Chap12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu nói vừa đậm chất ra lệnh, vừa như lời van nài khiến Eunji chẳng hiểu gì. Con người kỳ lạ này có biết bản thân đang nói gì làm gì không?

May sao ngay lúc ấy người phục vụ mang thức ăn đến anh ta mới ngồi xuống ngay ngắn trở lại

Suốt bữa ăn hai người nói với nhau những câu bâng quơ. Chanyeol luôn làm cô ngượng ngùng, lúng túng. Còn người này lại luôn làm cô thấy hồi hợp, căng thẳng, nhớ ra một điều cô hỏi:

-Anh tên gì?

Người ấy thản nhiên trả lời:

-Khi nào Eunji không còn nghĩ tới cậu ta nữa anh sẽ cho em biết

"Tỏ ra bí mật nữa", thấy thế Eunji không hỏi gì thêm.

Sau bữa ăn người ấy đưa cô về nhà. Tới trước cổng Eunji trả nón chào tạm biệt. Lúc xoay người vào nhà người ấy nắm tay kéo cô lại, anh ta lại mỉm cười:

-Lần sau gặp nhau Eunji cứ xem anh như một người bạn mà cư xử tự nhiên đi

Người ấy đưa tay chào rồi ra về. Sao suy nghĩ, hay hành đông nào của cô cũng không qua khỏi mắt anh ta ?

"Không biết Chanyeol về chưa?". Lên lầu không vội vào phòng mà Eunji ngập ngừng gõ cửa phòng anh. Thở phào mỉm cười khi bên trong vọng ra giọng nói quen thuộc

-Vào đi.

Vừa vào phòng ,Eunji chưa kịp hỏi thì Chanyeol đã chất vấn cô trước:

-Đi đâu giờ mới chịu về?

Để ý thì Chanyeol không được vui, anh ta đứng gần cửa sổ nhìn ra ngoài , cô e dè:

-Tôi...Tôi đi ăn tối với bạn.

Chanyeol quay lại, "ở cái trường đó ai chịu làm bạn với cô?" , anh quay sang nhìn cô bằng cặp mắt nghiêm nghị khác thường

-Bạn nào? Tên gì?

Một lần nữa Eunji cứng họng, ai biết anh chàng điển trai kia tên gì mà khai đây, Chanyeol cau mày tiến gần lại phía cô:

-Không biết người ta tên gì cũng đi cùng, em ngu ngốc hay sao? Đói tới mức phải đi ăn cùng người không quen hả?

Bộ dạng anh thật đáng sợ, ánh mắt hằn lên tia giận dữ, lời lẽ lại nặng nề , Eunji không chịu nổi cãi lại:

-Anh đừng quá đáng, tôi muốn đi đâu làm gì là chuyện của tôi liên quan gì anh? Anh nên nhớ tôi và anh không ràng buộc gì ngoài các điều khoản trên hợp đồng.

Eunji lập tức hối hận ,vì sau công cuộc "nổi dậy" của cô Chanyeol càng chau mày ,nét mặt giận dữ chỉ có tăng chứ không giảm. Anh bước nhanh lại gần, hai tay nắm lấy vai cô , bàn tay nắm chặt khiến hai vai cô run rẩy.

Anh dồn cô vào tường , trong chưa đầy hai giây bờ môi Eunji đau buốt,Chanyeol lại cưỡng hôn cô.Không biết đây có phải là hôn hay đang thị uy.

Anh mạnh bạo tung hoành trên đôi môi đỏ mọng của , Eunji cảm thấy bờ môi đau rát kinh khủng, ra sức vùng ra nhưng Chanyeol đang ghì chặt thân hình nhỏ bé của nó vào tường

Eunji cảm giác hắn một thứ gì đó đang tách môi cô ra , Chanyeol thô bạo đưa lưỡi vào khoang miệng cô, hung hăng anh ghì chặt hai tay cô bằng một tay , tay kia giật phăng chiếc nơ nơi cổ áo , Chanyeol bật tung hai cái cúc áo trên bộ đồng phục của cô.

