⊹⊱ Chương 40: Có những tình yêu mong manh nhưng là vĩnh cửu... ⊰⊹

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian vẫn cứ trôi

Một tuần, rồi hai tuần qua đi, cuộc sống của tôi vẫn là một vòng tuần hoàn quanh đi quẩn lại, đến trường rồi về nhà, và vẫn cứ duy trì trạng thái ngẩn ngẩn ngơ ngơ như thế.

Tôi không phải người lụy tình, cũng chưa từng nghĩ vì tình yêu mà đánh mất cá tính của chính bản thân mình.

Nhưng mấy ai hiểu, cảm giác trống vắng đến đáng thương ấy, cảm giác lạc lõng bơ vơ khi thiếu đi một hình bóng đã trở thành thói quen của mình.

Cái cảm giác mà, nơi nào đi qua, cũng nhìn thấy hình bóng của người ấy, mỗi lần ngửi thấy hương bằng lăng là lại nhớ da diết mùi hương ấy.

Cảm giác điên cuồng kiếm tìm trong màn mưa, hơi ấm thân thuộc ngày ấy.

Những cảm giác ấy, mấy ai hiểu?

Anh đi rồi, tôi mới biết

Hóa ra thứ tình cảm tôi dành cho anh, không đơn thuần chỉ là yêu thích bình thường. Nồng nhiệt qua đi thì chỉ còn một chút vấn vương, một chút xúc cảm ở lại.

Tình cảm của tôi, nó đến nhẹ nhàng, nhưng lại thấm sâu vào từng ngóc ngách, từng hơi thở như một thói quen.

Tôi biết anh từ rất lâu rồi, từ cái ngày ngây ngô vừa đặt chân vào mái trường cấp 3, tôi nhìn thấy anh, nghe giọng hát của anh, khi đó tôi thích anh theo cái kiểu hâm mộ một người, chưa đến mức cuồng nhiệt, nhưng là cũng có yêu thích, có những mơ mộng đúng với lứa tuổi của mình.

Sau này, khi được làm lớp trưởng, chạm mặt anh nhiều hơn, những mơ mộng ngày xưa dần mất đi, nhưng thay vào đó là những cảm giác rất kì lạ.

Mặc dù ngoài mặt, lúc nào tôi cũng luôn miệng nói anh bất công, nhưng hơn ai hết, tôi vui vẻ đón nhận sự bất công ấy. Có lẽ là mâu thuẫn quá mức, đến chính tôi cũng không phát hiện ra.

Bây giờ, nơi này chẳng còn anh nữa, tôi lại nhớ đến da diết giọng nói trầm ấm của anh vang lên trong từng buổi họp.

Nhớ cả cái nhíu mày của anh khi tôi lười biếng chẳng chịu nghe anh nói.

Nhớ đến từng hành động, dù là nhỏ nhặt nhất.

Từng chút, từng chút cứ thế hiện ra như một thước phim tuyệt đẹp.

Hóa ra, từ rất lâu, tôi đã vô thức đem những hành động của anh khắc thật sâu trong tâm trí.

Để rồi lúc đã mất đi, những dòng kí ức vụn vặt ấy lại làm khóe mắt tôi cay cay.

Khóc sao?

Có lẽ là vậy.

Thay đổi tính cách là chuyện rất khó, nhưng một đứa con gái bướng bỉnh luôn thích làm theo ý mình như tôi bây giờ lại thay đổi.

Thay đổi vì một người...

Buồn vì một người...

Khóc vì một người...

Đau cũng vì một người...

                                                                                      ***

Lớp học

Không khí ồn ào náo nhiệt của những ngày sắp chia tay lại đến.

Một năm học nữa qua đi, có chút tiếc nuối, có chút vấn vương, nhưng cũng có chút kì vọng.

Một năm nữa thôi, những đứa học trò nhỏ ngây ngô như chúng tôi sẽ thành người lớn, sẽ bắt đầu phải lựa chọn hướng đi cho tương lai của mình.

Lựa chọn ấy đúng hay sai, sẽ quyết định cả đoạn đường dài phía sau.

Những ngày sắp nghỉ hè, những đứa học trò lớn đầu này lại bày ra rất nhiều trò chơi khác nhau, có phá phách, có nghịch ngợm, cũng có ý nghĩa.

Năm ngoái, tôi là người dẫn đầu đám tụi nó đi rình trộm mấy cặp đôi tỏ tình, hại cả đám bị đuổi đến không còn đường về.

Nhưng năm nay, tôi chỉ yên lặng xem tụi nó chơi, cảm giác nhìn những người mình quý mến vui chơi, đó cũng là một loại vui vẻ.

Chẳng biết trôi qua bao lâu, lúc tôi đang ngẩn người chìm trong dòng suy nghĩ mông lung, thì có người gõ gõ mấy cái lên mặt bàn, tôi ngước mắt nhìn lên

Thiên Huy đang nhíu nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy mang theo một chút nghiêm túc.

