Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" E hèm, như các bạn có thể thấy, hai người trên màn hình chúng ta đang ôm ấp lấy nhau... nhìn bạn lái xe nào... zoom lên ta có thể thấy được biểu cảm kia phải không. Rất sống động...."

Màn hình máy chiếu vẫn hiện hình ảnh... giọng nói phát ra từ loa vẫn đều đều...

Nhưng ai cũng cũng thấy được sự bất ổn từ người xem.

- Cái... cái quát gì thể này!?

- ... ( ==||| )

- Can't believe! Hahahaha

- Tui không ngờ là bà quay thật đấy Haomi à.

Bốn người xem với những lời bình khác nhau.

- Đây là cảnh ngàn vàng mà, cậu nghĩ tui bán clip này cho mấy fan cuồng của Kay thì chuyện gì sẽ xảy ra?

- Fan... club ư - Giọng điệu của nhỏ thấm đẫm nỗi sợ tột cùng.

- Làm vậy thì được gì? - Hắn.

- Jay mà ổn không? - Cậu

- À chắn mấy người không biết, Hoàng Thanh xưa nay nổi danh là không sợ trời không sợ đất, nhưng mặt nhiên một điều là cậu ấy rất sợ đánh ghen. - John giải thích.

- Đánh ghen, thật ư? - Hắn

Không gian im lặng...

- Ờ đấy tui đây sợ đánh ghen đấy. Thì đã sao? Sao?? - Nó bật khỏi ghế, dựng lên như mèo con xù lông vậy.

- Thật không thể tin được... - Hắn với cậu không hẹn mà cùng nói.

- Các người được lắm. Bốn con heo các người ỷ đông ăn rồi hiếp đứa trẻ ngây thơ như tôi chứ gì? Hứ! - Giận rồi kìa

- Bốn con heo? Cho cậu nói lại đấy. - Haomi.

- Ăn rồi hiếp á? Tụi này đã ăn đâu mà hiếp? - Hắn.

- Ấu mài gót! Đứa trẻ ngây thơ, tôi đi chết đây, đừng cản tôiiii - John quay người ra phía sau ghế sofa, tay chân quơ loạn xạ.

Một đám phản dame mạnh mẽ. Ăn trọn cô gái bên kia ( Ý là chỉ còn chờ hiếp thôi :)) )

*Cốc cốc cốc*

- Bữa tiệc đã sẳn sàng rồi cậu chủ. - Bác nhà kính cẩn

- Được rồi. Có vẻ như hôm nay có người không muốm ăn cùng chúng ta thì phải nhỉ. - Cậu.

- Vậy để tôi loại bớt một phần. - Bác còn chèm thêm một câu.

- Ơ đâu đâu. Làm gì có ai không muốn ăn chứ, phải không, phải không? Xuống nào các tình yêu.

Nhỏ nhanh chân hạy đến cửa, bốn bạn kia cứ tà tà đi đến.

- Nhiều lúc nhức đầu thật đấy, nhỏ cứ quay như chong chóng. - Cậu.

- Nhờ mới nhận ra không phải là quá muộn ư? - Haomi.

- No comment, dù sao lâu lâu mới được như vậy mà - John.

- Có lẽ không lâu đâu. - Hắn.

- Tại sao? - Haomi ngạc nhiên.

- Ai biết... Linh cảm thôi.

Cuộc đối thoại nhỏ ấy diễn ra phía sau cái bóng nhỏ lon ton dần khuất sau vách tường.

...

Tiệc nướng diễn ra ở gần ngọn đồi thấp, nơi nhỏ bị lạc hồi chiều, kế bên là hồ nước. Nhìn lại thì không xa mấy, nhỏ cũng chẳng biết vì sao mình bị lạc nữa.  Tiệc thì nhỏ, người thì ít, nhưng độ quẩy của mấy bạn không hề giảm. Bay theo nhạc, đồ ăn cùng những trò lào lao mà chả ai nghĩ họ có thể chơi được ( nếu không muốn gọi là quá lầy lội và... biến thái :v )

Tiệc gì rồi cũng tàn, chai lọ lăn lóc trên cỏ. Họ nằm trên thảm cỏ trên đồi. Tận hưởng tiên cảnh về đêm ở đây. Trăng thanh in bóng xuống hồ, gió mát nhẹ đưa cây. Cái lạnh mùa đông gần như chả là gì với họ, mặc cho những con gió lạnh ngắt thấm dần vào da thịt mình. Bầu trời về đêm sáng rực bởi sao trời, ai mà tin được ở đất nước ta còn những tiên cảnh này đâu chứ.

- Nay vui quá a~~~ - Nhỏ hét lên.

- Không phải có người đã ngủ hết nửa ngày rồi sao? - Hắn.

