Chap 12 - Những Ngày Cắm Trại Vui Vẻ Cùng Gia Đình ( Phần tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ II - Kế hoạch của Jane:

Ở lều trại của gia đình ông Darast, ông Darast đang sắp xếp công việc trong ngày lúc đang tại khu cắm trại. Họ mặc những trang phục bình dân để chuẩn bị lên rừng, chị em Jane có công việc là sắp xếp sửa soạn tại lều hoặc phụ giúp mọi người một số việc. Ông bà nội của họ chốc nữa mới dậy, nên họ sẽ cố làm mọi thứ thật nhẹ nhàng không để kinh động hai cụ, để họ tự nhiên như ở nhà mình. Mưa vừa tạnh, hai ông bà Darast lập tức lên đường với một số người lên đường để hái một số cây quả có thể dùng để sinh hoạt hằng ngày.

Cách nơi mọi người cắm trại một đoạn đường là một cái đồi cao, cây cỏ tươi tốt mọc khắp nơi. Rễ cây chằng chịt dưới chân họ hơi khó đi tí được phủ râm dày đặc may ra chỉ một vài tia sáng mặt trời mới lọt qua mờ mờ. Nơi đây nhiều loại cây thảo mộc cùng nhiều loài cây cỏ mọc tốt um tùm. Có một số loại có thể làm rau để ăn qua ngày lương thực, còn hải sản thì gần đó có bờ sông nhỏ để họ đánh bắt cá. Rừng cây khá rậm mà rất nhiều loại cỏ cây làm họ ưng ý, với lại khí hậu trên đây khá ẩm đất đai màu mỡ nên cây cối mọc tốt. Họ hái những lá cây hay quả để làm một vài bài thuốc giúp ích cho sức khỏe, đồng thời cũng thăm thú phong cảnh nổi tiếng này. Còn Anne dự tính đến ban chiều sẽ đi thăm thú cùng mọi người tại đây.

  Ông bà Darast xem xét chọn lựa loại mình cần hái về, làm thành một bó vừa phải để làm bữa cho cả ngày. Đến gần 9 thì họ rời khỏi khu rừng để về đến lán trại gia đình, ông Darast để bó cây các loại trước lán trại phân loại từng loại thảo mộc và từng loại ra để bà Mana có thể dễ dàng làm hơn khi cần, còn bà Mana thì thu xếp lại rồi rửa sạch cái cần thiết cho bữa trưa, số còn lại thì cất đặt cho bữa tối. Có số loại cây cần thiết bà cất vào chiếc hộp ma thuật nhỏ để còn dùng tới trong thí nghiệm. Ông bà nội hiện đang đi sang bên lán trại khác gặp gỡ với những người khác gần đó. Ba cô cậu bé Jane rất thích thú với chuyến đi, họ đi ngao du một vòng quanh ngắm phong cảnh. Các lều trại khác họ đã đi đánh bắt cá hoặc hái cây quả rừng, chỉ một số ít là ở lại thôi. Có số lán trại còn mang theo thú cưng đi cùng vì nhiều lý do hay do sở thích riêng như khỉ hay mèo...

Mấy chị em chỉ đi được một tiếng thôi là về vì không còn nhiều thời gian. Họ tiu nghỉu về lán trại gia đình mình chờ đến chiều sẽ đi sớm hơn với dự định, chỉ khoảng hơn ba giờ đồng hồ là tới Được chừng nửa giờ thì tiếng bà Mana vang lên:

_ Anne ơi, lại đây mẹ nhờ chút ! - Anne trả lời và chạy lại:

_Dạ, có việc gì vậy mẹ !? - Cô chạy vào phụ giúp mẹ cùng làm. Mẹ cô đang sửa soạn một số thứ để giúp mọi người trong gia đình có được kỷ niệm đẹp về kỳ cắm trại này, cô cảm thấy rất vui khi mẹ cô có ý này. Cô và hai em cô dự định sẽ mang điện thoại bên mình để chụp những bức hình đẹp nhất sắp tới.

