Chap 20. - Âm Mưu Của Phù Thủy Đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở khu vực bí mật không gian khác ở hắc địa thuộc thế giới khác. Phó đại thủ lĩnh họp các mật vụ ở không gian khác do pháp sư không gian của họ tạo ra để có thể bí mật lên kế hoạch mà không để ai biết. Bàn ghế làm bằng mây đặt ở giữa khu vực thảo nguyên, chiếc bàn khá dài và tới mười một cái ghế. Phó đại thủ lĩnh ngồi ở đầu bàn, còn các mật vụ với bộ đồ đen.

Phó đại thủ lĩnh lên tiếng:

_ Hàng ngàn năm qua bọn bạch phù thủy đã đẩy chúng ta vào trong bóng tối. Giờ chúng ta phục kích làm họ một mẻ, mọi thứ đã được ta sắp xếp kể cả người trong cuộc thi. Điều mà chúng ta cần phải làm là tóm gọn phù thủy chuyển thế vì ta nghi ngờ rằng cô ta đang hồi tỉnh ý thức kiếp trước của mình. Chuyện đó sẽ làm bất lợi cho chúng ta, mà ta nghĩ rằng có khả năng bọn bạch phù thủy có phòng thủ gì đó rồi thì phải. Ta sẽ cho bốn người là anh Take, Ui, Rite và Ata lập kết giới diện trận làm cuộc chiến này. Lỡ vụ việc không thành ở cuộc thi thì ngươi là tà linh (ác linh - tinh linh hắc ám) sẽ bắt cô ta tại nhà, tránh để sai sót. Để xem bọn bạch phù thủy có thể làm gì được chúng ta, ha ha ha !

Các mật vụ tán đồng:

_ Rõ ! Thưa phó đại thủ lĩnh.

_ Chúng ta sẽ hành động báo công cho đại thủ lĩnh, ngài ấy muốn cô ấy phải thuộc về chúng ta. - Phó đại thủ lĩnh lấy đấm tay đập vô ngực làm uy.

Các mật vụ biến thành các đốm sáng biến mất hết, chỉ chờ chỉ thị hành sự.

Người cai quản mê cung đang đã xem qua sự phát huy sức mạnh của thần ngọc, nó vẫn phát huy tốt để bảo vệ tối đa ngàn năm qua. Cô cũng chú ý nghĩ đến đã từng có kẻ đã đánh cắp thần ma kiếm ở đây làm cho cả hắc địa rơi vào động đất khủng khiếp trước kia. Đại thủ lĩnh đã lấy lại nó rồi phong ấn trả về chỗ cũ mới yên bình trở lại. Cô ở phòng làm việc ở tầng hai xét lại tài liệu cần để cho đại thủ lĩnh xem lại mọi thứ.

Chỉ vài giờ sau, có các hạt nước bay tới phòng làm việc của người cai quản hóa lại thành người thư ký, trong tay cầm tài liệu đưa lên cho cô. Người thư ký trình lên:

_ Dạ ! Thưa ngài ! Công việc của tôi đã hoàn thành, mong ngài xem qua.

Người thư ký đưa tập tài liệu lại trước bàn của người cai quản mê cung, người cai quản xem qua và rất hài lòng.

_ Cho cô lui.

Người thư ký biến mất.

Ít phút sau, người cai quản hóa thành ngọn lửa rồi mất dạng, cô ấy đến trước tháp chính của đại thủ lĩnh trình báo mọi hoạt động của mê cung.

💎

Trong thời gian chị em Jane đang thực tập thi tuyển ở vòng hai tức khi giám khảo phát hiệu lệnh chị em cô thi tuyển thì tại gia đình chị em cô, hoàng hôn vừa buông xuống ông Darast vừa đi làm về bằng chiếc xe của gia đình ông. Ông bước vào nhà thấy bà Mana - vợ ông đang nấu nướng cho bữa cơm tối:

_ Chào em Mana, anh về rồi đây ! - Không thấy các con ông ra đón như mọi khi, ông liền hỏi:

_ À ! Bọn trẻ đâu rồi em?

_ À ! Chuyện đó thì... - Giọng bà Mana ngập ngừng đáp.

_ Sao vậy em? - Nghe giọng bà Mana lắp bắp ông Darast hơi sững sờ.

Bà Mana dùng thần giao cách cảm để đáp lại*Bọn trẻ hôm nay đang tham gia thi tuyển trở thành phù thủy thật sự*

Ông Darast tỏ ra mừng rỡ, ngày mà ông chờ đợi cũng đã đến. Dù gia đình ông chỉ là gia đình bình thường nhưng theo phía bên bà Mana lại thuộc dòng dõi phù thủy thuần khiết hàng ngàn năm.

