Chương 11: Thành thân và tân lang xấu số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Băng?....Là nàng sao??... - giọng y hơi run, rụt rè đưa tay ra, nàng nhấc gót đến gần y..nhẹ nắm lấy bàn tay không có huyết sắc kia...lòng bỗng dâng lên một nỗi chua xót...

_Hàn, là ta...ta ở đây với chàng mà? Đừng sợ...ta sẽ không bỏ chàng nữa đâu...

_Thật là nàng? Băng....ta yêu mình nàng thôi....đừng bỏ ta được không?..Ta đã liệt giường rồi....nàng...thấy đủ chưa? nếu không ta lại dầm mưa tiếp?..Chỉ cần..nàng ở bên ta là được...- y nâng tay nàng lên áp vào má, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay nàng, hai dòng nước mắt dần lăn xuống..Phải..đúng là nàng rồi....Nàng đang ở đây..nguyên vẹn...bên cạnh hắn..Nàng quay trở về bên hắn rồi...

_Hàn....ta không bỏ chàng đâu, được chứ? Không cần phải tổn thương bản thân nữa....Ta ở đây để xin lỗi chàng...thực lòng...do ta ích kỷ, ta xin lỗi....

Nàng bật khóc, y nhẹ lau nước mắt đi, nở nụ cười hạnh phúc:

_Chỉ cần nàng ở bên ta là được, muốn ta làm gì cũng được....

Băng Tâm như quên hết những gì mà nàng đã tập để nói với hắn khi y hôn mê, nàng bây giờ chỉ biết khóc...khóc mà thôi...đó coi như là một lời xin lỗi về hành động bộc phát của nàng. Sực nhớ ra một chuyện, nàng hôn nhẹ môi y, cụng đầu vào trán y, cười nhẹ nói:

_Ta nhớ là chúng ta chưa thành thân nha~ Hôm trước ta bỏ chàng ở lại, hôm nay chàng có muốn thành thân với ta không phu quân?

_Được! Đỡ ta dậy! Ta mặc hỉ phục! - Y cười híp mắt, như sự bệnh tật đang giày vò y đã tan biến, chỉ còn lại niềm vui, y chợt tưởng tượng đến tương lai..Họ sẽ có 1 đứa con, y không quan tâm trai hay gái, chỉ cần là con nàng sinh ra, y sẽ chăm sóc nó thật chu đáo, họ sẽ sống trong một căn nhà nhỏ bên ao sen với những đóa hoa mẫu đơn khoe sắc và những cành mai đỏ nở rực trên nền tuyết khi đông về...Hắn muốn làm rất nhiều thứ với nàng, nấu ăn cho nàng, giặt quần áo cho nàng, chiều chuộng nàng, ôm nàng ngủ mỗi đêm, nhiều lắm...Rồi...tất cả sẽ trở thành hiện thực thôi...

_Hàn, chúng ta tổ chức có cần chủ hôn không? Hay để ta sang mời má Song sang làm? Ta chỉ sợ má ấy đánh chết chàng.....

_Không cần, ta muốn hôn lễ này chỉ có ta và nàng, chỉ hai chúng ta thôi! Ta sẽ là chủ hôn kiêm luôn tân lang của nàng! - y xoa đầu nàng dịu dàng, ôn nhu như chăm sóc tiểu miêu nhỏ đáng yêu..

Băng Tâm gật đầu, đỡ y ra chỗ hỉ phục mà Lam ca đã đặt may cho họ ở cửa tiệm nổi tiếng nhất kinh thành...Y cười gian, ôm eo nàng:

_Băng, sao nàng còn ở đây? Muốn nhìn cơ thể ta hay sao?

Nàng đỏ bừng mặt, đẩy hắn ra bước về giường! Tên này đứng là sắc lang, lúc nào cũng có những suy nghĩ không trong sáng, không hiểu lấy y có đúng hay không nữa....Nàng thơ thẩn theo dòng suy nghĩ của mình, không hề để ý rằng Hàn đã thay đồ xong và đứng trước mặt nàng! Thật soái nha~~ Nàng trầm trồ! Bình thường trông y hào hoa phong nhã, bây giờ trông rất là....yêu mị....muốn quyến rũ nàng sao?..Băng Tâm quay đi, không dám nhìn vào đôi mắt gian tà kia...

_Tiểu miêu, nàng ngại gì chứ? Đằng nào rồi ta cũng sẽ nuốt nàng vào bụng thôi....- Y từ từ phả hơi nóng vào cổ nàng, cắn nhẹ rồi mút mạnh rồi buông ra....Cười cười...

Nàng nhìn hắn là biết có chuyện không hay...Vội chạy ra gương đồng soi....Là...là dấu hôn đánh dấu chủ quyền...Khốn..nạn...chiếm hữu cao quá...Nàng bắt đầu nghi ngờ xem thực sự hắn bị suy nhược hay không? Tại sao bản tính lang sói vẫn bộc lộ ra nhiều vậy? Có cần phải nhìn nàng bằng ánh mắt thèm muốn thế không????

_Tiểu nương tử thật dễ thương..- y cắn nhẹ môi nàng.