Chị em gái thì đang phụ ba mình sửa một số chỗ của lều. Cơn mưa đêm qua đã có vào chỗ bị dột vào bên trong lều, còn Fuiko hỗ trợ ông bà nội sửa giùm cái ghế xếp bị lệch rồi cũng chạy vào chỗ mẹ làm cùng với chị gái mình. Jane tiếp đó phụ giúp mẹ nấu nướng, cô khá nhanh nhạy làm mẹ cô phải mỉm cười. Cuối cùng bữa trưa đã bắt đầu cho ngày cắm trại thứ hai. Mọi người quây quần tại bàn gỗ mà Jane đã hóa ra vào ngày cắm trại đầu tiên, một cái bàn xếp có thể xếp lại khi không cần đến. Mọi người bàn luận những chuyện tại đây và nói về những chuyện sắp tới.

Sau khi bữa trưa qua đi, mọi người đánh một giấc khoảng 30 - 40 phút. Đến đầu giờ chiều, theo kế hoạch ba chị em rời khỏi lều đi cùng một vài người bạn, rồi đi qua các khu cắm trại khác và cuộc gặp gỡ bất ngờ với một chàng trai từng là bạn học thời tiểu học sau đó gia đình chuyển vô Nam sống và phải chuyển trường, anh ấy tên là Misu Davad cũng có mặt ở trong buổi cắm trại tình cờ. Cậu bạn Misu rất bất ngờ với cuộc hội ngộ này. Jane và Fuiko được chị mình giới thiệu về cậu bạn thuở nhỏ. Cậu với mái tóc vàng, mặc chiếc áo phông đen trắng với cái quần bò. Jane và Fuiko lễ phép:

_ Em chào anh ạ !

_ A ! Chào các em ! - Misu đưa tay lên nồng nhiệt. Cậu bạn trố mắt ngạc nhiên:

_ Hai em bạn đây ạ, lớn lắm rồi nhỉ? Trước đây lúc tụi mình còn học chung lớp thì hai cô cậu nhóc này còn bé tý Vậy mà giờ lớn phổng lên thế này rồi. - Anh chàng gãi cằm cười thầm khúc khích.

_ Ừ ! - Cô gật gật.

Misu tiếp tục với giọng tò mò:

_ Anne này, lâu nay gia đình vẫn sống ở chỗ ngoại ô miền Trung đó hả?

_ Ừ ! Vẫn ở đó ! Mình mới vào Nam mấy ngày trước cùng gia đình. - Cô đáp.

_ Thật hả? - Misu hỏi lại. Cậu gặp cô bạn cũ ngày nào thời tiểu học không muốn hỏi chi tiết vì sợ không được tự nhiên.

_ Ừ ! Nhân tiện kỳ nghỉ hè này cũng là dịp ba mình được nghỉ phép nên cả nhà vào đây ít lâu.

_ À ! Ra vậy !- Misu hiểu ra.

Giờ cô và cậu bạn cũ cùng mọi người tập trung tại hồ nước Reha. Mọi người có người đem theo cả cần câu nữa để bắt một ít cá để cho bữa tối. Anne nghĩ thầm: 'Ôi ! Hồ nước mới trong vắt làm sao, nếu nhìn kĩ có thể thấy được đáy đấy'! Hi hi - Cô cười thầm trong bụng. Rồi mọi người giới thiệu tên của mình. Anne giới thiệu tên của mình:

_Chào các anh chị, em tên Anne hân hạnh được làm quen, còn đây là Jane và Fuiko, hai em sinh đôi của em. Anh chàng mặc trên mình bộ áo mỏng màu trắng cùng bộ quần sóoc vàng cam, đeo kính râm.

_ Anh tên Nevin Tamaji, hân hạnh, anh đến đây tham dự hội trại và có số việc tại đây.

