Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đầu tiên tại một nơi ở mới thật sự không dễ dàng, nhất là đối với cô nàng sợ ma kia.

Khổ lắm là vầy. Sau khi nhỏ được hai bạn trẻ kia cho ăn đến căng bụng, lại dắt đi trà sữa cho ngồi. Ngồi được một lát thì cậu Phong đi đâu mất. Để nhỏ và hắn không biết nói gì, chỉ nói chuyện trời đất. Về nhỏ lớp trưởng, thầy giám thị, anh sinh viên thực tập đẹp trai, quán nước đối diện trường, thậm chí con chó căn đêm của công ty gần đó xém tý thì táp cậu.

Sau đó là thảm cảnh. Cậu đi về với 3 vé phim. Ôi trong đầu nhỏ mơ tưởng tới Thám tử lừng danh Conan, hay Kingman 2 nhưng không, Chú hề ma quái It cơ! Tuy là bản làm lại của It năm 1997, nhưng làm gì thì làm, đã là phim ma thì muôn đời ghê!

(Trong thời gian coi phim...) Nhỏ bị tra tấn tinh thần quá nhiều! Từ nhân vật trong phim đến hai chàng trai kia. Sợ ma thì sao chứ, nhỏ che mắt bịt tai thì đâu có ảnh hưởng đến ai? Sao hai bạn trẻ kia lại ngăn cấm nhỏ chứ? Không chỉ nắm tay nắm chân nhỏ, hắn và cậu cũng không để cho nhỏ nhắm mắt yên phận. Tới cảnh hù khổ lắm, nhỏ mà không chuẩn bị tinh thần trước là y như rằng, hét lên cho cả phòng phim nghe. Một lần, hai lần , ba lần, đến khi nhân viên phòng phim tới nhắc nhở thì hắn và cậu mới chịu buông tha cho nhỏ.

----- Về nhà -----

Nhỏ vẫn còn mếu máo không thôi, thêm nữa, tối nay nhỏ lại phải ngủ một mình, một mình một phòng... "Mẹ nó sao dám ngủ..." Nhỏ đã nghĩ như vậy

Đêm đó, nhỏ một mình với 2 cái giường. Nghe người ta nói, giường hay ghế trống là dễ bị ma nó ngồi. Nhỏ lật đật đặt cái cặp, quyển sách quyển vở lên giường với mấy cái ghế . Nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Nhắm mắt lại thì nhớ tới cảnh phim. Mở mắt thì xung quanh rộng nhìn thấy ghê quá. Lăn qua lăn lại 3 hồi 7 lượt vẫn không ngủ được. Khi đó đã hơn 12 giờ rưỡi rồi. Lòng nhỏ còn cuồng cuộn hơn.

Sau 2 phút 35 giây suy nghĩ, nhỏ nhất định phải làm việc này. Chạy ra bật đèn phòng, mở toan cửa, chạy về ôm cái gối, cái chăn chạy ra hành lang. May mà nhà trường chơi sộp, tối không tắt đèn hành lang nên cũng đỡ sợ.

Nhỏ liền gọi cho hắn, giọng mếu náo thảm thương:

- Alo... Ai đấy? - Đầu dây kia trả lời nhỏ giọng ngái ngủ.

- Mấy người... ở phòng mấy, nhanh nhanh nói điiiiiii!

- 312, chi vậy?

- Nằm ở góc nào để tui tự kiếm đường qua.

- Ờm, ngay cầu thang chính tay trái lầu 3.

- Đợi xíu đợi xíu, qua giờ nè, chuẩn bị mở cửa đi, đừng có tắt máy nha huhu...

Hắn nghe tới đây xong bừng tỉnh, gọi cậu hiện đang sắp thoát y dậy cùng mặc đồ rồi chờ nhỏ qua.

- À đây 311, mở cửa lẹ lẹ đi huhu. - Nhỏ nói rồi tắt máy, đập cửa.

Nhỏ đang chăm chỉ đập cửa phòng 311, tự nhiên cửa phòng kế bên bật mở bất thình lình.

-Á BA MÁ ÔNG TỔ ÔNG NỘI!!!! - Nhỏ giật bắn lên, chăn gối rớt cả xuống sàn.

- Nhỏ tiếng thôi bảo vệ lên giờ. - Hắn ra hiệu.

Thanh sau khi hoàn hồn, lượm lại chăn gối chạy to te vô phòng, đóng cửa.

- Cô biết giờ mấy giờ rồi không mà gọi điện rồi chạy qua đây, còn ôm chăn gối theo làm gì. - Hắn.

- Tại... tại mấy người mà tui không ngủ được... đàng phải qua đây....