Được một lúc, ông Darast lên nhà trên chào hỏi ba mẹ mình, ông bà cụ Jamast thấy con trai mình về thì vô cùng vui mừng. Cả ba người tâm sự một lúc thì ông Darast mới xuống nhà dưới.

Bữa cơm tối gia đình lần này không có chị em Jane, nhưng bữa cơm vẫn ấm cúng như ngày nào.

Bữa cơm tối cùng mọi dọn dẹp ổn thỏa, mọi người quây quần ở chiếc phản gần phòng bếp, nhận thấy chồng mình muốn nói điều gì. Bà Mana búng tay nhẹ tạo ra kết giới mà không ai hay.

Ông Darast đề nghị bà Mana:

_ Hôm nay là thi tuyển phù thủy thực sự của con mình, em hãy làm gì đó để cho cả nhà cùng xem đi.

Ông bà cụ Jamast cũng tán thành ý kiến.

Bà Mana đáp:

_ Vâng, cũng được.

Bà liền phẩy nhẹ tay, tất cả mọi người bây giờ ở trong một không gian khác tương tự như căn phòng họ đang ngồi. Bức tường trước mặt họ ở phòng khách đã hóa thành màn hình phẳng cỡ lớn để xem video trực tiếp. Cầu thang lên xuống và phòng bếp tạm biến đi để hiện ra màn hình bằng cái bức tường. Trong màn ảnh chị em Jane đang bắt đầu biến hóa để trở thành điều họ cần trước khi xuống nước.

Màn hình hiển thị rõ mồn một toàn bộ nơi diễn ra cuộc thi và dân chúng quanh đó đang xem diễn biến tình hình. Các mật vụ thì họ ẩn mình trong cây cỏ mà khả năng ẩn thân của họ thì không phải ai cũng có thể nhìn thấy được họ.

_ Chà ! Sôi động thật ! - Bà cụ Rame lên tiếng.

Ông Darast hứng khởi như muốn nhảy cẩng lên cổ vũ, đây là lần đầu tiên ông được chứng kiến tận mắt tất nhiên không phải là dàn dựng.
Con tim mọi người ai nấy đều nhộn nhịp, không khí trong gia đình thêm phần hưng phấn và sôi nổi. Đặc biệt khi thấy Jane hóa thân thành con rồng nhỏ bay giữa mây trắng thì cảm giác thật lý thú.

Bà Mana thầm nghĩ*Chà ! Xem ra ngày phù thủy huyền thoại trở lại đang đến rất gần, cô ấy là phù thủy ẩn sĩ trong lịch sử*. Trên lầu hai, cuốn sách phù thủy gia đình lớn tự động hiện ra ở phòng Jane viết về sứ mệnh phù thủy của cô. Hơn trăm năm trước cô đã đánh cho thế lực hắc ám biến mất, và lần này cô sẽ lại hiện diện để tiếp tục vì chúng đã quay trở lại. Cuốn sách tự gấp lại rồi biến mất ngay sau đó. Điều này hội đồng phù thủy và một số thành viên biết rõ, cả mẹ cô ở kiếp này là người được giáo chủ chỉ định là người sẽ hỗ trợ điều đó.

Cuộc thi của nhóm Jane qua đi, tới nhóm khác thay thế. Cả gia đình ông Darast bắt đầu bình luận theo cách nghĩ của mỗi người. Bà cụ Rame chỉ tay vào màn hình trầm trồ:

_ Chà ! Đây là lần đầu tôi mới được xem mãn nhãn như vậy, chị em nó thật tuyệt.

Ông Darast tán đồng ý kiến của mẹ mình:

_ Công nhận !

Ông cụ Jamast vô cùng phấn khích khi tận mắt chứng kiến các cháu mình thể hiện khả năng thực sự.

Ông Darast tiếp quay đầu sang vợ mình hỏi:

_ Em nè ! Đây là phần thi đấu đầu tiên phải không?

Bà Mana cười nói:

_ À không ! Đây là phần thi thứ hai rồi, phần đầu là kiểm tra linh lực của tất cả các thí sinh.

Ông Darast há hốc mồm ngạc nhiên:

_ Linh lực !!?