_ Chị tên Nona Sozami, hân hạnh làm quen. - Cô gái tuổi khoảng 22 với làn tóc nâu óng ả, diện bộ đầm biniki vừa phải.

_ Còn em tên Hina Tami, chào chị. - Cô bé mặc bộ đầm màu kaki nhạt có hai dây đứng giữa chị Nona Sozami và anh Nevin Tamaji.

_Còn mình là Reihas Tamaji, hân hạnh. - Cậu bé, em trai Nevin Tamaji.

Mọi người giới thiệu xong thì có thêm một số người khác cũng đến nghỉ mát và câu cá,....bàn chuyện sôi nổi với nhau. Jane và Fuiko thì ngắm nhìn và lắng nghe, không những thế Anne cũng giúp đỡ các anh chị trong câu bắt để cùng thân thiện với mọi người. Cậu em Fuiko rất hiếu động và khá hài hước còn làm một số trò vui làm không ai nhịn nổi cười. Đây là buổi chiều đáng nhớ nhất, đầy kỷ niệm nhất. Đáng nói hơn là chị em Anne còn chụp ảnh tự sướng cùng các anh chị với những phô ảnh có cả thiên nhiên với sông hồ.

Thời gian nhanh chóng qua đi, ánh hoàng hôn đang hạ san, các câu chuyện dần đi vào hồi kết. Họ cùng về với nhau được một đoạn nhất định rồi chia tay hẹn gặp. Ba chị em về đến trại, bà Mana ra đón:

_Các con về rồi à, các con đi thăm quan trên vùng núi này, các con thấy thế nào?

_Thật tuyệt, thưa mẹ ! - Ba chị em đáp.

Bà cùng các con mình cùng bước vào trong lều, nhiệm vụ cho bữa tối đã hoàn thành. Màn đêm buông xuống ngay sau đó, những ánh sao sáng ngời lung linh trên trời cao, bữa tối đã bắt đầu. Trong bữa tối, mọi người hỏi bà chị em. Bà Rame Narista - Bà bọn trẻ hỏi:

_Các cháu thấy khu cắm trại này thế nào, các cháu có thích nơi đây không?

Anne đáp:

_Dạ, thưa bà, chúng cháu thích lắm ạ, nơi chúng ta dã ngoại tại đây thật đẹp xanh tươi nên thơ, sông hồ và những dòng suối nhỏ, những tiếng chim ca thanh thanh. Những hàng cây tươi xanh và êm đềm, những cơn gió cùng hơi nước từ hồ, sông suối tại đây tạo nên sự thanh mát và hiền hòa này. Nơi đây đúng thật như Thiên Đàng. Jane tiếp lời:

_Vâng, đúng vậy ạ, Mọi người các trại khác cũng rất thích nơi này. - Fuiko cũng nói:

_Vâng, đúng vậy ạ! - Bà Rame - bà bọn trẻ cười nhẹ:

_Ồ !

Ông Darast - bố bọn trẻ đề nghị giọng sôi nổi:

_ Ngày mai gia đình ta sẽ đi tắm suối, hồ tại đây cùng mọi người. Cả nhà có đồng ý không?

Ai nấy vỗ tay tán thưởng.

Ông tiếp nắm chặt bàn tay co khủy tay ra trước:

_ Nơi thiên nhiên tuyệt vời này cần phải biết nắm bắt chứ.

Không khí cả lều trại gia đình ông Darast trở nên sôi nổi hẳn lên. Cả gia đình dùng qua bữa cơm tối. Cơm tối và dọn dẹp xong, cả gia đình ra ngoài trại hóng mát, không khí trong lành mát mẻ họ giãi bày tâm sự nói cười. Trên nền trời cao các tinh tú sáng lung linh và huyền ảo tươi sáng, những cơn gió thổi vi vu mát rượi tuyệt vời. Được một lúc thì người trại khác sang tiếp chuyện, nói rất lâu. Tiếng gà gáy bắt đầu báo hiệu đêm đã khuya, ai về trại nấy, đánh một giấc đến sáng.

