4 năm sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ami, qua đóng dấu kìa "

Hiện tại em đang thực tập cho toà án, vừa bận cho bài luận văn tốt nghiệp vừa bận với các bản án.

" Sếp, xem bài luận giúp em với "

Mark đi tới, cười cười dụng ý em làm rất tốt.

" Khoá học luật sư em tính thế nào "

Mark giới thiệu cho em một ngôi trường bên Hàn, bạn Mark là một giáo sư đang giảng dạy ở đó. Không phải em không muốn mà em sợ, sợ về đất nước ấy sẽ gặp lại người không muốn gặp.

" Em cần suy nghĩ thêm "

Mark lắc đầu bất lực, cậu đã nói với em rất nhiều lần. Đây không phải là cơ hội ai cũng có được, cậu chỉ vào chiếc nhẫn em đang đeo.

" Anh không biết em trăn trở điều gì. Nhưng chuyện của quá khứ, của thực tại và của tương lai không liên quan gì tới nhau. Nó chỉ là một cầu nối nhưng khi đã qua cầu thì em có còn bận tâm bên kia có gì không ? "

Mark lại chỉ tiếp vào chiếc hộp thuỷ tinh trên bàn.

" Chẳng hiểu nổi tâm tư em "

Hộp đó chứa đầy những chiếc sim, em không biết mình đã thay đổi bao nhiêu chiếc sim nữa... ngày ngày nhắn tin nói những lời trong lòng nhưng lại bị gã chặn mất. Có hai lẽ, 1 là gã biết là em nên mới tuyệt tình thế, 2 là gã nghĩ rằng một con nhỏ dở hơi nào đó ái mộ mình. Những năm qua, cuộc sống sinh viên nơi xứ người không hề dễ dàng, nói cách khác là không có gã nên việc gì cũng khó. Ấy vậy mà gã hết yêu em thật rồi, không một tin nhắn nào được gửi tới kể từ ngày em bỏ gã lại nơi phố xá.

Thấy Mark đang uống ly cafe đen, em chộp vội lấy, cũng thử một ngụm. Nó đắng ngắt, em gằn giọng xuống.

" Mark, em sẽ nghe lời anh "

Mark gật đầu hài lòng, lúc này Atela_cũng là một thực tập như em chạy vào.

" Ami, cô đi về quảng trường phía Đông có người muốn gặp "

" Ai thế ? "

Atela lắc đầu với vẻ mặt đầy hứng thú.

" Không phải người Châu Âu, các nét trên gương mặt anh ta rất sắc sảo nhưng đôi mắt ánh đỏ "

" Ánh đỏ ? "

" Chẳng phải cô nói rằng đôi mắt nhuốm màu buồn sẽ ánh lên sắc đỏ của lá phong sao ? "

" À cám ơn cô. Thôi tôi đi nhé "

Em vẫn chưa biết là ai nhưng vẫn quyết định gặp. Bước ra khỏi toà án thành phố, trên mình là bộ vest đen tuyền nghiêm nghị. Tiếng giày cao gót vang cộp cộp, chẳng hiểu sao quảng trường này vắng người thế.

" Là ai ? "

Một cánh tay vòng qua eo em, em cảm nhận được hơi thở của người đó đang phả trên đỉnh đầu mình. Cả người đơ cứng.

" Theo điều ** hiến pháp năm ****, con người có quyền bất khả xâm phạm thân thể. Hành vi này của anh đã cấu thành tội danh rồi, đi tù từ 3-5 năm .. "

Câu nói em chưa buông hết thì cả người em bỗng giật nảy, da gà da ốc sởn lên hết. Ngón tay người đó đang men theo vành áo lót đi tới vùng chân ngực.

" Không hổ danh sinh viên luật. Nhưng em nói xem, chồng thì có được " xâm phạm " vợ không ? "

Giọng nói đó khiến em thở phào nhẹ nhõm, tuy lâu không gặp nhưng chất giọng này em chưa từng quên. Em ngoảnh lại đẩy hắn ra xa, đôi mắt thoáng thất vọng. Tại sao không phải gã ?

