Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----- Lúc 5h30 -----

" Ba mày tin mày!!! Mẹ mày tin mày!!! Anh trai..." Báo thức đầu tiên được tắt. "Mới 5h30, dậy chi cho sớm, mới ngủ được có 2 tiếng". Nghĩ nhanh trong vòng 4 giây, tôi úp mặt xuống gối ngủ tiếp.

----- Lúc 6 giờ -----

"Cô dạy em... tập thể dục buổi sáng... 123 hít thở, nín thở, tắt thở..." Báo thức thứ 2 được tắt. Tôi nhìn đồng hồ... Thôi ngủ tiếp.

----- Lúc 6 giờ 45 -----

" Consentes dei Juno, Jupiter, Minerva, Apollo, Mars, Ceres.
Mercurius, Diana, Bacchus, Vulcanus, Pluto, Vesta, Venus

Madoromi no fuchi de mabuta ni tayutau.
Musou no kami wa yuuga ni hohoemi shi wo kudashi
Jikuu wo suberu inga no kusari wa karamidasu.

Kami no ataeshi kuusou Program
Saa eins zwei drei! Kasanari au
Saa eins zwei drei! Shi wo kawashite.

Shoumetsu no yuugi ni kogareru kiseki wo ubau Survival Game
Rasen no you ni..."

À thì tôi cố tình để nhạc báo thức lâu vậy đấy, tôi muốn nghe bài Kuusou Mesorogiwi này thêm một chút nữa nhưng thời gian không cho phép. Tôi đi bộ đến trường tận 30 phút nên phải nhanh chân lên... Đành miễn cưỡng tắt chuông báo thức cuối cùng.

Tôi thì lười nhưng làm gì vào buổi sáng thì khá là nhanh. Vệ sinh cá nhân và thay đồng phục trong 7 phút theo chiếc G-shock tôi đang đeo trên tay, đương nhiên một đứa như tôi không bao giờ dọn giường rồi. Đứng trước gương, tôi nghĩ phải làm sao với tóc mình đây. Xõa? Buột thấp? Hay 2 chùm như mấy bé mẫu giáo? ( cười ). Thế mà tôi cầm lấy lược, chải một hồi lâu (vì đứa để mái dài như tôi phải phân biệt đâu là mái đâu là tóc mới buột được), tôi túm tóc lên cao hơn nữa đầu, lấy dây thun trắng buột lại là xong. Tóc dài quá chải thiệt khổ, mai tôi sẽ đi "xuống tóc" một chút cho thoải mái vậy.

Chạy xuống nhà, lại chỉ có mẹ đang ngồi ăn sáng. Tôi đến tủ lạnh vơ đại hộp sữa và cái Donut còn dư ngày hôm qua cho vào cặp rồi vụt ra cửa.

- Thưa mẹ con đi. - Chạy ra khỏi nhà và sập cửa "RẦMMM!!!". Ở nhà, ngoại trừ phòng mình ra, tôi thích nhất cái cửa ra vào. Vì sao ư? Vì khi bạn đóng cái cửa này từ bên ngoài, bạn không thể nào đóng nó một cách nhẹ nhàng được. Dựa vào lý do củ chuối đó nên tôi cứ thoải mái mạnh tay, bài thể dục nhanh buổi sáng hihi.

Lấy headphone ra khỏi cặp và cắm vào thoại, để âm thanh bên trong headphone nhẹ nhàng truyền vào tai, hòa với âm thanh của cuộc sống và tiếng bước chân dài ( đối với tôi là dài) và đều của mình.

Mãi miết một hồi tôi cũng đã đến cổng trường, còn 10 phút nữa bắt đầu vào tiết mà tôi còn phải tìm lớp của mình. Hì hục một hồi cũng đến lớp. Hận ông trời có mắt mà không biết thương con, thế quái nào khối 10 lại ở trên tầng 3!? Chân đã bị ngắn mà bắt đi xa. Đúng là dễ hờn mà ( ;;A;;)

Đặt mông xuống bàn giữa lớp, vì còn mỗi bàn này trống. Tôi phát hiện mình bị nhìn với ánh mắt kì lạ của gần hết lớp. À đúng là tôi là đứa lùn nhất lớp đấy, mấy người có cần nhìn như vậy không chứ! Xớ!! Mà kệ đi, mình độc mà mình đẹp là ngon rồi. ( mod ảo tưởng =)) ). *Giáo viên đang bước vào lớp*.

- Các em, về chỗ nào. - Cô đứng trước lớp, ra hiệu cho đám loi nhoi chưa chịu về chỗ bên kia.

Lớp mất vài phút để ổn định, sau đó giáo viên nói tiếp.

- Chào lớp, cô là Tachibana Tatsumi, người Nhật lai Việt, sau này chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.- Cô Tatsumi nói tiếng Việt rất thạo, cộng thêm cái giọng ngọt ngọt của người Nhật, thiệt mà êm tai quá đi mà ~

- Vâng - Lớp đồng thanh.

- Được rồi, bây giờ cô sẽ sắp lại chổ ngồi, số chẵn ngồi chung, số lẻ ngồi chung nhé. - Cô nói cứ như sét đánh ngang tai em. Lỡ em ngồi chung với đứa khùng khùng lạ hoắt nào chắc em chết mất cô ơi (nước mắt chảy trong lòng).

Cuối cùng trời xui quỷ khiến kiểu gì mà tôi ngồi bàn áp chót, chung với số 22 Âu Tiểu Phong này. Tên có vấn đề về não chết tiệt dám tia hàng mình. Còn cái bàn chót kia chứa Dương Thiên Tú lại ngồi một mình. Nghe nói số 27 hôm nay vắng đấy. Nhưng may là hai tên này đều mình biết, đỡ phải làm quen này nọ. Phong ngồi bên phải tôi, còn bên trái là cái cửa sỗ thân yêu, sau lưng là Tú, trước mặt là hai người lạ nên bỏ qua.