Hoảng hốt, đau đớn Eunji trào nước mắt bất lực đứng đó không tìm cách thoát ra nữa. Chanyeol thấy hơi thở cô đang thổn thức , mặt anh ươn ướt.
Chanyeol bỏ cô ra , chính bản thân anh cũng không nghĩ sẽ làm chuyện tồi tệ như vừa rồi. Những hạt long lanh chảy dài trên mặt thanh tú, rơi xuống tấm thảm dưới chân.

Trong thâm tâm Chanyeol bối rối vô cùng, anh muốn ôm chầm cô vào lòng, an ủi, xin lỗi. Nhưng không hiểu vì sao ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn cô.

-Đây là lời cảnh cáo, dù có hợp đồng hay không em vẫn là của tôi. Nghe rõ chứ?

Eunji không trả lời. Không biết cô có nghe Chanyeol nói gì không, chỉ lẵng lặng mở cửa đi về phòng mình.

Cô đi rồi anh ngồi gục xuống dựa và tường , chiếc nơ trên đồng phục của cô vẫn còn dưới đất.

Thất thểu về phòng Eunji lao mình xuống giường, không khóc nhưng nước mắt cứ rơi long lanh từng hạt chảy dài xuống đệm. Cô thấy căm ghét Chanyeol vô cùng , con người này từ lần đầu gặp mặt đã luôn ức hiếp cô , vậy mà trong khoảnh khắc ngu ngốc đã có lúc tưởng rằng những quan tâm của anh là thật lòng.

Nức nở, Eunji nhận ra mấy ngày vừa qua tâm trí cô đã đi quá xa, có lẽ tới lúc nên trở về thực tại. Thực tại rằng Chanyeol chỉ xem cô như món đồ chơi.Tính khí đại thiếu gia chỉ có chiếm hữu ,làm gì có yêu thương. Cứ thế, những giọt nước mắt ấm nóng ru cô vào giấc ngủ, ánh trang ngoài cửa sổ soi rọi mờ nhạt, áng mây đã che mất một nửa vầng trăng.

Mặt trời vừa mọc Chanyeol đã thay quần áo xuống nhà. Cả đêm hầu như anh không chợp mắt nổi. Chỉ muốn nhìn thấy cô , xem Eunji như thế nào.

Hôm nay Park thiếu bất ngờ dậy sớm, quản gia Oh cùng người hầu trên dưới trong nhà không khỏi ngạc nhiên.

Xuống lầu Chanyeol đảo mắt khắp lượt thấy Eunji đang dọn thức ăn sáng lên bàn. Anh khẽ thở phào. Ngồi xuống bàn Chanyeol muốn bắt chuyện trước nhưng anh không biết thế nào, đành lạnh lùng nhìn cô

-Chào buổi sáng.

-Chào buổi sáng , thiếu gia.

Dự cảm sóng gió sắp đến, Chanyeol dịu giọng

-Ngồi xuống ăn sáng đi.

-Tôi ăn rồi, để tôi giúp cậu.

Eunji cư xử đúng mực tới mức quản gia Oh choáng váng. Khi cô rót nước vào ly giúp Chanyeol. Anh thấy cổ tay trắng ngần của Eunji hằn lên vết đỏ mờ do đêm qua anh hơi mạnh tay.

Trên xe Chanyeol mãi không nói được câu nào trong kịch bản anh sắp sẵn. Mãi mới mở lời

-Hôm qua thật ra...

Cạch

-Thiếu gia, tới trường rồi .

-Vậy tôi đi trước.

Eunji đi rồi Chanyeol quay sang người tài xế.

-Bình thường không thấy anh chạy nhanh như vậy. Hôm nay anh cố tình đúng không?

-Tôi....

Chưa kịp nói Park Thiếu Gia đã hầm hầm bỏ đi mất. Bỏ mặc anh tài xế tội nghiệp đứng đó u sầu.

-Park thiếu cậu bắt đầu ghét tôi rồi sao?

Trong giờ học Chanyeol lòng dạ rối bời. Không biết làm sao mà buổi sáng hôm nay kéo dài vô tận. Anh thò tay vào túi quần lôi chiếc nơ của Eunji ra xem.