🔷

Sáng ngày hôm sau, sương mù dày đặc bao phủ trên khu vực núi Raha này, không khí trên đây mùa hè luôn mát tươi như mùa xuân, còn mùa đông thì tuyết dày đặc. Các trại đã thức dậy sau cơn ngủ dài, họ đều cảm thấy thoải mái dễ chịu sảng khoái. Ở lều trại của gia đình ông Darast cũng đã dậy. Anne thì thầm với hai em thông qua thần giao cách cảm, Jane và Fuiko chạy đến. Anne đề nghị sẽ đến thế giới trong gương.

Ngày cắm trại thứ ba, có vẻ mọi người muốn leo lên tới đỉnh đồi cách có mấy cây số. Gia đình ông Darast, riêng ông bà nội thì hơi khó leo đây, với lại không khí trên đó khá lạnh. Jane tiếp nhận ở nhà với ông bà, cho Fuiko thay mình lên núi thay mình, với khả năng của Jane lên đó chỉ chưa kịp chớp mắt đã đến hàng triệu cây số là chuyện nhỏ. Cô nhỏ hơn Anne ba tuổi, nhưng khả năng có thể cao hơn chị gái của mình. Loại phù thủy đặc biệt hiếm này trong triệu người chỉ may ra là 5 đến 10 người. Các phù thủy nào cũng trông mong điều đó kể cả phe hắc đạo, mà khả năng của cô lại khác loại cực hiếm. Kể cả cô bé cũng chưa thể hoàn toàn khám phá về khả năng thực sự này, nhưng có thể phát huy khi khai triển khi gặp nguy hiểm cận kề.

Cô khác với chị gái là có khả năng dịch chuyển so với thuật không gian từ nơi này đến nơi khác nhanh chóng. Điều đáng chú ý là không ai có có thể cảm nhận hay nghe thấy bất kỳ hình thức nào. Ngay cả Anne cũng không có cảm giác gì, ngoại trừ mẹ cô thì có sự cảm giác lạ (trừ khi cô sử dụng khả năng phù thủy bình thường). Cô đã nảy ra sáng kiến là đưa ông bà mình lên đồi cùng đoàn người trong khoảng thời gian 20 phút, để hai cụ nhìn biết phong thủy của toàn ngọn đồi ra sao. Trước khi thực hiện, cô hỏi qua ý kiến hai cụ xem họ có đồng ý không, cô vung tay làm cả căn lều nằm trong kết giới:

_ Ông bà ơi ! Ông bà có muốn cùng cháu lên trên đồi cao kia như mọi người không? Trên đó vào mùa hè này mát rượi luôn, cây cỏ cũng đẹp nữa.

_ Hả ! Cháu làm thế nào, chúng ta sao lên trên đó được? - Ông móm mém ngạc nhiên.

_ Cháu sẽ đưa ông bà lên đó với phép của cháu mà không để ai biết, còn ở đây cháu sẽ tạo một phân thân như bình thường tránh chuyện không cần? - Jane ngỏ lời.

_ Liệu cháu có thể...? - Bà ngập ngừng hỏi cháu gái.

_ Cháu lấy vinh dự là phù thủy để đảm bảo. - Jane vòng tay trước ngực tự hào.

_ Được rồi ! - Ông bà chấp thuận.

Cô xoay mình tạo ra các ba phân thân giống hệt và hoạt động như người thường rồi biến thành tia sáng biến đi, kết trận biến mất. Cô để bản phân thân của mình và hai cụ ở lều tránh chuyện không đáng. Không chỉ vậy, sợ hai cụ khi ở trên cao bị rét, cô đã cho biến ra cái áo khoác để hai cụ không gặp vấn đề gì. Cả ba ngắm cảnh phong thái sơn thủy từ trên cao thấy rất hưng phấn và bồi hồi. Cụ ông nói:

_ Cháu à ! Trên này đúng là thích thật, có thể nhìn thấy phố phường xa tận không bị cản trở bởi các toà nhà cao tầng. Tuy nhiên trên này nhìn xuống dưới thật khó nhìn ra lắm.