Hàn dắt tiểu miêu nhà mình còn đang ngại ngùng đi ra giữa phòng, bắt đầu quỳ xuống bái đường. Y bắt đầu hô:

_ Nhât bái thiên địa!

_Nhị bái cao đường!

_Phu thê giao bái!

_Dẫn vào động phòng!!!!

Câu cuối giọng y có vẻ rất hớn hở, nàng bắt đầu tìm cách phản kháng...nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý nha~~

Bỗng ánh nến mờ ảo hắt vào khiến nàng khẽ nheo mắt lại, thì ra tên phu quân bạch lang kia đã bắt đầu vén khăn lên, đưa chén rượu cho nàng, hay người uông rượu giao bôi, rồi y bỗng nói to:

_Ta, Lãnh Nhược Hàn, xin thề với thiên địa về sau sẽ luôn yêu thương...ờ...nàng tên thật là gì nhỉ? Ta chỉ biết danh của nàng trong lâu là Băng Liên...xin lỗi nương tử...

Băng Tâm suýt xỉu khi nghe y hỏi tên mình...Làm gì trên thế gian có điều lạ đời hơn chứ??? Tân lang cưới tân nương mà không biết tên người thành thân với mình????? Hình như...mấy năm quen nhau nàng cũng chưa nói bao giờ thì phải....Chậc...Thật may là không có ai ở đây...chứ cái thằng lắm mồm Dương Cưu mà ở đây chắc mai là cả kinh thành biết chuyện xấu hổ này quá....May là nàng không có gọi ai đến...May thật...Băng Tâm vuốt ngực.

_Là Lãnh Băng Tâm.

Y cười hề hề hối lỗi, bắt đầu tuyên thệ lại:

_Ta, Lãnh Nhược Hàn xin thề với thiên địa sẽ luôn yêu thương thê tử đáng yêu Lãnh Băng Tâm, sẽ luôn chiều chuộng chăm sóc nàng, khó khăn gì cũng cùng nhau vượt qua, dù nghèo hay giàu thì ta cũng sẽ là thê nô của nàng, Băng! Từ nay nàng có thêm một bạch lang để sai vặt rồi nhé?

Nàng nhún người lên hôn nhẹ môi y, bật cười:

_ Ta cũng thế, sủng lang!

Chợt Hàn đè nàng xuống giường, môi y nhếch lên rất giống nụ cười dâm dục của Lam ca....chậc..lại nổi máu lang rồi...nàng kêu khổ...Không được! Nàng chưa thể động phòng với y được...Nàng chưa chuẩn bị gì...với cả nghe nói hình như lần đầu tiên rất đau...Băng Tâm thừa lúc Hàn còn đang ốm, dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh y ra, vì sinh tồn, để bảo toàn tính mạng, nàng phải chạy! Nghĩ đến đó, nàng không hề để ý phu quân mình đang nằm sõng soài dưới đất, chạy thẳng ra khỏi phòng....

(Lời độc giả: Thực bạo lực!!! Đáng thương cho sói Hàn )

Chạy ra đến khuôn viên trồng mai....nàng mới nhớ y đang nằm chổng vó trên sàn lạnh buốt, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nỡ....Nàng lại trở lại phòng, thấy y đang bò lên giường...Nói thật lúc này nàng không biết nói gì mới đúng nữa....Tân lang bị tân nương đá khỏi giường trong ngày tân hôn...Ai mà biết chắc cười đến sái quai hàm luôn mất...

_Hàn....chàng không sao chứ???? - Băng Tâm rụt rè hỏi.

_Không sao! Chỉ thấy hơi đau mông...nàng sợ ta ăn nàng sao? Đừng lo, nếu nương tử không muốn thì ta sẽ không đụng vào nàng! - Y cười nhẹ.

_Thật sao????...

Nàng không thể tin, có muốn tin cũng không được....cái tên có máu lang mạnh như hắn mà không có dục vọng mới lạ đấy!!!! Có nói cũng chẳng ai tin! Nhưng...nàng vẫn bước vào cửa phòng...đến lại gần hắn...hỏi: (Lời tác giả: Ngốc quá! Kiểu này rơi vào miệng sói rồi!!!)

_Chàng...thật sự sẽ không ăn ta??

_Bắt được rồi!!! - Hàn hả hê ôm chặt lại nàng, miêu nhi nhà hắn đúng là dễ lừa, nói thế cũng tin, kiểu này về sau hắn sẽ được từ từ thưởng thức nàng rồi....hề hề..

(-______________-) Đây chính là biểu cảm của Băng Tâm khi biết được ý đồ của Hàn....nàng...lại mềm lòng rồi...thực nguy hiểm...

Một lần nữa, Hàn của chúng ta bị đá xuống đất một cách không thương tiếc, tiếp đât một cách ngoạn mục lần thứ hai...Báo hiệu một tương lai gian khổ để có thể nuốt Băng Tâm vào bụng, y sẽ phải vượt qua nhiều chướng ngại vật đây....

Tân lang đầu tiên bị tân nương đá xuông giường hai lần, thê tử chạy mất, tân lang đành ngậm ngùi ôm gối tưởng tượng là nương tử mà ngủ...Chậc...Mọi người có ai thấy thương cảm cho tân lang xấu xố này không???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net