⊹⊱ Chương 1 ⊰⊹

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện này, tôi viết, dựa trên một phần của cuộc đời tôi.

Nhưng câu chuyện của tôi và người ấy, dừng lại ngay lúc tôi rời xa, còn câu chuyện của hai nhân vật trong câu chuyện này vẫn sẽ tiếp diễn, tiếp diễn theo một cách mà tôi từng mong muốn.

Câu chuyện này tôi viết, để lưu giữ lại một chút kỉ niệm của ngày ấy, để một ngày nào đó, khi đọc lại, tôi sẽ nhớ, hóa ra mình của ngày xưa, từng ngốc nghếch như thế.

Kí ức đó, tưởng như đã quên từ lâu, nhưng hóa ra , lại khắc sâu trong tôi hơn bất cứ thứ gì khác...

__________________

Tôi tên Dương - Đặng Thùy Dương, năm nay tôi tròn 17 tuổi, cái lứa tuổi đã biết mơ mộng, biết ước ao một cái gì đó thật lớn lao.

Tôi là một đứa con gái rất bình thường, nhan sắc bình thường, dáng người bình thường, bình thường đến mức nếu có lẫn vào trong đám đông thì tìm cả nửa ngày cũng chưa chắc tìm ra.

Tuổi 17, người ta có trong tay cả một thế giới nhỏ bé thuộc về riêng họ, thế giới ấy có thể có những rung cảm đầu đời ngây ngô khờ dại, có thể có một bóng hình nào đó mà họ ấp ủ, nhưng tôi thì không, ngay đến cả một người để thích tôi cũng không có.

Bởi có lẽ thích một người rất phức tạp, và cũng bởi có lẽ, đâu đó trong tim tôi, vẫn còn một hình bóng...

Tuổi 17, mơ mộng là thật đấy, nhưng cũng có biết bao nhiêu áp lực đè nặng trên vai. Chắc hẳn bất cứ một ai từng ngồi trên ghế nhà trường sẽ hiểu được, áp lực từ gia đình, từ bạn bè, từ thầy cô và cả từ chính bản thân mình.

Nhưng mà, thế giới mà tôi sẽ kể cho bạn nghe, thế giới của bản thân tôi là ngoại lệ, nơi ấy vui tươi và giản dị lắm.

Thanh xuân của ai đó tràn ngập màu hồng của ánh nắng ban mai, nhưng thanh xuân của tôi gắn liền với những cơn mưa, và có những cơn mưa, tôi muốn lưu giữ đến suốt cuộc đời...

***

Mới đây nhất, trong một tiết học mang tính vui chơi của cô giáo dạy văn, cô ấy có kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện về mối tình đầu thời ngây ngô khờ dại của mình.

Cô ấy bảo rằng ngày xưa, trong lớp, cô ghét nhất cậu bạn bàn trên, cậu ta vừa chảnh, vừa khó ưa lại hay làm mặt gợi đòn. Nhưng nhân duyên vốn là thứ gì đó mà chúng ta không bao giờ định nghĩa được, chẳng biết vì lý do gì, cô lại thích cậu nhóc đáng ghét ấy.

Nghe đến đó, tôi bỗng bật cười, đâu đó trong hồi ức dường như vang lên một khúc nhạc du dương của lứa tuổi thơ ngây nhất cuộc đời.

Hình như, trong kí ức của tôi, tôi cũng ghét một người như vậy...

Câu chuyện của cô tiếp tục, cậu nhóc ấy tỏ tình và hai người yêu nhau, chuyện tình yêu của cô cũng giống như bao nhiêu câu chuyện tình yêu học đường khác, nó mơ mộng và đầy màu hồng.

Tuy nhiên hiện thực phũ phàng luôn giết chết những ảo mộng màu hồng, cô và mối tình đầu chia tay sau 5 năm, đơn giản chỉ vì họ đã lớn và ai rồi cũng thay đổi.