Bà Mana giải thích:

_ Khí pháp thuật ấy ! Nó càng mạnh thì khả năng phát huy mọi chế độ tốt hơn. Tất nhiên người đó phải được học qua và biết cách dùng, nếu không đủ khí lực đó thì khó làm được.

Các thành viên gia đình ông giờ đã hiểu từ đó là gì.

Bà cụ Rame hỏi:

_ Thế khi nào mới đến lượt tụi nó nữa vậy?

Bà Mana đáp:

_ Cuộc thi tiếp và cũng là cuộc thi cuối, nhưng lần này Fuiko không tham gia.

Ông cụ Jamast thấy lạ bèn hỏi:

_ Sao vậy?

Bà Mana đáp:

_ Đây là cuộc thi bắt buộc cho các ma pháp sư điều chế thuốc phép thuật, không bắt buộc với những phù thủy này. Cuộc thi đó chắc vài tuần nữa mới bắt đầu, vì thời gian ở đó không giống thế giới chúng ta.

Các thành viên gia đình giờ đã hiểu về điều này.

Ông Darast nói:

_ Được rồi ! Vậy Mana này, hãy mở lại cuộc thi đầu tiên được không?

_ Được ạ ! - Bà Mana nhẹ nhàng đáp. Nói rồi, bà đưa ra hai tay ra trước nằm ngang đặt trước bụng, các ngón tay nắm chặt trừ ngón trỏ và út dựng đứng. Chính giữa hai bàn tay đặt chồng lên nhau phát sáng quả cầu ảo màu trắng. Bà đảo tay vào trong, các tia sáng phóng ra chỉ vào màn hình lập tức màn hình trở lại cuộc thi đầu tiên sau khi ban giám khảo tuyên bố khai mạc cuộc thi. Cả gia đình thấy, hai hàng ngũ pháp sư và phù thủy đứng thành hai hàng cùng với đồng phục khác màu để phân biệt giữa hai bên. Tất cả đều đội chiếc mũ chóp nhọn, màu mũ cùng màu với trang phục của mỗi bên. Trên các khán đài khán giả cũng có trang phục tùy thuộc, ngoại trừ nhân viên an ninh. Riêng giáo chủ với bộ đồ đài màu bạc có đội mũ chóp nhọn cũng vậy. Tông chủ thì màu vàng.

_ Chà ! Trang nghiêm thật, các khán đài họ đều không để bị xô đẩy chen lấn mà thành từng hàng từ trên xuống dưới, ngang dọc rõ ràng. - Ông Darast thán phục.

Từ đây, ông nhìn thấy ba chị em Jane đứng chính giữa hàng phục phù thủy đối diện với hàng ngũ pháp sư bên kia. Các thành viên lần lượt được gọi tên để kiểm tra năng lực của bản thân từ trước đến nay. Quả linh cầu màu trắng bay giữa không trung ở trên lễ đài sẽ đo linh lực mỗi người. Nó còn có thể phát hiện ra ai thuộc thể loại nguyên tố tự nhiên nào như: Phong,Hoả, Lôi, Điện, Thổ v.v... qua đó giám khảo sẽ biết mà phân định. Các bài kiểm tra rồi sẽ được ban giám khảo kiểm duyệt rồi chuyển cho bộ pháp thuật và hội đồng phù thủy và giáo chủ xem qua.

Trên màn hình ảnh ma thuật hiển thị khung cảnh thật huy hoàng tráng lệ, mọi người trong gia đình ông Darast đều như không tin vào mắt mình trừ bà Mana thì chẳng có gì lạ cả. Khi trên màn hình hiển thị đến đoạn lễ đài có quả cầu màu trắng bay giữa không trung cách mặt đất hơn 1m.

_ Đó là cái gì vậy? - Bà cụ Rame chỉ tay vào màn hình, khi câu hỏi được nêu ra thì các thành viên khác cũng chú ý đến vô cùng lạ lẫm.

_ Dạ ! Đó là quả linh cầu để theo dõi năng lực mỗi người và trong thân thể thuộc tính chất nguyên tố tự nhiên nào như Phong là gió hay Hoả là lửa v.v... để mà tính điểm. Nếu linh lực đạt 50 thì đạt 50 điểm, 💯 điểm là tuyệt đối. - Bà Mana giải thích.

_ Thú vị thật ! - Bà cụ Rame hứng khởi.

Các thành viên bước lên thì những người dưới 50 điểm sẽ được xem dưới trung bình, ngoại trừ trường hợp nào đó mà giảm thiểu tùy mức độ xem xét. Có số do vấn đề nào đó như giải cứu đối phương mà số lượng linh lực bị giảm do bị kẻ gian này nọ chẳng hạn, hoặc trị thương cho mình hay đối phương với mức độ cao chưa kịp phục hồi v.v... sẽ được xem xét lại.

