khi lão giận tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khi lão giận tôi, thì lão như một pho tượng dát vàng. dù có nói lời ngon ngọt, vàng vẫn không thể tan chảy.

"anh à, lên ngủ đi mà anh..."

"anh à, lạnh lắm..."

tôi nằm trên giường quằn quại quấn chăn nhìn lão năn nỉ.

"anh à, anh làm thế em đau lòng lắm. anh lên ngủ với em đi mà anh..."

"không." - lão không nhìn tôi mà lạnh lùng trả lời.

"lần sau em không như vậy nữa. em sẽ nghe lời anh nhé nhé?" - tôi chắp hai tay.

"không. đêm nay tôi quỳ ở đây đến sáng, không ngủ chung với cứng đầu như em nữa."

"anh à huhuuuu..."

lần nào tôi không nghe lời, lão cũng quỳ trước giường như thế. không thèm ngủ cùng tôi, cũng nhất quyết không phạt tôi. và tôi vẫn là người chột dạ nhất...

.

-rosé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net