Hắn nghĩ lại lúc ban nãy thì hiểu ra nguyên do, phì cười thô bỉ.

- Đã bảo phòng 312, qua 311 gõ cửa, thật không thể tin được.

Nhỏ mếu như sắp khóc đến nơi, hắn thấy vậy cứng họng, mới thôi chọc nhỏ.

- Sợ quá thì cứ qua đây, không sao đâu.

Suýt thì quên mất một nhân vật đang ngủ ngồi bên kia nên không có lời thoại. (Anh ơi sắp "nhả tơ" tới nơi rồi kìa)

Không biết là con của đại cổ phần hay abc xyz gì đó nhưng phòng của hắn cũng có hai giường, giường nào cũng là giường 2 người nằm to vãi chưỡng. Nhỏ leo thẳng lên giường của hắn trong khi hắn đang cõng Phong về giường của mình. Chuẩn bị tắt đèn thì hắn nhìn nhỏ, nhỏ cũng đang nhìn hắn. Mắt chạm mắt, hai trái tim kia lại cuồn lên khó chịu. Cũng đã mấy tháng học chung, đi chơi chung với nhau, hai đứa cũng hiểu nhau rất nhiều. Kể cả hắn với nhỏ cũng rất ngại ngõ lời. Sợ rất nhiều thứ, cũng là một trong những điều hiếm hoi mà hắn sợ.

Tên ấy, con nhóc ấy, rất sợ phải chia tay.

Hắn tắt đèn rồi qua giường cậu ngủ. Tuy là tham lam nhưng nhỏ không muốn vậy. Hắn mà ngỏ lời ngay lúc đó thì hay biết mấy. Nhưng mà nhỏ đâu biết hắn có thích nhỏ không. Yêu đơn phương thường hay nghĩ bên kia cũng thích mình mà. Hội chứng tâm lý khi yêu tào lao nhỏ cũng không phải lần đầu dính phải. Cứ trằn trọc rồi gần 2 giờ sáng mới chịu đi ngủ. Bên kia hắn cũng chẳng biết mình ngủ từ bao giờ, chỉ biết là tối qua bối rối quá thôi.

----- Sáng hôm sau -----

Cậu thức dậy lúc 8h sáng, thiết nghĩ sao hôm nay gối ôm vừa to vừa cứng vậy. Sau đó cậu nhận ra gối ôm của mình bị người ta ôm mất, còn cậu đang ôm người ta. Cậu liền đạp hắn lọt đất, may mà mông mỡ chạm đất nên không kêu to. Hắn kể chuyện tối qua nho cậu, đương nhiên là không có khúc tắt đèn.

- Tao xuống bếp nấu, khi nào xong mày kêu con bên kia dậy.

- Sao không để đầu bếp nấu?

- Tại nay tao có hứng thú, mày ăn mấy lần rồi nên biết là không ngộ độc rồi.

Cậu nghe vậy cũng chịu, đành đi chơi game đợi hắn. Dù sao cũng là một ngày rảnh rỗi.

Mắt trời lúc này còn 40° nữa là ở đỉnh đầu. Đôi mắt mở nhẹ, mơ màng nhìn xung quanh, nhỏ với lấy điện thoại. Dù biết đã hơn 10 rồi, nhưng mà chăn ấm quá, máy lạnh cứ phà phà nhẹ nhàng... ai lết ra khỏi giường là người đó bị khùng đó.

Tiếng mở cửa vang lên. Là cậu. Phong đến gần chiếc giường chứa thân ảnh bé nhỏ. Thân ảnh bé nhỏ giả vờ ngủ. Phong vô dùng dịu dàng dùng tay lắc lư nó.

- Dậy ăn sáng đi cô gái sợ ma.

Nhỏ bật dậy, mặt hờn dỗi.

- Hứ! Cậu là ai tui hông quen.

- Thôi nào, Tú nay xuống bếp kìa, lẹ lên không thì mất cảnh tượng hiếm có giờ.

Ngạc nhiên, nhỏ bật dậy chạy vèo ra cửa. Hình như quên gì đó, nhỏ quay lại nhìn cậu.

- Bếp... ở đâu?

Cậu bèn dắt cô gái sợ ma xuống. Bà cảnh tượng hùng vĩ kia đập vào mắt nhỏ.

Một người con trai, quả mái dài cột đằng sau, áo thun trắng quần lửng... đeo một cái tạp dề màu xanh đen hình con mèo. Xào xào nấu nấu thứ gì đấy vô cùng điêu luyện.

----------

Mấy tháng rồi mình không viết vậy 😂 Thôi chúc các bạn năm mới vui vẻ~

Cảm ơn đã ủng hộ truyện của mình. Góp ý cho mình nhé ~~

~x~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net