Trên màn ảnh, các thí sinh đang bước lên theo sự đọc tên của ban giám khảo, mọi người đều cảm thấy hồi hộp về điểm số của bản thân mình. Giọng Trưởng ban giám khảo vang lên:

_ Em Fagami Era, học viện phép thuật pháp sư Hakota.

Cô gái tóc tết hai bên trong bộ đầm màu đen bước lên, trông cô thật dễ thương. Cô sà nhẹ tay lên linh cầu, quả cầu nổi xung điện toàn bộ quả cầu cho ra sự nhẹ nhàng.

Phó ban giám khảo ồ lên:

_ Chà ! Em Fagami thuộc Lôi hệ, linh lực 60 đạt 60 điểm. Thú vị đấy, ta thấy em rất có tiềm năng trở thành pháp sư. Nhìn vào khí pháp cùng với sự thể hiện của em ta đã có ta thấy điều đó.

_ Em Tomy Omiki, học viện phù thủy Haron.

Cậu bé với đuôi tóc đằng sau bước đi nhanh nhẹn tới trước với lòng kiêu hãnh. Cậu vừa đặt tay lên linh cầu, quả cầu phát ra ánh vàng màu đỏ rừng rực cháy bỏng.

Phó ban ồ lên:

_ Rất tốt ! Em Tomy, em thuộc Hỏa hệ, linh khí tới 86, 86 điểm.Tất cả các trò đều thể hiện rất tốt để có kết quả như hôm nay, tôi cảm thấy rất tự hào và tin tưởng.

Phó ban tiếp:

_ Em Hanko Bara ! Học viện phù thủy Hamito.

Cô bé chạm vào quả cầu, độ đo được là 25.

Phó ban giật nảy mình là cô bé đạt số điểm dưới trung bình, ông liền hỏi:

_ Hanko, sao năng lực của em thấp vậy.

Tất cả mọi người và toàn thể hội trường vô cùng sửng sốt thấy vậy.

Cô bé khẳng khái đáp:

_ Dạ ! Hôm trước con đã hỗ trợ cho bạn của con, vì bạn ấy bị bọn xấu đánh đập. Con đã dùng năng lực trị liệu để giúp cho bạn ấy.

Phó ban giám khảo và mọi người nhìn nhau, họ bàn tán câu chuyện vừa được nêu ra. Gương thần quá khứ soi sự thật hiện ra, quả nhiên là có thật chuyện đó. Mọi người đều thán phục tấm lòng hào hiệp của cô bé.

_ Ồ ! Tốt quá ! Vấn đề này ban giám khảo cho thông qua, con đã làm tốt đấy. Giờ đến lượt em Yako Mizuma.

Các thành viên gia đình ông Darast theo dõi mọi việc diễn tiến trên màn ảnh, họ nói chuyện về bài kiểm tra.

_ Tuyệt thật ! Mọi chuyện diễn ra thật thú vị và hồi hộp. - Ông Darast nói.

_ À ! Đến lúc nào mới đến lượt chị em Jane đây, ta muốn xem khả năng bọn trẻ nhà ta thế nào? - Bà cụ Rame có vẻ sốt ruột.

Bà Mana liền phẩy tay, màn hình như được tua nhanh như tua một đoạn video vậy.

Ana đã đạt 98 điểm,.

Giờ là ba thành viên cuối cùng là những phù thủy tự tập luyện lấy mà không qua trường lớp nào. - Giọng ban giám khảo văng vẳng:

Bà cụ Rame nói:

_ Đến lượt chị em nó kìa !

Cả gia đình đều nín thở xem kết quả thì trong lúc đó Anne đạt 50 điểm, Fuiko thì 60.

Ban giám khảo hô lớn:

_ Cuối cùng là Jane, thành viên cuối của cuộc thi đầu tiên khảo sát năng lực

Jane bước lên trong điệu bộ trang nghiêm, nón phù thuỷ của cô cùng với bộ trang phục tím truyền thống của các phù thủy. Cô bé bước lên bục, thấy đoạn này bà cụ Rame nói:

_ Nghe nói, con bé nổi trội hơn, xem con bé thế nào nào!!?

Quả linh cầu nổ tung dưới sự kinh ngạc của muôn người, kể cả gia đình ông Darast.