Tôi thắc mắc hỏi cô rằng

- " Cô ơi, thật sự sẽ không có một mối tình nào bền vững mãi mãi giống như trong truyện hay nói sao cô?"

Cô chỉ khẽ cười một tiếng rồi nói

- " Có lẽ sẽ có, nhưng nó không nhiều. Tình yêu trong trang sách khác hoàn toàn với tình yêu trong thực tế. Trong thực tế không có những người thâm tình ngốc nghếch như nam chính trong truyện đâu, cũng không có ai yêu thương em vô điều kiện. Tình yêu nào cũng phải có cái giá của nó cả."

- " Nếu vậy thì yêu thương thật sự rất mệt?"

- " Yêu đương rất mệt, nhưng nếu không có tình yêu thì cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa gì nữa."

- " Nhưng mà yêu nhau vì lợi ích, vì để lợi dụng lẫn nhau thì cũng đâu còn ý nghĩa nữa ạ?"

- " Sẽ có ý nghĩa chứ, nếu như em gặp đúng người. Nhưng mà lợi dụng hay yêu nhau vì lợi ích, đó là khi mấy đứa bắt đầu bước vào đời, bắt đầu trưởng thành, có thể sẽ gặp loại tình yêu như vậy. Còn bây giờ, tình yêu tuổi học trò là tình yêu trong sáng nhất, không vụ lợi, sẽ rất đáng để mơ ước đấy!"

- " Tình yêu tuổi học trò rồi cũng sẽ phải trưởng thành, đâu có ai chỉ đứng mãi ở một thời điểm được ạ?"

- " Em từng nghe câu này chưa, chàng trai đi cùng em năm 17 tuổi, không thể đi cùng em đến cuối cuộc đời. Tình yêu tuổi 17 rất đẹp nhưng lại mong manh lắm, khi các em bước qua ngưỡng cửa của sự trưởng thành, những loại rung cảm đầu đời ấy dần dần sẽ biến mất, sẽ chỉ còn lại những kỉ niệm gọi là hồi ức đáng để nhớ của các em."

Bước qua ngưỡng cửa của sự trưởng thành, không hiểu sao nghe câu ấy, tôi lại thấy có chút gì đó khó chịu đến lạ...

- " Tình yêu của tuổi 17 mong manh thật ạ?"

- " Tất nhiên cũng có những ngoại lệ, nhưng phần lớn là vậy. Vì thế em nên thoải mái mở lòng để thử thích hay yêu thương một người đi, bởi vì mỗi người chỉ có duy nhất một tuổi 17 mà thôi, sau này em có muốn quay lại cũng không cách nào quay lại được đâu."

- " Vâng ạ..."

Cô nhìn tôi, mỉm cười.

Có lẽ đó là lần đầu tiên, tôi hỏi cô nhiều chuyện vớ vẩn như vậy.

Chỉ là câu chuyện của cô làm tôi nhớ về một người. Một mối tình đầu về ai đó tưởng như đã lãng quên từ rất lâu. Một tuổi thơ có lẽ không trọn vẹn nhưng đầy ắp tiếng cười chỉ vì một câu nói, một ánh mắt...

Tôi từng thích một người, chỉ là đã từng nhưng cũng có thể xem nó như mối tình đầu tiên. Mối tình của tôi nó ngây ngô hơn người ta, nó dở dang hơn người ta, nó không trọn vẹn bằng người ta. Không trọn vẹn không phải vì đó là tình yêu đơn phương, mà đơn giản vì nó chẳng được ai biết đến, thậm chí đến cả chính bản thân tôi.

Thích một người không thích mình không đáng sợ, mà đáng sợ là đến ngay cả cảm xúc của chính bản thân mình cũng không thể nào phân biệt được.

Vì nó mà buồn bực, vì nó mà ghen tỵ, vì nó mà ngu ngốc...

Nếu như bạn tò mò thì tôi sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện tình yêu của tôi.

Mối tình mà có lẽ cũng chưa đủ để coi là một mối tình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net