Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----- Giờ nghỉ trưa-----

- Nè đi ăn cùng tụi này không? - Cậu vỗ tay nhỏ- bây giờ đang nhìn mây nhìn trời.

- Hơ... không ngờ ở Việt Nam cũng có thể thấy được cảnh đẹp như thế này, thật là may mắn... - Nhỏ đáp lại cậu bằng một câu không chút ăn nhập với câu hỏi. Nhỏ thả hồn đi đâu rồi, không thèm quay đầu lại nhìn cậu luôn.

- Ê... này, bà có nghe tui nói gì không vậy ???- Cậu nói to hơn, đồng thời ghé sát tai nhỏ hơn.

- Hơ... trời hôm nay đẹp quá. - Hồn chưa chịu quay về xác mà.

- Ê THANH ƠI!!! CHÁY NHÀ RỒI!!! - Cậu hét lớn vào tai nhỏ. nhỏ nhảy dựng lên

- Hả.. hả, cái gì cháy? - Nhỏ lớ ngớ, mở to mắt nhìn cậu.

- Dạ cháy trong não bà đó bà nội à. - Cậu búng vào trán nhỏ một cái rõ đau, may là không trúng vết thương.

- ĐAU! Kêu làm gì vậy hả!? -  Nhỏ quát.

- Đi ăn đây nè, muốn ăn hay muốn nhịn? - Cậu hỏi nhỏ.

- Ờ, ăn. Đi chung đi, nha? - Nhỏ hỏi lại.

- Đi, xuống canteen mua đồ ăn nè - Cậu kéo tay nhỏ đi, tay còn lại lôi hắn theo, tên nãy giờ chỉ biết nghe nhạc không thèm để ý ai.

----- Canteen -----

Nhỏ đi chung với hắn và cậu mà nhìn cứ như gia đình vậy. Và gia đình này nhỏ là con của 2 bạn trẻ kia (*mod hủ nữ =)) ). Đi chính giữa 2 người cao to tầm 1m80 kia, nhỏ có 1 tẹo tủi thân cho 1m55 của mình. 

Đi đến đâu, họ bị bàn tán đến đấy. Bước đi của nhỏ càng ngày càng chậm lại, như cố gắng tách 2 người đó ra khỏi mình để thôi bị bàn tán. Nhưng khoảng cách giữ cả 3 chưa được một mét, chợt nhỏ bị hắn nắm lấy cổ tay lôi đi tiếp, nhỏ trách: 

- Cậu bỏ tay tôi ra, tôi biết định hướng, không cần kéo đâu.

- Nếu cô cứ đi chậm chạp như vậy tốn thời gian lắm, kéo đi phải nhanh hơn không?

- Nhưng mà...

- Nhưng nhị gì, cô còn nợ tôi chưa tính kìa, đâu thể để cô chuồn đi được?

- À cả phần của tôi nữa tiểu thư, đừng quên nhé. - Cậu quay đầu lại nói thêm vào một câu rồi đi tiếp.

- Wait wait ! Tôi nợ Tiểu tử thúi nhà cậu cái gì?

- Để tôi kể nhé, tiền xăng chở bà về này, tiền ăn hôm trước này, tiền công bà nhờ tôi mấy chuyện lặt vặt này, bla bla nhiều thứ lắm...

Nhỏ đang cảm thấy "Từ khi nào mình trở thành con nợ của 2 con người này vậy". Và con tác giả này cũng ứa biết nói gì luôn ( =)) ). Quá toan tính! Quá thủ đoạn! Lúc trước còn bảo "mời" không, bây giờ lại đem chuyện ra tính toán đủ kiểu. Nhỏ đã biết mình chọn nhầm bạn mà chơi rồi. Ông trời có mắt mà nỡ không thèm nhìn nhỏ lấy một cái mà (mếu ;;^;;)

Đi một hồi lâu cũng quầy canteen. Từng người một bắt đầu gọi món:

- Tôi lấy 1 phần cơm cuộn trứng. - Hắn.

- Cháu lấy 1 phần bánh xèo Nhật. - Cậu.

- Dạ cô cho con cũng 1 phần cơm cuộn trứng.

Nhanh chóng cả ba phần được mang ra, nhỏ và hai bạn kia ngồi ở một góc canteen. Chủ chốt là tránh bị bàn tán, nhưng có lẽ không thành công cho lắm.

- Ê mày hai anh kia đẹp ghê mày ha? - Nữ sinh 1.

- Anh anh đầu mày, nhìn caravat đi, màu đỏ năm nhất đó. - Nữ sinh 2 bát đầu nữ sinh 1.

- Ơ hai bạn trai kia đẹp thế lại ngồi chung với con nhỏ xấu thế kia? - Nữ sinh 3.

- Ai biết, bám víu hay gì đó chẳng hạn? - Nữ sinh 4.

- Tưởng gì, hóa ra cũng chỉ là một đứa ăn bám trai đẹp...

Và vô số lời bàn khác...

- Xin lỗi nhưng hai người ăn vui vẻ nhé, tôi tìm cái bàn khác ngồi cho thoải mái đây. - Nhỏ có vẻ nghe được hết tất cả lời bàn tán xung quanh, đứng bật dậy cầm khay thức ăn lên.