_ Nó mạnh đến thế sao? - Ông Darast hoàn toàn không tin vào mắt mình, ông lấy đó làm thú vị là có cô con gái phù thủy tuyệt vời.

Trên khán đài, ông bà ngoại của chị em Jane cũng xem kết quả của cháu mình. Họ diện trang phục phù thủy lâu đời.

Ban giám khảo tuyên bố:

_ Phần đầu của cuộc thi khảo sát năng lực đã có kết quả, phần này đến đây là hết. Chuẩn bị cho cuộc thi kế tiếp nào.

Cả gia đình ông Darast như vừa qua giấc mộng dài, họ rất hãnh diện về các con của họ. Điều mà hai ông bà cụ Jamast cảm thấy phấn khích nhất là những ngày nghỉ hè cắm trại vừa rồi, họ được Anne chở đi bằng thảm bay đi giữa những hàng mây cao cao trên bầu trời mà bản thân họ chưa từng nghĩ mình có thể làm được. Không những thế họ còn lên đỉnh ngọn núi Raha cao ngất chỉ trong chớp mắt do khả năng dịch chuyển tức thời của Jane. Họ từng nghĩ đây chỉ là thần thoại hay cổ tích nhưng chính họ được trải nghiệm qua. Bây giờ lại còn tận mắt chứng kiến thấy các cháu mình phát huy khả năng thực sự.

Ông Darast rộn ràng nói về suy nghĩ của bản thân:

_ Thật lý thú, không ngờ khả năng của các con mình tuyệt vời đến thế. Không những học tập thông thường mà cả vấn đề này cũng không tệ.

Bà cụ Rame tiếp lời vẻ thích thú:

_ Ừa ! Mẹ cũng cảm thấy thế, con bé Jane là đầu bảng về mọi mặt. Chị gái nó thì không được bằng chỉ tầm khá dù hơi nhút nhát tý xíu. Riêng thằng bé Fuiko lực học tương đương giữa hai cô chị lại hiếu động. Mỗi người mỗi tính cách sẽ tô điểm màu sắc cho cuộc sống.

Reeennng.....Reeeeeeng.......Reeeeeeng......

- Tiếng điện thoại bàn kêu. Chiếc điện thoại loại quay số màu xanh thẫm. Bà Mana nhổm người dậy đến bên chiếc tủ ly nhấc máy lên.

_ Alo ! Ai đầu dây bên kia vậy?

_ Em đây mà ! Paga đây !!! - Giọng nói đầu dây bên kia nói to hơn vì gần bên đó có tiếng xe cộ hơi ồn. Bà Mana hớn hở giọng như ồ lên:

- A ! Chú có chuyện gì vậy?

_ À không? Em từng nghe bọn trẻ nhà chị nói sẽ thi tuyển trở thành phù thủy vào tháng sáu này. Em chợt nhớ ra.

_ À ! Phải ! Các cháu đang tham gia, giờ đang chờ bắt đầu vào vòng cuối.

_ Thật hả? Tiếc quá em không có dịp, nhưng chuyện đó từ từ tính. Em rất muốn xem các cháu mình thể hiện ra sao, các cháu nhỏ nhà em như muốn nôn nao lắm đây. - Chú Paga hồ hởi.

_ Ồ ! - Bà Mana che miệng.

_ À ! Chị à ! Em có thể đưa các cháu nhà em qua nhà chị chơi một thời gian được không? - Chú Paga ngỏ lời.

_ Cũng được ! Ông bà nội rất mong con chú lắm đấy. - Bà Mana vui vẻ.

_ Ồ ! Tốt quá ! Em sẽ đưa các bé đến, dù sao cũng đang nghỉ hè mà.

_ Được ! Được ! - Bà Mana cúp máy.

Cuộc gọi vừa dứt bà Mana trở lại chỗ ngồi, bà cụ Rame liền hỏi:

_ Ai vậy con?

_ Dạ ! Đó là chú Paga hỏi thăm chị em con Jane về cuộc thi chúng đang tham gia. Chú ấy nói sẽ đưa bọn trẻ đến nhà mình. - Bà Mana đáp.

_ Ồ ! Thật hả!?? - Ông cụ Jamast ậm ừ.

_ Dạ ! - Bà Mana cười nói.
Trời đã về khuya, có tiếng vang vọng của chiếc đồng hồ nào đó báo đã nửa đêm.

Bà Mana nói:

_ Đã nửa đêm rồi à !

Các thành viên khác trong gia đình kinh ngạc nhìn lên đồng hồ:

_ Ừ nhỉ ! Cũng trễ rồi nhỉ !

