Chap 7 (continued)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-FLASH BACK-

----- Canada -----

- Cậu tin là tớ ăn thịt cậu không hả!? - Haomi hét thẳng vào tai John.

- Cần phải như vậy à? Chỉ mà một trò chơi thôi mà. - John bịt tai.

- Nhưng tớ tức! Nếu cậu không đẩy tay tớ thì tớ đã thắng rồi! - Haomi phát điên.

- Thôi nào, chúng ta cách nhau có 57 điểm thôi mà, coi như là hòa đi.

- Đừng có dối lòng, miệng cậu bảo thế như trong lòng cậu đang chê tớ kém cỏi phải không. Tớ biết hết đấy!

- Nào nào, tớ chỉ nghĩ sự thật thôi mà. - Nói dứt câu John đã co giò chạy.

- Cậu được lắm, tớ sẽ ăn thịt cậu! Đứng lại đó! - Haomi cũng nhanh chân chạy theo.

----- Cách đó không xa -----

-Để coi... bên này là khu vui chơi, góc trái kia là quán coffee, kế bên mình là xe kem ốc quế... -Nhỏ vừa đi vừa dán mắt vào bản đồ.

Cặp thanh niên bên kia vừa chạy vừa ngó nhau nên chả ai nhìn đường, cho đến khi...

- JOHN! PHÍA TRƯỚC! - Haomi hét lên nhưng đã quá trễ.

- Ây da... xin lỗi, xin lỗi, em xin lỗi!!!!! - Nhỏ quấn quích xin lỗi người trước mặt mình.

- Đauuuuuu!!!!! - John la lên.

- Xin lỗi bạn nha, không sao chứ. - Haomi chìa tay về phía nhỏ, lúc này còn đang lơ ngơ ngẫn mặt lên.

- Mình chết rồi sao... đây là thiên đường à... - Nhỏ ngơ ngác nhìn cô.

- Gì vậy? Bạn chưa chết đâu. - Haomi cười.

- Nhưng tớ thấy một thiên thần đang đứng trước mặt mình... OMG xinh quá - Nhỏ đang... chảy cả dãi...

Haomi cạn lời (._.). Nắm lấy đôi vai bé nhỏ của Thanh mà kéo lên, đưa nhỏ ra khỏi giấc mộng.

-AAA!!! Xin lỗi xin lỗi... tự dưng lại làm hành động biến thái trước mặt bạn. - Nhỏ nhanh chóng lâu sạch nước dãi, bật chế độ khép nép mọi ngày.

- Bạn không sao chứ? - Haomi hỏi.

- À... ờ ờ tớ không sao. Cảm ơn bạn.

- Người có sao là tôi đây này. - John đang loay hoay ngồi dậy.

- Cậu trâu thế kia sao có thể biết đau được chứ. - Haomi lườm John

- Gì chứ!? Dù gig tớ cũng là con người mà!?

- Trông cậu giống mấy con heo nhà hơn.

- Tớ đau lòng đấy - John vờ khóc lóc thảm thương.

- Hai người đẹp đôi nhỉ. - Nhỏ cười.

- Đẹp đôi gì chứ - Haomi và John đồng thanh.

- Các bạn tớ xin facebook được không? Ngày mốt tớ phải về lại Việt Nam rồi. - Nhỏ nói với giọng ngày càng trầm xuống.

- Thế ngày mai cậu có muốn đi chơi đâu đó với tụi này không?

- Tại sao lại không chứ!?- Nhỏ cười

-END FLASH BACK-

Haomi, John và Kay quen nhau như thế đấy.

(3 người họ nói bằng tiếng Anh đấy nhưng mình sub thẳng ra tiếng Việt luôn cho nhanh :"v )

--------------------
Haomi Trương - 16 tuổi

- Thuộc type "Con nhà người ta" điển hình. Có thể nói là đẹp nghiêng nước nghiêng thùng nhầm nghiêng thành ( :)) ). Con lai như đã giới thiệu, may mắn thay là cô sở hữu vẻ đẹp chọn lọc từ hai nước. Cuộc sống vô cùng sung túc. Bố là Tổng giám đốc Công ty Bất động sản có tiếng. Mẹ là model của tạp chí Fashion's World, chỉ mới 30 xuân xanh ( thật ra thì trông giống 20 hơn -...-) Có thể nói là một gia đình của công việc. Haomi cũng làm model cùng với mẹ khi chỉ mới 14 tuổi. Về việc Việt Nam ở với người dì cũng không phải dạng vừa (đâu).

John Smith - 16t

- Người Canada 100% không lai tạp. Gia cảnh cũng chẳng thua kém Haomi. Bố mẹ thuộc hạng hàng triệu phú (ý mình là chưa tới tỷ phú đâu) của châu Mĩ. Mặc thì đẹp (lão) nhưng hơi trẻ con. Độ thông minh miễn bàn - con người giúp cổ phiếu gia đình tăng vọt là đây. John trốn phụ huynh về Việt Nam chỉ để lại 1 tờ giấy "Don't worry, I'm just go away to the other side of the Earth ;) Don't find me. I will help you if you need ;) "

(Tạm dịch: Đừng lo, con chỉ đi xa đến phía bên kia của Trái Đất thôi ;) . Đừng tìm con, con sẽ giúp mọi người nếu cần ;) .)

- Từ đó đến giờ gia đình John vẫn không thèm gọi cho cậu dù một lần. Vì họ chắn chắc một đứa IQ 164/200 sẽ không dại gì trốn nhà đi bụi đâu. John hiện đang ở chung nhà với Haomi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net