Jane vòng tay trước mặt nắm tay lại hai ngón trỏ và giữa đưa lên: " Xa Tầm xa". Thế là mọi thứ xa gần rõ mồn một, hai cụ vô cùng phấn khởi, bà cụ nói:

_ Thật tuyệt, như thấy đến tận hàng trăm cây số vậy.

_ Dạ ! Đó là thuật nhìn xa đấy ạ ! - Jane đáp.

Cụ bà thấy đoàn người đi quanh, bà nói:

_ Cháu à ! Đoàn người cắm trại lên đây đây cả rồi kìa.

_ Dạ ! Nhưng họ không thể nhìn hay nghe thấy chúng ta được đâu ngoài chúng ta ra, đây là một thuật ẩn mình đấy à. - Jane vỗ ngực nhắm mắt vui vẻ tỏ ra hài lòng.

_ Cháu nhìn kìa, trong đó có cả chị Anne và em Fuiko của cháu. - Cụ ông chỉ trỏ vào đoàn người.

_ Dạ ! Họ cũng đi theo đoàn mà, trừ cháu mẹ bảo ở lại chú ý đến các thảo mộc quan trong việc điều chế của hội. - Jane ôn tồn đáp.

_ Thôi ! Chúng ta về thôi cháu. - Cụ ông lên tiếng. Một vòng tia sáng bừng lên cả ba về lại lều trong chớp mắt, phân thân cũng biến đi. Câu chuyện này chỉ đến 9h20' là Jane lại trở về lều như lúc ban đầu.

Đến 9h30', đoàn quyết định về lại trại của mình, nhưng hơn 10h30' mới về tới nơi. Ông bà Darast, Anne và Fuiko cũng đã về đến trại của mình. Ánh mắt bà Mana nhìn Jane có vẻ khác chút, tất nhiên Jane cũng nhận ra điều đó. Còn bà Mana thì đăm chiêu suy nghĩ sẽ cho Jane lời khuyên cần thiết, bà để cho cô ở lại là có mục đích vừa kiểm tra khả năng và cách xử trí thế nào. Theo Hội Phù Thủy, những phù thủy đặc biệt và nổi trội sẽ được đề cao so với phù thủy khác. Những người này sẽ được đưa vào Học Viện Phù Thủy để các giáo sư họ dạy và nâng cao cho những người có tiềm năng.

Gần trưa ngoài trời có vẻ nóng hơn thường lệ mặt trời chói chang như thiêu như đốt như nổi lửa. Tuy nhiên không khí ở đây dễ chịu như mùa Xuân vì nơi đây có hơi nước từ suối và ao hồ gần đây, cây cối cũng che bóng râm nữa. Buổi chiều, mọi người ra suối- hồ để tắm và ai cũng vui đùa, những dòng suối chảy róc rách nhẹ từ trong các khe, trên đỉnh núi thì khá lạnh và hồ nước trên đó gần như muốn đóng băng. Nhiệt độ khoảng trên dưới 3 - 10'C. Mọi người khi đã đến đây cũng muốn mạo hiểm một chút, khi từng nghe về nơi kỳ diệu này. Qua buổi chiều rồi đến tối, màn trời đêm lung linh những vì sao. Bà Mana gọi các con vào và mở một cánh cửa tự dưng thấy mình tại một không gian khác. Bà Mana nói:

_ Mẹ đã mở không gian sau cái lều, người thường không thể biết được hay cảm nhận được. -  Đợi đến khi các con mình vào bên trong rồi. Bà nói trước ba chị em căn dặn Jane:

_ Lần mọi người lên núi lúc sáng, con hơi mạo hiểm đó Jane, con cần phải thận trọng hơn nghe không? Mẹ thấy khả năng của con khá đấy, không ngờ con phát huy tốt đến thế. Nhưng cũng nhắc nhở thêm là không quá tuỳ tiện và phải đảm bảo tuyệt đối cẩn thận. Hội Phù Thủy không muốn liên quan quá nhiều đến người thường !!! - Rồi nhìn sang hai người con khác:

_ Các con cũng vậy đấy?