-Chanyeol, Chanyeol lão ma đầu đang gọi cậu kia kìa.

Baekhyun ngồi phía sau lay mạnh. Chanyeol vẫn không trả lời. Thầy giáo phía trên nén giận

-Park Chanyeol, đang trong giờ học em suy nghĩ cái gì mà tôi gọi cũng không nghe.

-Tôi đang nghĩ, trường chúng ta tiền nhiều như thế sao chỉ phát cho nữ sinh duy nhất một cái nơ. Thế sao đủ dùng?

Cả lớp ngớ ra rồi phá lên cười. Thầy giáo tức đỏ mặt tía tai vứt sách xuống bàn bỏ ra khỏi lớp.

____________________________

Giờ nghỉ trưa Eunji nhận được tin nhắn.

"Tới phòng hội trưởng. Cho em năm phút."

Cô nhìn tin nhắn ngang ngược, không khỏi thắc mắc.

"Phòng hội trưởng? Hội trưởng hội học sinh à?"

Suy nghĩ rồi cô lắc lắc đầu. Không thể nào. Park thiếu nhà cô làm hội trưởng? Nhìn anh thấy đẹp trai, không thấy thông minh. Không thể có bản lĩnh đó.Tin nhắn lại tới.

"Còn bốn phút" -Eunji chạy như bay.
Rầm.

Đang "tung tăng" trên hành lang cô đâm mạnh vào người một bạn học khác. Người kia nhanh tay giữ chặt cổ tay Eunji cứu cô không làm một màn lau sàn đẹp mặt.

-Xin lỗi. Tôi hơi vội. Cám ơn.

-Thật ra là xin lỗi hay cám ơn?

Người này khẽ cười, lúc này Eunji mới ngước lên. Gương mặt với đường nét hao hao giống Chanyeol lại đang ở trước mặt cô.

-A, là anh.

-Em đi đâu thế?
Eunji ôm hai hộp cơm trong lòng.
-Ngại quá em đang gấp lắm khi khác chúng ta nói chuyện nhé.

Cô lại định bỏ chạy, người đó không tha, níu tay Eunji lại. Anh ta cầm cổ tay cô lên xem, dấu tay nhàn nhạt chưa tan. Người đó nhíu mày.

-Em ổn chứ?
Eunji vội rụt tay lại.

-Cám ơn anh. Không sao.
Anh ta tiếp tục lấn tới.Eunji bất giác thụt lùi. Khi lưng chạm bức tường phía sau cô muốn hét toáng lên khi thấy người trước mặt cởi cà vạt khỏi cổ áo.

-Anh...anh làm gì thế?

-Eunji yên nào.

"Đầu heo mới đứng yên" Eunji không nghĩ nhiều chuẩn bị khởi động chân. Nhưng không như cô nghĩ , anh ta cầm cà vạt của mình quàng vào cổ áo sơ mi của cô.

-Cổ áo em hơi rộng.

-Cá...Cám ơn.
Thắt cà vạt cho cô xong anh ta tự giác lui ra vài bước. Eunji ngượng chín người, cô thầm cảm ơn ông trời nếu lúc nãy cho anh một cước thật thì không biết làm sao nhìn mặt người ta nữa.

-Bữa sau tôi sẽ trả lại cho anh. Chào nhé.
Eunji dùng tốc độ tên lửa phi như bay. Cả tầng ba chỉ có một phòng đề bản "Văn phòng hội trưởng hội học sinh" là phù hợp yêu cầu hơn cả. Cô dè dặt gõ cửa

-Vào đi.