- " Đã mấy tuần rồi, cậu vẫn như thế này sao?"

- " Tôi không sao hết."

- " Không sao? Cậu xem cậu bây giờ có một chút gì giống cậu của ngày xưa hay không? Cứ ngồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ như vậy thì được gì?"

- " ... " - Tôi trầm mặc, một lời cũng chẳng nói, đơn giản vì chẳng biết nói gì. Cậu ấy nói đúng, tôi bây giờ khác xa tôi của ngày xưa...

- " Sao không ra ngoài kia chơi?"

Tôi lắc đầu

- " Tôi không muốn phá hỏng không khí của mọi người."

Cậu ấy cau mày.

- " Cậu vẫn buồn sao? Anh ta đã đi rồi, cậu buồn thì được cái gì? Tình yêu của tuổi 17 mong manh lắm, cậu không biết sao?"

- " Cậu nói đúng, tình yêu của tuổi 17 rất mong manh. Nhưng cậu không biết sao? Trên thế gian này, vẫn có những tình yêu mong manh nhưng là vĩnh cửu. Một cuộc tình, có thể là cả một cuộc đời."

- " Vậy nếu anh ta không về nữa, hoặc nếu anh ta yêu người khác rồi, thì cậu vẫn giữ mãi mối tình này hay sao?"

- " Tôi sẽ giữ, cho một mình tôi biết. Gặp lại hay không gặp lại anh ấy cũng như vậy mà thôi. Ai nói tình yêu cần đáp trả mới là hạnh phúc? Giữ gìn một hồi ức không muốn quên đi, như thế cũng là giữ gìn cả cuộc đời."

Thiên Huy nhìn tôi, khẽ lắc đầu rồi rời đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy, nghĩ đến những gì mình vừa nói, bỗng nhiên rất muốn cười.

Tại sao lại nói ra những câu ấy, tôi chẳng rõ.

Tương lai, ai biết được sẽ ra sao, có thể lao vào cuộc sống bộn bề, tôi sẽ quên đi hồi ức về một người thì sao? Tôi chẳng biết.

Có những tình yêu mong manh nhưng là vĩnh cửu.

Mong manh nhưng là vĩnh cửu...

Một khoảnh khắc, có thể là cả một đời...

Là như vậy sao?

                                                                                               ***

Ngày tổng kết

Nhìn những anh chị khối 12 ôm nhau khóc đến thê lương, bỗng nhiên khóe mắt tôi lại cay cay.

Năm sau chúng tôi cũng sẽ như họ, phải chia tay những năm tháng đẹp nhất của đời người.

Một cơn mưa nhẹ rơi xuống như hòa chung nỗi đau chia tay của tuổi học trò.

Những giọt nước mắt hòa chung với nước mưa, nhẹ nhàng đến đau lòng.

Mưa lại làm tôi nhớ, nhớ cơn mưa ngày hôm ấy.

Bất chợt, nhớ về một ngày rất xa, khi ấy anh từng hứa, sau lễ tổng kết sẽ dẫn tôi đi ngắm hoa bằng lăng.

Tôi giật mình, rồi điên cuồng chạy trong màn mưa, điên cuồng tìm kiếm trong đám người, hình bóng một người nổi bật nhất.

Nhưng đổi lại chỉ là vô vọng.

Người ấy đi thật rồi, chẳng phải giấc mơ cũng không phải trò đùa, chỉ mình tôi ngốc nghếch, cố chấp không chịu chấp nhận mà thôi.

Cuối cùng, một mình tôi chạy đến dưới hàng cây bằng lăng ấy, ngước mắt nhìn thật lâu những bông hoa màu tím nhạt.

Nhìn đến ngẩn ngơ.

Anh đi rồi, chẳng để lại cho tôi chút gì cả.

Thứ tồn tại duy nhất chỉ là hồi ức.

Tôi tự hỏi, sau này sẽ có một ngày nào đó tôi được gặp lại anh không?

Nếu như có một ngày, tôi gặp lại anh trên một đoạn đường nào đó, khi ấy, bên anh đã có một người khác.

Như vậy, tôi sẽ làm gì?

Có lẽ sẽ thành tâm chúc phúc cho anh.

Anh sống tốt, tôi cũng sẽ vui.

Tình yêu có thể tồn tại vĩnh cửu, nhưng hiện thực sẽ vẫn là hiện thực.

Anh của ngày ấy là anh đẹp nhất

Tôi của bây giờ là tôi thương anh nhất.

Nhưng thời gian rồi sẽ trôi, ai rồi cũng phải lớn lên.

Sẽ có một ngày, anh sống cuộc sống mà anh mơ ước.

Tôi cũng sẽ trưởng thành, sẽ sống cuộc sống mà không phải chỉ có anh là duy nhất.

Nhưng dù thế nào, anh vẫn là hồi ức đẹp nhất, là giấc mộng thủa ban đầu của tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net