Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày còn lại, và ngày cuối cũng của chuyến đi, Haomi cười đùa vui vẻ, nói chuyện với mọi người cũng thoải mái như trước. Thậm chí cách cô nhìn John vẫn bình thường, còn chọc ghẹo John nữa. Cũng không giữ khoảng cách ...

----- Sân bay ------

- Khi nào cậu đi John? - Haomi.

- Khoảng 15 phút nữa mình sẽ làm thủ tục.

- Có tính về không? - Thanh.

- Cũng không biết nữa.

- Cậu phải về đấy, bộ tứ của trường thiếu mất một người sẽ không hay đâu. - Phong cười.

- Người cậu đính ước tớ xem qua rồi, tiểu thư Sofia, xinh lắm đấy nhé - Haomi dứt lời, kèm theo một nụ cười tươi tỏa nắng.

- À.. ừm - Nhưng John có lẽ không tự nhiên được như vậy, đáp lại cô với nụ cười cứng ngắc.

"Xin thông báo, chuyến bay vào lúc 19:30 từ Việt Nam đến Canada sắp cất cánh, xin quý hành khách vui lòng...."

- Tôi đi nhé,bye bye.

John vừa dứt lời đã kéo vali đi mất. Cùng lúc ấy, nét cười trên Haomi cũng tắt hẳn.

- Nhà có ít việc nên tớ về trước nhé. Gặp các cậu sau. - Haomi nhanh chân bước lên taxi, đi mất.

Chiếc taxi khuất bóng, bỏ rơi ba bạn trẻ kia lại, Phong và Thanh đồng loạt thở dài ngao ngán, người còn lại từ đầu buổi đến giờ không nói lấy một câu.

Mấy ngày sau, Haomi im lặng đến đáng sợ, cứ lầm lì mãi, cả bọn không biết đâu mà lần. Thậm chí còn ngó lơ cả Thanh. Đương nhiên, với tư cách là bạn thân, nhỏ cảm thấy vô cùng khó chịu (nếu là người bình thường nhỏ sẽ không để tâm)

Haomi như vậy kéo dài đến hơn một tuần- tức là khi cả ba đón năm mới không có sự hiện diện của Haomi.

Khi đến giới hạn của chịu đựng, ai cũng sẽ bùng nổ. Hoàng Thanh cũng không phải trường hợp ngoại lệ.

----- Giờ về, ngày nào đó -----

Haomi đang xếp lại sách vở trên bàn, cho vào trong cặp. Tiếng khóa kéo của chiếc balo vừa dứt.

- Á!

Cổ tay trắng nõn của cô bị bằng tay bé nhỏ bất chấp nắm chặt lại, lôi đi xềnh xệch. Chân ai rất ngắn, nhưng sải chân rất dài và nhanh. Cách đi vội vã này chỉ có một người mà cô quen biết. Ngoại trừ John ra thì chỉ duy nhất một người dám kéo cô như vậy

- Hoàng Thanh! Cậu đang làm gì vậy? - Cô dẫy dụa tay mình ra khỏi bàn tay bé nhỏ kia. Chỉ cần dùng một chút sức lực thì tay nhỏ ấy có nắm chặt đến đâu cũng phải buông.

- Câu đó tớ hỏi cậu mới đúng! - Nhỏ quát lại.

- Tớ làm gì ư? Chẳng gì cả!

- Ừ! Không làm gì sai, nhưng tâm trạng của cậu mấy nay đấy.

- Tâm trạng? Nó thì sao chứ!?

- Cậu... tớ khó chịu khi thấy cậu cứ tiếp tục như vậy... - Chợt giọng nhỏ bỗng chút nhẹ hẳn, nhiều phần nhút nhát hơn ban nãy.

- Cậu thì biết gì... - Haomi quay mặt đi, lẫn tránh ánh nhìn của nhỏ. Cô chẳng qua là chỉ cần một chút yên tĩnh.

- Phải rồi... tớ chả biết cái khỉ gió gì cả. Tớ chỉ biết là nếu để mọi chuyện kéo dài như thế này mãy thì chính cậu cũng rời xa tớ... như cái cách mà John đã làm...

Giọng nhỏ ngày càng bé dần, dần như tắt hẳn

- Đợi đã, tại sao cậu...?