- Giờ này các cậu còn nói móc nhau à. - Haomi.

... Không gian im ắng trong phút chóc.

- Hey!- John.

- Sao? - Haomi.

- Tui có chuyện muốn nói với mấy người. - John ngồi dậy nhìn đám bạn của mình, trong lòng có chút áy náy.

- Hả? Nói đi. - Nhỏ

- I... I've to back home. - John biết điều này quá bất ngờ, chính anh cũng vừa biết tin này chiều nay.

- Why?

  Haomi bật dậy cùng cả đám, hiển nhiên là trừ Tú. Hắn cứ nằm dài như vậy, đôi mắt khép hờ.

- My mom said I had to back home and got married when I would be 20. - John cuối gầm mặt.

- Nhưng còn 4 năm nữa cơ mà. Tại sao phải về sớm như vậy? - Nhỏ.

- Cause my family economy is in crisis serious. They need me. And my 17th birtday is on 29 December.

...

-Ôi John... - Nhỏ choàng tay quá ôm lấy bạn mình.

Haomi cứ in lặng như người mất hồn, có lẽ do từ bé đến lớn họ chưa bao giờ xa nhau, bây giờ đột ngột như vậy, lo sợ sẽ tạo cho Haomi cú shock không nhỏ mất.

- Dù sao chuyện cũng đã đành, hiện tại buồn có thay đổi được gì không?

- Nhưng gia đình tớ có thể giúp cậu mà John. - Haomi lay mạnh vai John, tìm tia hy vọng nhỏ nhoi trong mắt anh.

- Not enough. - Chút cùng kết quả vẫn vậy...

- Nhưng mà sẽ ở đây cho tới khi hết kì nghỉ này mà Haomi không cần lo đâu.

Haomi đột nhiên chạy đi, John cũng đuổi theo cô không lâu sau đó. Hiển nhiên ai cũng có thể thấy, giọt lệ lăn dài trên gò má nhỏ được ánh trăng chiếu sáng láp lánh. Nhưng nào có thể có thể khen nó đẹp tựa mặt hồ kia chứ.

- Tú, mày biết việc này từ trước phải không!? - Phong bỗng nổi đóa lên với Tú.

Hắn im lặng, mi mắt vẫn nhắm hờ không thay đổi.

- Được lắm. - Phong cũng chạy theo hai người kia.

Không gian chỉ còn mỗi nhỏ và hắn.

- Cô không chạy theo ư?

- Cậu biết trước mà không buồn giúp?

- Còn giúp được gì nữa.

- Không lẽ 1 phần của nhà cậu và Haomi chẳng lẽ không giúp được gì?

Bên kia im lặng hồi lâu.

- Vỡ chuyện, cổ phiếu nhà cậu ta tụt dốc không phanh, chỉ sau một đêm chỉ còn có vài đô, lúc này tôi có giúp cũng đã quá muộn. Tôi cũng chỉ mới biết sáng nay thì còn làm được gì.

- Tại sao cậu ấy phải kết hôn?

- Đính hôn giữ hai tập đoàn lớn phía Tây sẽ giúp phần nào phát triển và cứu vớt giữa cả hai.

...

Haomi chạy mãi về hướng biệt thự, tự hỏi sao mọi chuyện xảy ra quá nhanh như vậy. Mới vài phút trước còn ăn quẩy tưng từng, giờ thì những thứ đáng ghét này cứ lăn dài rồi động lại trên khuôn mặt, lâu bao nhiêu cũng không hết.

Bóng John chạy theo sau từ đằng xa, Haomi dốc hết sức còn lại của mình chạy về phòng khóa trái cửa trước khi John kịp đến.

- Haomi! Haomi mở cửa ra! Đừng như vậy. - Đập mạnh vào cửa phòng.

- John... sao mày lại độc ác như vậy, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi ư? - Tiếng nấc vang lên giữa lời nói.

- Mày biết tao không muốn như thế mà, nhưng chuyện này đâu phải đơn giản là của riêng tao.

- Mày đi đi! Tao không muốn thấy mặt mày nữa! BIẾN đi!!!! - Haomi hét lên.

Phong đứng ở hành lang, tận mắt chứng kiến mọi việc, nhưng không nói gì, lặng lẽ quay đi.

--------------------

Thông báo đâyyyy

Từ chap này (hoặc chap 13) mình sẽ ngừng viết đến hết Noel. Vì mình lo ôn thi huhuhu . Điểm tra của mình gần đây kém cực lun ý :(((

Pic ở trên gàn giống như cảnh Hoàng Thanh bị lạc á. =))

Các bạn thương cảm cho con dân học ko tốt này huhu ;;v;;

~x~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net