Bà cụ Rame hỏi bà Mana:

_ Mana này ! Cuộc thi này kéo dài bao lâu?

Bà Mana trả lời:

_ Thưa mẹ ! Thời gian ở thế giới đó không giống chúng ta, nếu tính thì phải vài tuần nữa mới hết cuộc thi tầm hết tháng sáu này, trong lúc đó ở đó chỉ là mấy giờ đồng hồ mà thôi.

_ Hả ? - Ai cũng há hốc mồm như thét lên.

Ông Darast trấn tĩnh lại:

_ Ồ ! Không sao ! Khi nào là trận đấu của chị em nó chúng ta sẽ xem, chứ xem cả tuần lễ thì đâu được. Với lại ngày mai lại là chủ nhật nên hơi khuya tý có sao.

Bà cụ Rame tán thành:

_ Được ! Ý kiến hay đấy !

Bà Mana để tay như lúc làm phép trước đây nhưng đảo ngược lại, mọi thứ lại như lúc ban đầu.

Ban đêm phố phường trở nên âm thầm, các làn xe qua lại không nhiều, họ làm công việc về ban đêm. Những tiếng ve kêu thanh thót giữa đêm lúc trầm lúc bổng. Những ngọn đèn chiếu tỏ soi rọi làm sáng rõ sự tối tăm vô hình. Thênh thang những con phố nẻo đường, ánh trăng chưa kịp tròn trên nền trời cao.

Ở cách đây trên đỉnh ngọn núi Tami vài cây số, có một phù thủy vừa bay qua trên cây chổi của mình. Người đó được giáo chủ cho cai quản khu vực ngọn núi ấy sau khi Yako trước kia rời đi một thời gian. Ngài ấy muốn ngăn chặn bọn phù thủy đen ở bất cứ thế giới nào, chúng cứ làm nhiều trò nên bắt buộc phải thận trọng. Người đó đã làm nên không gian trong ngọn núi để có thể ở đó, người thường không thể có thể biết họ ở đó hay nhìn thấy. Vì dù có thì nó chỉ như ngọn núi thông thường.

Trên nền trời đêm bất tận, có tia sáng phóng qua bầu trời. Người ta nếu có thấy cũng nghĩ rằng chỉ là ngôi sao nào đó mà không nghĩ là điều gì lạ. Tia sáng đó là một chiếc gương thần bay qua và rồi hạ cánh xuống trên đỉnh núi Tami. Vị pháp sư trong gương bước ra, đó là người cai quản gương thần đến gặp người cai quản ở đây.

Vị pháp sư nói:

_ Chào anh Raba, tôi đã đến rồi đây.

Vị phù thủy niềm nở đáp:

_ Ồ ! Chào anh Taro, anh tới rồi.

Vị pháp sư nói:

_ Mọi tình hình diễn tiến chúng ta đã nắm rõ đã trình báo lên bộ pháp thuật rồi. Họ đang rà soát tình hình để có thể tóm gọn tên gián điệp ẩn náu đâu đó trong hội chúng ta.

Vị phù thủy hơi khó chịu nói:

_ Ừm ! Vụ này phiền thật.

Vị pháp sư tiếp tục:

_ Hiện giờ ở lâu đài đang tổ chức cuộc thi Tam Pháp Thuật để có thể chọn ra các ma pháp sư giỏi, vấn đề tuổi tác không mấy quan trọng miễn họ có đủ thực lực và khả năng trình độ là được.

_ Ồ ! Tuyệt thật ! - Vị phù thủy ôm chầm hai tay mắt sáng long lanh.

Bỗng, Yatoka - yêu linh cai quản gương thần hiện ra trong gương cùng với ba vị hộ pháp khác. Họ đang có kế hoạch gì đó vừa có thể bảo vệ an ninh qua các đường không gian liên kết. Yatoka được mọi người bầu làm thủ lĩnh những người cai quản thế giới gương thuật.

Yatoka đứng chính giữa tâm tam giác màu trắng trên đỉnh đồi núi cao vừa phải, ba vị hộ pháp đứng trên mỗi góc các cạnh tam giác đó lơ lửng. Họ muốn lập kết hợp tâm tam thuật để có thể phát huy tiềm năng của kết trận, đặc biệt là có thể nhận biết các vấn đề còn tiềm ẩn ở tất cả mọi nơi.

Tam giác sáng lên vây quanh cả bốn người, đây là cách phát huy thực lực phòng ngự tìm kiếm cùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net