" Jungkook đừng đùa "

Hắn cũng choàng tay ghì lấy cổ em từ phía sau, cả người em như đổ dồn vào cánh vai ấy.

" Em định ở bên này luôn à. "

Chưa kịp trả lời hắn lại nói tiếp.

" Kim Taehyung dạo này tàn lắm đấy "

Em đập mạnh vào khuỷu tay hắn, mặt nhăn nhó kêu đau.

" Anh thích tọc mạch vào chuyện của em quá đấy. Sao ? Còn anh, tìm được em nào rồi "

Hắn cười cợt ngạo nghễ.

" Nhiều hơn em tưởng đấy "

Nói rồi cả hai cùng tiến về quán coffee nhỏ. Em nhìn hắn rất lâu, không còn cái nét công tử ngày trước, giờ là một nét rất đậm, trưởng thành hơn. Nhưng phía đuôi mắt xuất hiện những chân chim rồi, không biết Taehyung của em thì thế nào ...

" Về thật à "

Em chẹp chẹp miệng để thấm hết vị ngọt của nước.

" Thật "

" Định ở đâu, anh mua nhà cho em nhé "

Không để phí một giây nào em trả lời ngay tức khắc.

" Được ! Jeon Thị thiếu gì nhà bỏ không "

Lúc bấy giờ em mới để ý hơn vào đôi mắt hắn, đúng là có ánh đỏ, hắn nhìn em ôn nhu mà đau lòng. Dường như trong ánh mắt ấy hiện hữu một khoảng không, một sự mất mát lớn. Em không biết đôi mắt đó có nghĩa gì, chắc không phải vì còn vương vấn em đâu nhỉ.

Sau lễ tốt nghiệp em đã bay về Hàn luôn.

- Đến sân bay sẽ có người đón em

Jungkook đã thực hiện lời nói của mình, hắn mua nhà cho em, hắn cho người đưa đón em.

" Kim phu nhân, mời theo hướng này. Xe chúng tôi đậu bên kia "

Những tên vệ sĩ lướt nhìn em một lượt, có vài xì xầm nói em đã khác trước nhiều. Em nhuộm tóc màu ánh đỏ, mặc bộ suits đen kèm kính râm. Khuôn mặt cũng không còn tươi cười như năm đó, để mà nói thật lòng, em nhớ Jung Ami của ngày trước... vì cô ấy có nụ cười mà hiện tại em đã đánh mất.

" Cứ gọi tên tôi. Tôi không còn là Kim phu nhân đâu "

Em ngước mặt lên, người đàn ông đứng bên kia chẳng phải là gã sao ? Gã mặc bộ vest đen ánh tuyền, mái tóc rẽ đôi lộ vầng trán. Trong đầu em thầm chửi thề " Kim Taehyung giờ tàn lắm đây hay sao ? " Buông bỏ lý trí em bỏ kính xuống để nhìn gã được chân thực hơn.

" Wow, không già đi chút nào "

Bên phía gã đang lẩm bẩm chửi.

" Mẹ kiếp cái tên này lâu quá "

Gã quay đầu lại thì ánh mắt va phải em. Một cô gái mang vẻ ngoài khác hoàn toàn trong tưởng tượng. Em nhìn cá tính hơn nhiều, trong mắt gã thoáng qua hiện lên vẻ bối rối. Em chạy lại dang rộng tay ôm cổ gã, thì thầm vào tai.

" Bốn năm qua đi anh vẫn không già đi chút nào "

" Em rất nhớ anh " thầy chủ nhiệm " ạ "

Tên vệ sĩ thấy gã đờ người ra mới lay nhẹ vai.

" Kim Tổng, Jeon Tổng gọi ngài "

Gã lắc nhẹ đầu, lấy tay dụi mắt. Hoá ra nãy giờ chỉ là tưởng tượng, phía đó cũng không còn ai đứng. Là gã nhìn nhầm hay sao ?

" Lâu quá đấy, đang ở đâu "

Jeon Jungkook cười ồ, đọc số nhà mà em sẽ ở.

" Số nhà của Jung Ami "

Gã cay cú đạp mạnh vào xe đẩy, bị Jungkook lừa cho một vố nhưng lại quá hời, gã được thấy em.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net