- Tiểu thư, ta lại gặp nhau rồi - Cậu vẩy tay chào tôi.

- Chào cậu, Tiểu tử thúi - Tôi đáp lại cậu

*Âm thanh của sự nhịn cười*

- Mày cười cái gì hả? - Cậu quát hắn.

- Vui thì cười thôi - Hắn nén tiếng cười xuống để nói.

- A! Tên Tiểu tiện đây mà - Nói rồi tôi với cậu cười lăn cười bò, cười như chưa từng được cười. Còn hắn giận đỏ mặt định quát lại tôi mà giữ chừng lại ngưng. Thật tội nghiệp quá mà.

- Cô được lắm.- Hắn lườm tôi.

- Plè! - Lè lưỡi chọc hắn cái cuối rồi quay lên, tôi cười khúc khích.

*----- Author's turn -----*

Ba người bạn của chúng ta học rất "chăm chỉ", nhưng mà cách học của mỗi người hơi khác nhau. Nhỏ thì có nghe đấy, có chép đấy nhưng mà hồn để đâu đâu trên trời, nghĩ lát ra chơi ăn hay nhịn, trưa ăn gì, không biết hôm nay có bộ nào ra tập mới chưa, mới buổi học đầu tiên sao học lắm thế... bla bla.. Còn cậu có vẻ chăm ngoan hơn tẹo, nghe giảng, chép bài đầy đủ, giơ tay phát biểu rất nhiều nhưng tiếc là phát biểu tào lao, làm trò cười cho lớp khóc (ý là cười ra nước mắt =)) ). Còn hắn thì... không thấy dấu hiệu học tập, sách vở mở ra chưng cho có, tay trái quay bút, tay phải chơi game, tai đeo headphone, đầu nghĩ mong lung bậy bạ, ... Vậy mà thầy cô thấy đấy, nhưng không ai bắt. Trong khi nhỏ hắt xì có vài cái bị mắng tùm lum, đời thiệt bất công mà.

"Reng Reng..." Hai hồi chuông báo giờ ra chơi. Chỉ vài phút, trong phòng chỉ còn lát đát vài người, trong đó có 3 người kia.

- Tiểu tử thúi, ông nhích cái mông qua một bên cho tui ra. - Nhỏ cố đẩy cậu qua nhưng không di nổi.

- Chi vậy tiểu thư? - Cậu tay chống cầm nhìn nhỏ.

- Đi mua đồ ăn chứ gì - Nhỏ vẫn nghiêm túc trong công cuộc đẩy cậu ra.

- Không phải trong cặp cô có đồ ăn sao? - Hắn chỉ tay vào cặp nhỏ.

- Ờ ha.. có. Nhưng mà sao biết !? Dám lục cặp tôi à? - Nhỏ đưa tay ôm lấy cặp, tiện thể quát hắn.

- Lục cặp cô làm gì, cặp cô không kéo khóa nên tôi lỡ nhìn thấy thôi, không nhờ có tôi thì cái bánh với hộp sữa của cô đưa giám thị ăn rồi nhé.

- Cậu là cái gì của trường này chứ?

- Nhà tên đó chiếm 65,9% cổ phần của ngôi trường này đó tiểu thư - Cậu chêm vô một câu làm nhỏ hơi bị choáng a~ Trường này thuộc dạng trường ngon, cơ sở vậy chất cũng không tầm thường. Nhà hắn là cổ đông lớn nhất, số tiền bỏ ra đương nhiên là không hề nhỏ.

- Cậu... cậu là ai? - Nhỏ bổng nhiên lấp ba lấp bấp, mặt có phần sợ sệt.

- Ê ê đừng vậy chứ, tôi không ăn thịt cô đâu mà lo. - Hắn đang lúng túng.

- Tiểu thư đừng lo, có tui bảo vệ bà nè. - Cậu dang tay mở lòng các kiểu, nhưng thứ cậu nhận được là ánh mắt kinh bỉ của 2 bạn trẻ kia. Trái t(r)im bé nhỏ của cậu bị tổn thương sâu sắc. Cậu ôm lấy trái tim mình, gục đầu xuống, đôi môi phát ra những âm thanh như đang rất đau khổ. - Các người là đồ ác độc, nhớ đó ta sẽ tính sổ các người!!!

Nhỏ và hắn cười đâu cả ruột, vỗ tay cho sự diễn sâu của cậu, một tương lai nghệ sĩ đang mở ra trước mắt.

- Vậy rồi... cô định không ăn sao? Còn 15 phút nữa là vào tiết đấy. - Hắn nhìn nhỏ.

- Chết, xém quên ăn. - Nhỏ lấy bánh trong cặp ra và tập trung ăn với tốc độ ánh sáng. Bé Donut và bé sữa hết trong 3 phút.

Ăn đã đời rồi nhỏ vươn vai, nằm sáp xuống bàn, kèm một câu nhắc nhở :

- Nè, lát giáo viên vào lớp gọi tôi dậy nhé. Cấm các cậu phá giấc ngủ "ngàn thu" ý nhầm "quý giá" của tôi!

Nhỏ ngủ sau câu nói trên vài giây. Vì tối qua nhỏ ngủ có 3-4 tiếng. Còn hai thanh niên kia thì ai làm việc nấy, chẳng màng đến nhau nữa.

Chuyện nó cứ đều đều như thế, xoay vòng, cãi lộn, cười đùa, im lặng, cho đến giờ nghỉ trưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net