- Nè nè đừng đi, tụi này ăn mất ngon đấy. - Cậu kéo tay nhỏ xuống, giọng có hơi tiếc nuối.

- Nhưng ăn mà bị nói ra nói vào càng mất ngon. - Nhỏ giọng có chút buồn.

- Ê Kay, mày đưa tao cái dây headphone coi. - Cậu xòe tay ra trước mặt hắn.

- Chi Ren? - Hắn hỏi cậu.

- Không đưa cũng được, nhưng qua đây ngồi, tao nhờ phát.

Nói rồi hắn cũng ngoan ngoãn đổi chổ cho cậu. Sau đó cậu giựt một bên headphone ra mà gắn vào cho nhỏ. Âm thanh nhẹ nhành tràng vào màng nhĩ của nhỏ rồi lên não. Xua tan đi mọi buồn bực, lời bán tán cay đọc ngoài kia.

- Giờ một tai bà nghe nhạc, tai kia nghe tụi này nói, mắt chỉ cần nhìn vào tui hoặc Kay, được chứ? - Cậu nhẹ nhành hướng dẫn nhỏ.

- Ừa, tui sẽ cố gắng. Mà hai người gọi nhau bằng nickname nhỉ?

- Excellent! Tui là Ren, tên kia là Kay.

- Cõ lẽ tui nên cho mình một cái nickname nhỉ?

- Nickmane hả? Gii? Rian? Lix? Jay? Wes? Thích cái nào trong mấy cái đó không?

- Tui nghĩ tui thích được gọi là Jay, chắc vậy. - Nhỏ hơi bối rối.

- Okay, bà sẽ là Jay. Jay! - Cậu cười tươi roi rói. Lần đầu cậu đặt nickname có người chịu đấy.

- Ừm Ren. - Nhỏ cũng cười theo. Chỉ là nụ cười khi người ta hay nói từ "Cheese" thôi. Cơ mà đẹp lắm, hai bạn kia nhìn hoài hổng thèm ăn luôn. Cảm thấy mình bị soi ghê quá, nhỏ mới ngừng cười. Cắm cuối ăn cho hết rồi chuồn đi về lớp ngủ trưa...

- Haizz... cô Lọ lem cũng dễ thương nhỉ? - Hắn cất giọng nhẹ tênh, đều đều.

- Ừm, nhưng để trở thành công chúa thì còn xa xôi lắm. - Cậu nhìn theo bóng bé xíu ấy khuất sau những bậc thang cao dần.

----- Ra về -----

- Trường này về sớm hơn tui tưởng nhỉ, mới 3 giờ rưỡi thôi. - nhỏ nhìn đồng hồ.

- Thế bà đi chơi với tụi này không Jay? - Cậu hỏi nhỏ.

- Thôi tui xin khiếu nhé, tôi phải mua ít đồ với đi cắt tóc nữa. - Nhỏ vuốt đuôi tóc của mình ra trước. Tạm biệt hai người, Kay, Ren. - Nhỏ vẩy tay tạm biệt họ rồi quay bước đi.

----- Phòng nhỏ -----

Ném bịch thuốc lên giường, nhỏ nhìn chằm chằm vào gương.

- Thế này chắc đi học không cần cột nữa đâu nhỉ? - Nhỏ vuốt mái tóc của mình, nay chỉ còn dài hơn vai một chút.

Bỗng nhỏ khụy xuống, tay ôm lấy đầu. Muốn kêu cứu nhưng cổ họng không hề thốt ra được lời nào. Đến nỗi nằm xuống sàn nhà. Đầu nhỏ đau, đau đến mức nhưng có ai lấy búa đập vào, làm tê liệt từng noron thần kinh. Cơ thể co rút. Nhỏ chỉ biết ôm lấy đầu mình, đôi mắt mở to nhất có thể, nước mắt chảy ra không ngừng. Đến khi không chịu đừng được nữa,nhỏ ngất đi.

...

Sau khi tỉnh dậy sau cơn xỉu. Đầu vẫn còn choáng váng. nhỏ cố mò về giường, đứng dậy. Đã 6 giờ rồi sao? Nhỏ phải xuống ăn thôi.

- Con với cái, lúc nào cũng tới giờ cơm mới xuống ăn. Không phụ giúp mẹ nó được chút nào. Ít ra thấy mẹ mệt cũng biết phụ giúp chứ. - Mẹ nhỏ lại ca tiếp bài ca muôn thuở.

Nhỏ vẫn im lặng không nói gì. Cơm bình thường ăn đã ít nay ăn ít hơn, ăn lâu hơn, khuôn mặt xanh xao, lạnh ngắt, trông không thể mệt mỏi hơn.

Về phòng, nhỏ lấy tập sách ra xem một lượt rồi cất lại vào cặp, lên giường ngủ khi mới 9 giờ tối thay vì 2-3 giờ sáng.

********************

Bạn đọc cho mình hỏi một chút nhé.

Truyện mình viết có bị ngắn không?
Có bị lũng cũng hay chỗ nào chưa tối không?

Comment giúp mình nhé. Cảm ơn trước ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net