ngoại truyện : sinh hoạt !!!!!!!!!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không còn chút dấu vết, thay vào đó là vẻ mặt ngượng ngùng, cười

"Cậu đến rồi"

"Ừ"

Diệp Thành Thạc ừ một tiếng, gương mặt lạnh lùng y hệt ba, liếc nhìn cô bé xinh đẹp, lưng đẹp cặp sách nhỏ đi thẳng về phía trước.

Phía sau lưng cậu, cô bé đang vừa đuổi theo vừa gọi lớn

"Ai da, Diệp Thành Thạc, cậu chậm thôi, tớ không theo kịp cậu"

Quả nhiên, chỉ có nhà Toán học thực sự mới có con gái theo đuổi! Cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Thành Thạc nở một nụ cười xấu xa, trên hành lang trường học của bọn họ có dán hình Hoa La Canh, ngày nào cũng có những cô bé nhìm chằm chằm ngắm ông ta, hừ, đợi sau này hắn trở thành nhà Toán học thì cũng phải dán ảnh mình lên tường, bóc tấm ảnh của Hoa La Canh xuống, để những cô nàng xinh đpẹ chỉ có thể ngắm nhìn ảnh của nó.

Nếu như Diệp Lương Nhất biết động lực để con trai mình đạt được danh hiệu thần đồng là gì, đảm bảo sẽ không cho phép, đá thẳng cho nó một cái.

Kỳ nghỉ hè năm lớp ba, cu cậu theo các anh chị khóa trên đi tham dự trại hè, Diệp Lương Nhất và Trần An An rốt cục cũng có thế giới riêng của hai người. Sắc mặt bác sĩ Diệp tuy vẫn lạnh nhạt trước sau như một, nhưng trong lòng cũng vôc ùnghưng phấn, nóng nòng muốn được 'thử'. Trong đầu lởn vởn 180 tư thế uốn cong, toàn những suy nghĩ không lành mạnh.

Buổi tối, sau khi Trần An An tắm rửa rồi thay đồ ngủ xong thì ngồi xem TV trong phòng khách. Tiện thể đảo mắt xung quanh, không thấy Diệp Lương Nhất, lơ đãng gọi

"Diệp Lương Nhất, anh đang làm gì thế?"

Diệp Lương Nhất đang lục trong ngăn kéo tìm nội y tình thú mà anh lén lút mua trên web cho Trần An An vài ngày trước, nghe vậy lên tiếng

"Chốc nữa em sẽ biết"

Làm gì? Trần An An cũng chẳng nghĩ nhiều, cứ để anh ấy mần mò đi, còn cô vẫn cứ say sưa xem phim cổ trang.

Diệp Lương Nhất tìm hồi lâu, rốt cục cũng tìm được thứ mỏng, nhẹ màu đỏ trong góc tủ, lập tức khóe miệng nhếch lên một nụ cười xáu xa, nhanh chóng vọt vào phòng tắm, làm một cuộc chiến tắm rửa, khoác một chiếc áo choàng tắm mua trên taobao đi ra.

Giấu đồ lót tình thú ra sau lưng, ôm Trần An An, bắt đầu vừa hôn vừa sờ mó, Trần An An đang xem phim tới phần gay cấn, không muốn phối hợp với anh, nhưng không biết làm sao chống lại thủ đoạn cao siêu của Diệp Lương Nhất, trong chốc lát Trần An An đã có cảm giác, lúc này mới hôn đáp lại anh

"Hôm nay chúng ta chơi một trò thú vị được không?"

Diệp Lương Nhất vừa tìm kiếm trên người cô, vừa thở hổn hển nói

"Trò gì?"

Đôi mắt quyến rũ của Trần An An híp vào, đôi mắt to ngập nước, mông lung, uyển chuyển gần như hút hồn người khác.

Dục vọng của Diệp Lương Nhất đang phải nhịn tới đau, nhưng anh vẫn cứng rắn chịu đựng, đưa tay vẽ vòng tròn ở phái dưới cô, khẽ áp sát vào rồi vê tròn, nhưng không tiến vào trong, khiến cho Trần An An khó chịu. Rồi anh mới từ phía sau lưng, móc ra nội y tình thú, hôn lên khóe miệng cô

"Hôm nay mặc cái này đi"

Vừa thấy thứ vải trong suốt kia, toàn thân Trần An An lập tức thẹn thùng, đỏ ửng lên, lắc đầu cự tuyệt

"không, em không muốn...."

"thật sự không muốn sao?"

Diệp Lương Nhất khẽ ngậm trước ngực cô, bàn tay cũng chẳng nhàn rỗi, vừa sờ mó lại vừa vân vê, khiến Trần An An liên tục cầu xin, cuối cùng, đừng nói là nội y tình thú, ngay cả đòi hỏi quá trớn khác của anh cô cũng đồng ý.

Chủ ý xấu xa của Diệp Lương Nhất đạt được, lập tức khuôn mặt tươi cười trở nên rạo rực, đang định mặc cho Trần An An thì âm thanh gay gắt của điện thoại chợt vang lên.

Mặt Diệp Lương Nhất đen lại, định giấu điện thoại xuống dưới gối rồi tiếp tục công việc, thì đã bị Trần An An đoạt mất, sau đó cô nhấc máy, giọng Diệp Thành Thạc hưng phấn truyền vào tai hai người

"Mẹ, tối nay con vui lắm! Con không ngủ được, mẹ có thể tâm sự với con được không?"

Tâm sự cái rắm! Bố mày còn đang kêu gào xếp hàng ở đây này! Bác sĩ Diệp hung hăn trợn mắt liếc cái điện thoại, vừa dụ dỗ Trần An An cúp máy thì chợt nghe vợ mình nói

"Được, mẹ cũng nhớ Thạc Thạc không ngủ được"

Vì vậy, Diệp Lương Nhất gặp phải một màn bi kịch, cơ thể trần trụi ngồi trên ghế salon, trơ mắt nhìn vợ ngon lành tươi mơn mởn trước mắt, lúc ẩn lúc hiện, nhưng không thể làm gì được, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười của tiểu tử đểu cáng kia ở đầu dây bên kia, hận tới nỗi hàm răng ngứa ngáy!

Lúc này, bác sĩ Diệp đỡ trán, thở dài, ngộ ra được chân lý trên thế gian này: Con trai...bla bla....chính là kẻ phá hư chuyện tốt của mình! Ban đầu, mình đúng là ngu mới vội vã muốn sinh ra tên tiểu ma đầu kia! Bây giờ đúng là quả báo mà.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net