- Mình chơi với nhau... lâu quá mà...

- Đợi chút... Nghe tớ đã....

- Hà cớ gì tớ phải nghe cậu! Chính bà cô của cậu cũng nói vậy.

- Khoan...Tớ chỉ muốn về quê vài tuần đi thăm họ hàng thôi mà. Bình tĩnh đi Jay...

( Thật ra Haomi chỉ dự định về Hàn Quốc vài tuần để thăm người chú, đồng thời cũng muốn khây khỏa một chút : )) )

- Hả... - Nhỏ dừng hành động hiện tại là đang chùi chùi trên khuôn mặt

- Tớ tưởng cậu đi luôn?

- Đâu dám - Cô cười.

- Ơ vậy hả ... sao cậu lại nói sớm hơn- Nhỏ trở về trạng thái bình thường, như chưa từng khóc hay nổi đóa với ai (rất tỉnh và đẹp gái)

- Vài ngày gần đây bận bịu không báo với cậu, thật xin lỗi. - Haomi cúi gầm mặt, hối lỗi.

- Lỗi của tớ, hành động quá đáng mà...

----------

Sau hôm đấy vài ngày, Haomi cũng lên đường. Ở sân bay cô cứ khóc mãi, đến lúc lên máy bay vẫn cứ thúc thíc mà không thôi. Người dưng nhìn vào mà tội thay cho cô, nghĩ nhầm rằng có người nhà mất. Còn người trong cuộc ngao ngán hết sức, còn đâu là Haomi mạnh mẽ ngày nào...

- Haizz... Thật không ngờ có ngày cô ta lại khóc sướt mướt đến vậy.

- Thôi đi Tú, Haomi cũng là con gái mà.

- Thì sao?

- Cậu đâu có quyền cấm người ta khóc chứ.

- Tôi đâu có cấm cô ta chứ!

- Rồi rồi hai người bình tĩnh đi - Trực giác của Phong cảnh báo sắp có cãi lộn nên phải can thiệp ngay.

- Tao đói! Đi ăn mày ơiii! - Tú vừa dứt câu đã kéo Phong đi mất. Bỏ lại cái gì đó không đúng ở đây.

- Đánh lẻ coi chừng đau bụng đấy.

Hắn và anh cũng dừng lại đợi nhỏ chạy đến, lại nỡ để cục lười này giữa sân bay được chứ.

(Ba bạn ghé vào quán Pizza gần đó)

- Nhanh ghê... chưa gì đã bước sang năm mới rồi - Hắn nằm dài ra bàn , kêu la uể oải.

- Tầm vài tuần nữa là Tết Ta rồi, thích ghê... - Hắn lại kêu la.

- À nhắc mới nhớ. Bên trường sẽ gửi giấc đăng kí kí túc xá cho nàng vào... thứ 3 nhé?

Cậu vừa nói vừa lướt lướt cái lịch trong điện thoại.

- Ừm...

- Nộp càng sớm càng tốt nhé?

- Ừmmm....

- Đồ đạt của nàng ta sẽ cho người lấy qua...

- Mày không cần nói nữa đâu Ren à, nhìn đi.

À vâng thưa các bạn, bạn nhỏ của chúng ta ngủ rồi =))

- Mày nghĩ sao? Tao làm vậy có ổn không? - Hắn

- Ý mày là gì? Đưa Thanh và Haomi về nhà sao?

- Ừa, tao cũng suy nghĩ từ cái hôm phát giấy khảo sát rồi.

- Tao với mày chỉ làm theo ý muốn của nhỏ thôi, có gì sai đâu chứ? Nhỏ đã đồng ý rồi mà.

Cuộc nói chuyện lặng đi. Nhỏ thức dậy cũng là lúc 2 chiếc Pizza cỡ siêu lớn được mang ra.

------------------

Thành thật xin lỗi các bạn vì tháng 1 mình không có up chap. Cũng vì lý do mạng mẽo với ăn Tết thả ga nên mình không up được.

Chap này ngắn quá phải không? Mình sẽ bù lại cho chap sau nhé? Được hông :'<

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện. Có gì thiếu sót hay các bạn có ý tưởng nào thêm thì comment cho mình nhé ♡ Thươngggg~

~x~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net