Phần 3: Sự giống nhau kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Minh Khôi bước vào căn phòng mà thuộc hạ của hắn chuẩn bị cho  hậu duệ Lâm gia. Vừa đến cửa, hắn đã nghe thấy tiếng khóc thút thít. Hắn bèn mở cửa, nhẹ nhàng bước vào thì thấy 1 nữ nhân xinh đẹp đang ngồi cuộn mình trên giường mà khóc. Hắn liền lại gần, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Như Nguyệt, là ta, Khôi ca của muội đây. Cô gái nghe vậy liền ngước mặt lên, Hắn thấy dung mạo của cô thì thập phần kinh hãi, ngã người ra sau, nói:
- Ánh... Ánh Nguyệt, sao... sao lại là cô? Như Nguyệt nghe thấy thì rất đỗi ngạc nhiên, hỏi:
- Khôi ca, chẳng nhẽ chỉ sau vỏn vẹn có mấy mươi năm mà ca ca đã ko nhận ra tiểu muội rồi sao? Minh Khôi thở dốc,dùng hết sức đứng lên, đến gần cô, hỏi:
- Muội... thật  sự là Như Nguyệt sao? Cô khẽ gật đầu. Minh Khôi ra lệnh:
-Người đâu, mau truyền Ánh Nguyệt cô nương đến đây. Bọn thuộc hạ nghe xong liền hớt hãi đi tìm Ánh Nguyệt, Nàng nghe gọi liền chạy đến phòng. Nàng vừa bước vào đã thấy Minh Khôi mặt mũi tái xanh lại còn thấy... 1 nữ nhân giống mình như đúc thì hoảng sợ lắm, run rẩy nói:
- Đại... đại nhân, đây là... Như Nguyệt nhìn thấy sự tình như vậy cũng rất đỗi ngạc nhiên. Minh Khôi sau 1 hồi lấy lại bình tĩnh thì nói:
- Việc này quả là 1 việc lạ mà ta chưa từng gặp. Ánh Nguyệt, nàng có dung mạo giống hệt như muội muội ta, nên ắt hẳn 2 người có gì đó liên kết với nhau, nếu ko phải là song sinh thì ắt hẳn việc này có ẩn tình gì đó. Tạm thời ta chưa biết phải làm sao tìm hiểu nên nàng đừng nói ra ngoài. Cả em nữa đó, muội muội. 2 người họ gật đầu, Minh Khôi nói:
- Đc rồi, giờ Ánh Nguyệt, nàng về phòng nghỉ ngơi đi. Ánh Nguyệt gật đầu rồi bước đi. Minh Khôi ra hiệu cho Như Nguyệt ngồi xuống cạnh mình rồi nói:
- Nguyệt nhi, Nhị ca bấy lâu tìm muội khắp nơi, ta rất nhớ muội. Cô cười:
- Ca ca, muội ko có sao, bấy lâu nay là muội lẩn trốn, ko muốn người ta thấy mình, chỉ sợ phiền đến ca ca thôi. Hắn nói:
- Ừ, mà Đại ca......
- Đừng nhắc tới con người đó. Đồ vong ân, cha muội đối với hắn tốt thế mà cha hắn lại làm như vậy với cha của muội. Họ Trương đó, thật đáng ghét quá đi mà. Muội nhất định trả thù. Ca ca à, huynh tìm muội là để....
- Hoàn toàn ko phải! Huynh giờ là Lại bộ Thượng Thư đương Triều, nhất định ko có ý phản bội Hoàng Thượng. Như Nguyệt nghe xong tức giận lắm, cáu gặt nói:
- Huynh... nếu huynh đã trung thành 1 mực với tên hôn quân đó thì còn tìm muội làm gì? Hắn nghe xong tức giận mà quát lơn:
- Muội im miệng! Cha muội đường đường là 1 Đại Tướng Quân, lấy thân mình đáp đền công ơn Tiên Đế, nào ngờ Ngài ko may bị kẻ gian hãm hại, Tiên Đế ko tha đc tội ấy nên mới phải đưa ra hạ sách là giết cha muội nhưng đã khoan hồng cho muội và Sư Mẫu. Nhưng muội nghĩ, với 1 người yêu nước thương dân, xem Hoàng Đế là cha thì nghe lời muội nói có vui ko? Nơi chín suối có mỉm cười ko? Cái gì mà hôn quân, cái gì vong ân phụ nghĩa chứ hả? Muội biết Đại ca phái ta đến đây để làm gì ko? Là để lật lại vụ án của cha muội năm xưa đó.
- Muội không cần! Người mất cũng đã mất rồi lại còn 1 oan tình 2 sinh mạng. Tiên Đế sao, trung thành sao? Nực cười thay 2 chữ trung thành, muội hỏi huynh, năm đó nếu cha muội ko phải là trung thành như vậy... thì... thì cũng đâu đến nỗi đao kề cổ mới biết đầu mình bị chém chứ? Cả đời cha muội, việc ngu ngốc nhất chính là quá trung thành còn mẹ muội là sai lầm khi yêu 1 người trung thành như vậy! Minh Khôi tức giận, đứng lên tát Như Nguyệt 1 cái mạnh. Như Nguyệt sờ lên vết rát trên mặt mình mà tim đau nhói, cô bật khóc:
- Huynh... huynh... dám đánh muội?
- Phải, ta đánh muội, ta phải đánh cho muội tỉnh. Uổng công cha mẹ muội nuôi dưỡng muội, nuôi tốt như vậy, nay muội ngồi đây chửi cha mắng mẹ, muội nghĩ, muội xứng không? Xứng làm muội muội của ta không? Xứng làm con dân Đại Hàn khi đang ngồi đây sỉ nhục tiên đế ko? Xứng làm Hậu duệ Lâm Gia, xứng làm người con gái mà cha mẹ muội đến chết còn thương yêu ko? MUỘI LÀ KO XỨNG! Mấy canh giờ trước, khi người của ta ra báo là đang để muội trang phòng củi, ta rất tức giận, tức giận họ sao lại đối với HẬU DUỆ LÂM GIA như vậy? Nhưng giờ ta ko giận nữa, ta nhận ra... Chỉ có nhà củi mới xứng với muội thôi. Ở đó suy nghĩ đi. Rồi hắn hất tay áo bỏ đi.
     Như Nguyệt ngồi thụp xuống đất mà khóc, mẫu thân, phụ thân? 2 Người nói, con sai rồi sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC