Theo đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Sao anh biết tôi ở đây mà tới. Lẽ nào anh và Jungkook ... ? "

    Gã thản nhiên ngồi xuống sofa, tự mình rót nước. Cư nhiên nói lý.

" Ừm, chúng tôi có một điểm chung nên chơi khá thân "

    Em không hiểu mà cũng chẳng cần hiểu.

" Về đi, tôi còn nghỉ ngơi "

    Gã chỉ dán mình lên khuôn ngực nở, coi vẻ như em hợp đất Mỹ hơn nhỉ.

" Jung Ami, từ bao giờ mà em thích mặc loại váy ngủ ren này "

    Bấy giờ em mới giật mình, lấy gối che đi phần cổ váy trễ. Đang định lớn tiếng quát thì chuông điện thoại vang lên.

- Anh đang ở sân bay, đón anh

   Em có hơi bất ngờ nhưng cũng cuống quýt đẩy gã ra khỏi nhà.

" Về đi, tôi còn có việc "

    Tối rồi nên em mặc cũng đơn giản thôi, một chiếc váy thô trắng kèm cardigan bên ngoài. Thay xong ra cửa vẫn thấy gã đứng đấy, thật chẳng hiểu nổi.

" Mặt anh dày theo thời gian à "

   Không nhì nhằng em lên thẳng taxi đi tới sân bay nhưng không biết gã đang theo sau. Một chiếc taxi xanh đi trước chiếc Lamborghini vàng.

" Ohhh Mark, em đã nói em tự lo được "

   Mark vòng tay qua eo, cúi xuống thơm xã giao.

" Cũng khuya, về nhà em nghỉ ngơi rồi mai thuê khách sạn sau nhé "

" Được, mai anh cũng có hẹn với bên Học viện tư pháp "

   Gã ngồi trên xe mà ngơ ngẩn cả người, sao số em đào hoa thế. Bốn năm trước thì là Jungkook, giờ lại là tên nào đây. Sáng nay Jungkook gọi điện cũng thực lòng nói hắn còn yêu em. Lúc ấy gã chắc nịch nói rằng " Jeon Jungkook mày của bốn năm trước đã thua tao vậy thì Jeon Jungkook của bốn năm sau liệu có thắng nổi không ? "

" Trợ lý, tìm thông tin người kia "

   Rất nhanh một tệp tin được gửi vào mail gã. Mark là một người Mỹ gốc Hoa, là tiến sĩ luật tốt nghiệp đại học Harvard có ba mẹ đều là thẩm phán đã về hưu. Profile khá khủng.

   Trong lúc em và Mark đang nấu mỳ thì nghe tiếng cạch cửa. Mark ra ngoài dò la.

" Anh là ai ? "

   Gã chỉ lên chiếc nhẫn rồi ngồi bịch xuống ghế. Mark hơi đứng hình, chiếc nhẫn trên tay gã giống y như chiếc nhẫn em coi như báu vật.

" Lại là anh sao Kim Taehyung ? "

   Vẫn im lặng, gã không nói lời nào mà đi thẳng lên tầng.

" Mai về Kim Gia thôi, ở đây chật quá có mỗi hai phòng "

   Em đi tới cấu bắp tay gã một cái đau. Mặt gã nhăn nhó y như ăn phải ớt.

" Mark à, anh xuống ăn đi. Em nói chuyện với anh ấy chút "

   Khi Mark xuống tầng, gã liền ôm lấy em, nhấc bổng em đặt lên đùi mình. Bày ra vẻ mặt nũng nịu.

" Jung Ami có thể yêu anh không "

   Bỗng tim em chệch đi một vài nhịp, bao năm qua em chưa từng thôi nhung nhớ, xa mặt nhưng không cách lòng. Khoảng cách địa lý xa thật nhưng em lại yêu gã nhiều hơn mỗi ngày.

" Em có muốn hạnh phúc không ? "

   Em vẫn ngồi trên đùi gã, chỉ là ánh mắt không chạm nhau.

" Hạnh phúc ? Thế nào là hạnh phúc "

   Gã hôn lên sườn cổ, hơi nóng khẽ phả vào khiến cơ thể em giật lên.

" Là mỗi sáng thức giấc thấy người kế bên mình cùng nhau già đi "

   Gã ngả người xuống giường, bàn tay vẫn ôm chặt lấy em. Giọng nói trầm hơn khi nãy, gã không còn cợt nhả mà rất nghiêm túc.

" 4 năm qua anh đã một mình già đi vì trên chiếc giường đó thiếu em. Jung Ami, có thể yêu anh không "

   Em muốn khóc lắm rồi nhưng thực sự lúc này không thể. Điều ngăn cản em và gã chưa bao giờ biến mất. Đó là con cái. Em vươn tay ôm lấy hai bên bắp tay gã, em cảm nhận được từng đường cơ đang dần căng lên. Nhổm dậy em nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, sao nó lặng như tờ sao nó lạnh như băng. Chẳng lẽ suốt những năm qua trái tim gã, tâm hồn gã chưa được ai sưởi ấm.

" Kim Taehyung, tôi về đây không phải vì anh "

    Bỗng gã nhắm mắt lại không dám nhìn em nữa. Jung Ami em quá tàn nhẫn, gã buông em ra, quay lưng lại với em. Gã đặt đầu lên tay mình, không biết đây là lần thứ mấy gã khóc vì cuộc tình này.

" Vì sao ? Vì sao luôn không phải là anh "

     Em bước xuống giường, đi về hướng cửa.

" Em luôn tự ý quyết định một mình. Em có hiểu thế nào là hận là yêu không ? "

" Là khi nãy, anh ôm tôi. Tôi chỉ muốn quên hết những muộn phiền mà bên anh..nhưng cũng vì anh mà muộn phiền ấy cứ luôn bám riết lấy tôi. Tôi không hận ai đâu, chỉ hận chính mình "

    Vẫn tư thế đó gã trầm ngâm.

" Có thể yêu anh không "

" Không ! "

    Em trả lời rất nhanh, rất dứt khoát.

" Tại sao ? "

    Em nhìn tấm lưng ấy mà muốn chạy lại ôm lấy, an ủi cho gã an ủi cho em.

" Anh cần một thiên thần nhỏ mà tôi không thể cho anh "

   Khi em đi mất gã mới dám đáp lời.

" Chính em đã là thiên thần rồi "

    Gã đi vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước.

Dưới nhà.

" Người mà em không thể quên là anh ta sao "

    Em gật đầu cười ngại, Mark cũng vậy thực ra Mark từng nghĩ cậu sẽ thắng nổi chàng trai trong quá khứ của em. Nhưng ai hay biết chữ ngờ, không phải trong quá khứ mà là thực tại và tương lai gã vẫn luôn hiện hữu. Ngay từ khi gã xuất hiện cậu đã biết mình thua. Lần đầu gặp cậu cũng ngạc nhiên lắm, một người đàn ông ngoài 30 làn da không quá trắng với phong thái đĩnh đạc có chút công tử... đó không phải đối thủ của cậu...gã quá mạnh.

" Tối anh ta ngủ phòng bên cạnh, vợ chồng ta ngủ chung "

    Em hơi lựng khựng ú ớ được vài câu.

" Nam nữ thụ thụ bất thân "

" Em mà còn nói ra được câu này với anh nữa à ? "

   Mark lên tiếng.

" Dù gì hai người cũng chia tay lâu rồi, ngủ chung không hay lắm đâu "

   Gã đóng tủ lạnh một cái duỳnh.

" Nhưng chưa ly hôn ! "

...

   Gã ngồi xuống giường, cởi chiếc sơ mi bí bách.

" Hay tôi mượn đồ của Mark cho anh mặc nhé "

   Gã cơng mặt lắc đầu.

" Nhưng chiếc quần đó khi đi ngủ không dễ chịu chút nào đâu "

   Thấy gã im lặng đơ người ngồi đó em nói tiếp.

" Nhìn mông anh xem, căng quá trời luôn. Đi ngủ sẽ không thoải mái ! "

" Không ! Em qua đây là anh thoải mái rồi "

   Em nằm xuống chùm chăn kín mít, gã trêu chọc luồn tay vào chăn.

" Ngày em bỏ anh đi. Vẫn còn mong muốn của em mà anh chưa thực hiện được "

   Đánh mạnh vào tay gã đang ở mạn hông.

" Cái gì ! "

" Tắm cho em ? "

   Xấu hổ chết đi được, em lầm bầm.

" Đáng ghét ! "

   Gã cười ồ nằm xích lại gần em. Thì thầm.

" Sẽ khiến em phải yêu anh lần nữa "

   Bàn tay gã đang ôm chặt lấy em nhưng em vờ như không biết, cái cảm giác được gã ôm thật thích. Cảm giác em luôn khao khát, 4 năm qua chỉ thấy trong mơ. Em cười thầm " Sao lại yêu anh lần nữa, em đã bao giờ ngưng yêu anh đâu. Kim Taehyung ? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net