Ba chị em:

_Chúng con rõ rồi ạ !!!

Anne và Fuiko ngơ ngác không rõ mẹ nói gì với Jane, ngay sau đó họ hỏi qua thì mới rõ mọi chuyện như không tin vào tai mình.

Bà Mana liền lên tiếng chấm dứt sự sửng sốt kỳ lạ này của Anne và Fuiko:

_Thôi ! Giờ trở lại thế giới thật đi ! - Cánh cửa không gian mở ra trong một thanh gỗ của lều. Đêm hôm đó, những hạt sương rơi nhè nhẹ, những cơn gió nam thổi, mây che mất các ngôi sao, ban đêm thật ảm đạm. Lúc này là 20h, họ đi dạo bên ngoài trại tầm tiếng mới về lều. Về đến chỉ đọc qua mấy tờ báo hay nghe bản nhạc từ đài radio. Đến độ 22h hoặc muộn hơn cả khu cắm trại chìm vào giấc ngủ. Mấy ngày tiếp đó như gió thoảng qua, những cơn gió và mưa ngoi nam hay chỉ lất phất mọi người vẫn tiếp tục những việc thường ngày tại trại. Công việc sinh hoạt vẫn không có gì mới mẻ vẫn cứ qua đi nhẹ nhàng.

.................

Đến ngày cắm trại thứ 7 của cuộc dã ngoại. Anne đi dạo cùng mấy người bạn, riêng Jane nảy ra ý tưởng để nhằm giúp em trai mình biết rõ về sự vận hành của không gian và thời gian. Thấy cậu bé đang đi bên ngoài lều, cô dùng thần giao cách cảm gọi em mình.
"Fuiko à ! Vào trong lều chị cho xem cái này hay lắm"

"Gì ạ?" - Cậu bé tức tốc đi vào bên trong lều gặp Jane đang đứng bên trong cùng lán trại. Cô bé lấy ra chiếc gương thần cho cậu xem, tò mò cậu bé hỏi:

_ Chiếc gương đó là...?

Suỵt ! - Cô bé Jane đưa ngón tay lên miệng ý cô là cậu hãy nhỏ lời lại. Cô nháy mắt làm ám hiệu sẽ dùng thuật ẩn hình tránh sự chú ý không cần thiết, được cậu đáp lại bằng tâm ý. Cả hai giờ ở trong trạng thái vô hình, chiếc gương thần phát sáng đưa hai người vào bên trong gương. Đây là chiếc gương khác của cô được làm từ chiếc gương của phù thủy huyền thoại trong truyền thuyết mẹ cô không cho cô biết. Nó có khả năng linh diệu là có thể tạo ra một thế giới mà mình mong muốn trong đó, ngoài ra lại là kết nối với các không gian và thời gian.

Jane nói:

_Fuiko à ! Đây là thế giới mê lộ tâm điểm nối kết các miền không gian, phù thủy canh gác không gian chắc cũng không xa đây đâu em ạ ! - Jane nói.

_Dạ! Em hiểu! Theo em đọc trong sách phù thủy cổ điển thì mê lộ không gian cách thế giới chúng ta khá xa, có thể là mấy ngàn năm ánh sáng. Còn mê lộ thời gian thì ở một nơi khác, phù thủy canh gác thời gian thì ở một khu vực khác là nơi tâm điểm của dòng chảy thời gian. Cô ấy sẽ ngăn những gì bất hợp pháp xảy ra với nó. - Fuiko nói dõng dạc.

Jane nhẹ gật đầu. Cô tiếp:

_ Theo truyền thuyết kể lại, phù thủy huyền thoại Rena đã dùng đến chiếc gương không gian và thời gian như chiếc gương này để chấm dứt thời đen tối hơn trăm năm trước của phe hắc đạo đấy.

