Chap27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói từ sau lưng khiến Eunji giật mình quay lại.

-Park Jimin.

Quả thật từ hôm bị Park Chanyeol bắt về cô bạc bẽo quên luôn người cộng sự này. Hôm nay gặp lại Eunji không khỏi ái ngại

-Xin lỗi anh, hôm ấy...

Jimin ngồi cạnh cô , anh gật đầu nói tiếp câu nói dở của Eunji

-Em bị bắt lại chứ gì, đến nơi không thấy em nữa anh biết ngay.

Cô chỉ biết cười trừ nhìn Jimin. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào khuôn mặt thanh tú của cô, Jimin hơi ngơ ngẩn,

anh ta chuyển hướng nhìn thẳng hỏi

-Anh còn tưởng em không đến trường nữa. Sắp đến em có dự định gì không?

Eunji cười khổ lắc đầu, bây giờ cô đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong.

-Có lẽ tôi không trốn thoát được anh ta thật. Dù sao cũng cám ơn anh đã giúp.

Eunji đứng dậy, chuông vào học đã reo cô phải nhanh chóng về lớp. Chưa kịp chào tạm biệt Jimin đã không tự chủ được nắm lấy tay Eunji, anh ta nói những điều mà mình chưa từng nghĩ đến

-Hay là anh giúp em trả nợ.

Hơi bỡ ngỡ một chút Eunji cười nhớ đến lời Park Chanyeol"dù em không mắc nợ anh cũng không thả em đi"

-Anh nghĩ Chanyeol có đồng ý không?

Jimin như tỉnh giấc sau cơn mộng mị, anh thả ta Eunji ra cười cười rồi lắc đầu

-Dù sao cũng cám ơn ý tốt của anh.

-Em không thể cứ cám ơn suông được đâu.

Jimin bất ngờ đứng dậy, anh ta hôn nhẹ lên trán Eunji khiến cô tròn mắt cả người cứng đờ. Eunji bỏ đi không quên vẫy vẫy tay

-Hẹn gặp lại.

Cái vẫy tay này không biết là dành cho Eunji hay cho Chanyeol đang đứng trên cửa sổ nhìn xuống. Nếu biết từ lớp Chanyeol có thể nhìn xuống khoảng sân này , cho tiền Eunji cũng chẳng đến đây.

Jimin khiến Eunji lòng dạ rối bời, cô lơ ngơ vào lớp. Vừa ngồi xuống ghế chưa đến mười phút Eunji hung hung hổ hổ đẩy cửa xông vào. Anh đến thẳng chỗ ngồi của cô mạnh tay kéo Eunji ra khỏi lớp.

-Park Chanyeol anh làm cái gì thế?

Cô muốn vùng ra khỏi tay anh Chanyeol trầm giọng dùng anh mắt nghiêm khắc nhìn cô

-Câm miệng.

Nayeon cùng mọi người trong lớp trố mắt nhìn theo. Cô ta nắm chặt cây bút trong tay. Càng ngày Chanyeol càng chẳng để tâm đến mặt mũi của Nayeon cô nữa rồi. Mà đúng là như thế thật, Chanyeol việc gì đều tránh làm phật ý Nayeon nhưng cứ dính đến Eunji là anh chẳng còn nghĩ được gì nữa. Cũng chẳng cần nhớ Nayeon là ai.

-Vào xe.

Anh nhấn cô vào xe, Eunji tức đến độc muốn giết người.

-Anh điên à, đang giờ học anh muốn trốn cứ trốn một mình lôi tôi theo làm gì?

Chanyeol cười khẩy, anh nắm chặt hay tay Eunji ép cô đến sát cửa xe.

-Thì ra em muốn đến trường chỉ để gặp thằng đó thôi à?

Cổ tay Eunji bị siết đau điếng, cô nhăn mặt cãi

-Anh đang nói cái quái gì vậy, thả tôi ra.

-Giả bộ không biết? Được, xem em cứng đầu đến đâu.

Chanyeol cởi cà vạt, anh trói chặt hai tay Eunji lại phía sau, cố gắng thế nào cô cũng không thoát ra được. Muốn kêu cứu nhưng Eunji nhanh chóng dẹp bỏ ý định, hai người vệ sĩ đã sớm xuống xe đang đứng cách đó không xa canh chừng.

-Đồ điên , đồ biến thái , anh chết đi.

Mọi vùng vẫy của cô đều như châu chấu đá xe, Chanyeol bóp mạnh cằm Eunji , cô đau chảy nước mắt

-Nói, em với thằng đó đang âm mưu cái gì?

-Anh đang nói ai? Tôi không âm mưu gì hết.

Anh cười mỉa mai, Eunji không hiểu chuyện gì, chỉ đang thấy ánh mắt tỏa ra tia giận dữ cùng ánh nhìn băng lãnh của anh

-Anh hỏi lần cuối, em cùng thằng nhãi Jimin đang âm mưu cái gì? Em là đang giúp mẹ con nó đá văng anh ra khỏi công ty chứ gì?

Eunji chau mày, vừa vì đau vừa vì không hiểu chuyện gì. Jimin thì cô có biết, nhưng những chuyện khác Eunji cô hoàn toàn không biết.

-Tôi biết Jimin, nhưng chỉ như thế ngoài ra những gì anh nói tôi đều không hiểu.

Nhìn nét mặt chau lại vì đau của Eunji cùng ánh mắt cô Chanyeol biết cô nói thật. Không hiểu sao anh bất giác thở ra một hơi nhẹ nhõm.

__________Hết chap_________
Sorry mn vì giờ ta ms ra chap ms.😅✌
Vote,cmt để ta có thêm động lực để ra chap ms nhé😘😘👌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net