sẽ có một ngày anh tìm được một người thật sự yêu anh.
Tạm biệt những người tôi thương.

Ngày .... tháng .... năm...
Thiên Di"

Sau khi Anh Minh đọc bức thư cuối cùng mà Thiên Di đã để lại, anh khuỵu xuống, đôi mắt anh vô hồn như không tin vào bất cứ thứ gì anh diễn ra.. bất cứ thứ gì anh đọc được...
Anh không tin là cô đã ra đi như thế, anh không tin cô bỏ anh lại một mình nơi đây. Anh không tin vào chính mình...
Nếu... anh đã không vô tâm, để ý đến những biểu hiện khác thường của cô thì anh đã biết cô mắc căn bệnh này và đâu xảy ra cớ sự như vậy...
Nếu trên cõi đời này xuất hiện từ nếu thì đâu còn gì là cuộc sống...
Nếu tôi làm sai thì tôi có thể sửa sai...
Nếu tôi không chết thì tôi có thể chăm sóc cả đời cho anh ấy...
" Nếu " chỉ xuất hiện trong suy nghỉ và thốt thành lời nói, chứ nó không có ở hiện tại đang diễn ra...
Hoài Nam lơ đãng, nắm chặt tay thành quả đấm... đấm một phát mạnh vào cây cột trước nhà...
Tay anh gướm máu, nhưng sao anh không một cảm giác, cảm giác hiện giờ của anh chỉ là sự mất mát đi một người, một người mà anh đã từng nghỉ sẽ chăm sóc suốt đời...
Hai người con trai, hai tâm trạng, hai nét mặt nhưng cùng chung niềm đau, cùng chung một suy nghỉ....
Hai người con trai cùng đem lòng yêu một cô gái, đến cuối cùng không ai giữ được cô ấy ở lại. Không ai giành cô lại khỏi tay con người đầy quyền lực mang tên "thần chết"...

•••JonLy•••

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net