_ Thật á ! - Fuiko sửng sốt.

_ Ừ ! Đây cũng là một trong những điều bí ẩn của lịch sử phép thuật, hội chúng ta đã muốn khai phá để tìm hiểu sự thật trong quá khứ mà vẫn chưa có kết quả chính thức. - Jane ngả hai tay ra hai bên lắc đầu.

Cuộc đi dạo này chỉ trong vòng một giờ đồng hồ, Jane chỉ cho em mình thấy được các trọng điểm của không gian. Nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay đã 9h, cô nói:

_Chúng ta đến đây một lúc thôi, khoảng hơn nửa tiếng nữa chúng ta về, không nên ở lại lâu vì lúc này chúng ta chưa có thời gian nhiều. Mê lộ không gian cũng hiểm hóc lắm em à, nếu lạc sang các luồng không gian lạ thì không hay đâu.

Fuiko mạnh mẽ:

_Lúc cần nhất có thể cầu cứu Phù Thủy Không Gian bằng lời nguyện cầu cách cảm !

Jane tiếp tục:

_10h30' chúng ta sẽ về, tất nhiên rời khỏi mê lộ không gian sớm chút. Đây là nơi giao lưu giữa các không gian và mọi thế giới. Sách không gian đó em xem nè do ngài Penara vào thời Trung Cổ thảo của Hội chúng ta. Hai chị em tiếp tục và nhìn sự chuyển động giao thoa, đi thêm bước nữa thì đến trước nơi giao tiếp giữa không gian và thời gian. Đó là một vòng xoáy như tâm bão hoạt động rất nhanh và nhạy cảm, chỉ cần sự khinh suất nhỏ sẽ phá vỡ tất cả.

_ Em thấy chưa, dòng chảy thời gian và biến chuyển của không gian làm nên nhiều điều linh diệu của vũ trụ. - Jane chỉ tay vào vòng xoáy trước mặt.

Fuiko sửng sốt, mắt cậu bé như hình ngôi thích thú, con tim đập thình thịch tràn đầy cảm xúc. Cậu hỏi:

_ Chị à ! Cơn bão thời gian này chính là dòng chảy thời gian, nó thổi nhanh hơn cả cơn lốc. Mắt thường không thể nhìn thấy được, vì nó là thứ hư thực không có hình dạng hay chạm vào được?

_ Phải ! Chúng ta thì có thể thấy rõ, nếu liên kết giữa thuật cảm biến tâm điện với nhãn thuật thì có thể, hay giác quan thứ sáu em ạ ! - Jane giải thích.

_ Điều đó... - Cậu bé chưa rõ tỏ ra bỡ ngỡ.

_ Ừ ! Khả năng đó hiếm khi xảy ra do bẩm sinh hay một biến cố nào đó. Còn có khả năng khác là tự mình tôi luyện mà thành, như chị ấy. - Jane chỉ tay vào cô để ví dụ.

_ Ồ ! Ra vậy ! - Cậu bé đã hiểu ý.

Một thời gian sau khi đã trải nghiệm qua các vấn đề, Jane nói:

_Về thôi em !

_ Dạ ! - Fuiko đáp. Sau vài tích tắc, hai chị em đã có mặt tại nơi dã ngoại. Hai chị em đi dạo thêm một chốc nữa rồi mới về trại của mình. Jane nói bằng cảm ứng với Fuiko, tất nhiên chỉ có hai chị em họ mới nghe được. Jane hỏi thông qua tâm thức:

_"Em hình như chưa thuần thục phép di chuyển!?"

Fuiko trả lời lại bằng ý nghĩ: "Dạ ! Em chỉ biết sơ sơ qua cuốn sách Thuật Phù Thủy thôi ạ, chứ chưa ứng dụng thực tế, hôm nay mới lần đầu" !

Jane : "Vậy không được ! Sắp tới chị sẽ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net