-Thiếu gia, tôi mang cơm trưa đến rồi.
Eunji thấy anh đang dựa lưng vào ghế, hay chân gác hẳn lên bàn. Cô thầm nghĩ
"Anh ta là hội trưởng thật. Cái trường này như bây giờ cũng không có gì lạ"
-Ở lại đây ăn cơm với anh.
Chanyeol  đang vui, tâm trạng anh chùng xuống khi thấy cà vạt nơi cổ áo Eunji, anh sa sầm nét mặt.
Không nói gì Chanyeol đi tới trước mặt Eunji. Mắt anh hằn lửa giận. Chanyeol nắm lấy chiếc cà vạt kéo mạnh. Eunji bất ngờ mất thăng bằng ngã về phía Chanyeol.
-Đau quá, anh lên cơn điên gì nữa vậy?
-Cái này ở đâu em có?
Chanyeol vẫn nắm chặt không buông. Eunji chống hai tay lên ngực anh để không phải ngã cả người vào lòng Chanyeol.
-Bạn tôi cho mượn. Anh làm rơi mất nơ áo tôi, cổ áo bị rộng.
Nét mặt Eunji không có vẻ là nói dối, cơn lửa trong lòng Chanyeol dịu bớt. Anh thả tay ra nhân tiện tuột luôn cà vạt xuống.
-Park thiếu, anh thích làm những chuyện vô lý thật.
-Còn em lúc nào cũng khiến anh trở nên vô lý. Park đại thiếu gia không chần chừ cầm cà vạt tới bên bàn, mở ngăn bàn lấy kéo cắt làm hai.
-Park Chanyeol.
-Anh đây.
Eunji tức nổ đom đóm mắt. Vậy mà Chanyeol vẫn điềm nhiên như không. Anh lôi trong túi ra chiếc nơ tự tay đeo lên cổ cho Eunji. Cô giận tới mức không nói được lời nào.
Hai tay anh đặt hai bên cổ Eunji.
-Ăn cơm thôi. À, nhân tiện .Sau này đừng để anh thấy thứ gì lạ trên người em.
Park thiếu ngang nhiên dựa lưng vào sofa ,  Eunji bên cạnh gắp thức ăn đưa lên tận miệng anh. Eunji nghiến răng
-Chanyeol, tôi phát hiện tay anh dính trên cơ thể chỉ để cho có với người ta thôi thì phải.
Chanyeol đắc ý nhìn Eunji. Mỗi khi thấy vẻ mặt ấm ức nghiến rang nghiến lợi của cô , không hiểu sao anh thấy thoải mái lạ lùng.
-Tay anh còn làm những việc như thế này nữa.
Anh choàng tay sang kéo Eunji ngã về phía mình. Cô bị bất ngờ chưa kịp phản ứng. Chanyeol một tay ghì chặt eo cô, một tay kéo nhẹ tóc Eunji , anh mỉm cười đưa tóc cô lên môi.
-Biến....biến thái. Mau bỏ tôi ra
Eunji mặt đỏ tai đỏ. Cô càng đẩy anh ra Chanyeol càng ôm chặt.
-Được. Em hôn anh một cái, anh lập tức thả người.
-Không biết xấu hổ. Bảo tôi tát anh một cái còn được.
Chanyeol cười càng vui vẻ.
-Em tát anh một cái, anh hôn em một cái.
-Vô sỉ.
Eunji trừng mắt nhìn Chanyeol. Con người này sao càng lúc lại càng sa đọa như thế. Eunji cô mang tiếng trốn nợ cũng phải chạy thoát khỏi anh ta.
-Chanyeol, đã ăn trưa ch...
Cửa bật mở, Eunji giật thót. Baekhyun cùng Suho trố mắt nhìn cảnh tình tượng ám muội trước mắt. Sau một phút cả hai làm như không quen
-Thật xin lỗi, chúng tôi nhầm phòng.
-Đứng lại. Không nhầm , không nhầm. Park thiếu đợi hai người từ nãy.
Eunji vội đẩy Chanyeol ra, anh cũng nới lỏng tay thả người. Chanyeol liếc nhìn hai tên bạn
-Tôi đợi họ khi nào?
-Anh im đi.
-Hửm? Tiểu Jung đáng chết, hôm nay em thật có gan mà.
Chanyeol lại lên cơn, anh đứng dậy kéo tay Eunji.
-Hai người đang làm cái quái gì thế?
Sau lưng Suho và Baekhyun là Nayeon. Thảo nào nãy giờ họ im lặng như tờ. Còn giả vờ vào nhầm phòng, nhận lầm người. Nayeon hậm hực xông vào.   

____________Hết chap____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net