Chương 1: Đài các tiểu thư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                         Chương 1: Đài các tiểu thư.

                                                                                                    *

                                                                                  *                                   *

Hôm nay là tết trung thu....

Trăng thời xưa đẹp quá. Lúc nào cũng to tròn ảo diệu. Ánh vàng mượt mà soi xuống khắp chốn hồng trần. Chỉ chực chờ người ta ngước mắt lên là tỏa ra thứ ánh sáng đó mê hoặc lòng người. Ta ngồi tại đây, giữa mặt hồ, dưới gốc hoa đào to như cây cổ thụ làm một kẻ phàm nhân nguyện chết dưới ánh trăng. Người cổ đại thật biết hưởng thụ. Giữa một chiếc hồ rộng đến cả nghìn mét vuông mà có thể bồi lên một bãi đất để trồng vào đó một cây hoa đào cao bằng ngôi nhà hai tầng. Xung quanh mặt hồ còn có cả hoa sen. Loài sen này khác với sen thời hiện đại ta hay thấy trong những vùng đầm lầy. Những cánh hoa thon dài hơn, màu sắc đỏ tươi hơn nổi trên mặt nước cùng với lá của chúng, tựa như những chiếc đèn hoa đăng vậy. Điều đặc biệt là chúng mọc thưa thớt, cách xa nhau chứ không dày đặc, bông và lá vươn cao khỏi mặt hồ như loài sen hiện đại kia. Trông rất đẹp, rất tự nhiên và quý phái. Trăng thanh gió mát. Hoa thì đang vào thời ra bông tỏa hương dịu dàng khó cưỡng. Trà thơm, rượu ngọt bày sẵn. Không hưởng thụ thì thật là có lỗi với thiên nhiên.

Chính vào ngày này của 6 năm trước ta đã xuyên không về nơi đây. Chuyện hoang đường hay xuất hiện trong mấy cuốn tiểu thuyết ấy ta vốn chẳng tin. Ta chỉ không ngờ là nó lại xảy đến với ta, biến ta thành nhân vật chính theo cái cốt truyện mà bản thân không muốn nhất. Ây da, đã 6 năm rồi. Ngày đầu tiên ở đây, ta cứ nghĩ mình không chết vì các lễ nghi, phép tắc thời phong kiến thì cũng chết vì mòn mỏi lo lắng cho gia đình. Thế mà hiện giờ ta vẫn còn sống sờ sờ ra đây, bình thản chiêm hoa thưởng nguyệt, dụng tửu giải sầu.

- Tiểu thư, trăng đã lên quá đỉnh đầu rồi. Em nên về phòng nghỉ ngơi. Đêm lạnh sương xuống dễ bị cảm lắm!

- Lan tỉ à, dù sao thì tỉ cũng là người hầu của em mà. Sao lúc nào em cũng có cảm giác như tỉ là đại tiểu thư trong gia trung này thế????

- Không phải chính em ban cho ta đặc quyền đại tiểu thư đấy hay sao? - Lan tỉ vừa nói vừa đẩy ta đứng dậy, nhanh tay dọn dẹp bàn rượu mà ta bày bừa ra. Còn ta thì miệng lẩm bẩm vài câu ra vẻ ấm ức nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía tư phòng.

Lan tỉ tỉ là người hầu thân cận của ta, à không, của Mộc Yên tiểu thư - người đã hoán đổi vị trí cho ta khi xuyên không về thời kỳ này. Nghĩ lại cái chuyện hoang đường này tim ta lại đau quá đi thôi. Có ai đáng thương như ta không? Ở thời hiện đại đang có một gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu thương, chị em thuận hòa. Khi đó ta lại còn sắp kết hôn nữa. Bị mắc kẹt ở đây mất rồi chồng sắp cưới của ta không biết ra sao? Cuộc hôn nhân của cặp thanh mai trúc mã bỗng chốc phải hủy bỏ vì cô dâu biến mất. Cha mẹ ta và cả cha mẹ anh ấy sẽ vượt qua khỏi cú sốc này như nào đây? Chắc đến giờ họ vẫn mong mỏi tìm kiếm ta, ăn không ngon ngủ không yên giấc. Haizzz... Lại còn cả cái cô Mộc Yên này nữa. Giờ này cô đang nơi đâu tiểu thư ơi??? Hi vọng là cô cũng đang hoán đổi vị trí cho ta đi. Đừng hoán đổi với ai khác. Cũng đừng để bị rơi vào nơi nào đó không tốt đẹp. Đối với xã hội hiện đại ấy, nữ nhi như cô mà không được bao bọc chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều nguy nan...

Suy nghĩ lung tung, loanh quanh một hồi ta cũng về đến phòng riêng. Ánh nến heo hắt đủ soi sáng cả căn phòng. Trên giường Lan tỉ đã trải sẵn chăn gối chỉ đợi ta đặt mình lên. Đêm nào cũng thế. Trước khi đi ngủ ta đều kêu than với ông trời, trách móc ông sao bỗng nhiên đưa ta về cái thời lạc hậu, khỉ ho cò gáy này. Nhưng thực ra ta cũng chỉ kêu cho bõ ghét thế chứ ông vẫn còn thương ta chán. Nếu ta xuyên không về đây sớm thêm vài năm nữa thôi, lúc đó đang loạn thế 12 sứ quân, vua Đinh Tiên Hoàng chưa dẹp loạn thì chắc ta đã chết mất xác luôn rồi. Ông còn thương ta nên mới cho ta hoán đổi vị trí với cô tiểu thư đài các - con gái diệu của quan Khai Quốc Công triều đình này nữa.

Hôm đó là trung thu năm đầu tiên của Đinh Bộ Lĩnh khi ông lên làm vua. Nhà vua tổ chức một bữa tiệc linh đình lắm, tất cả các quan từ cấp tỉnh đổ lên đều được mời tham dự. Dân chúng cũng hân hoan vui mừng vì thoát khỏi cảnh chiến tranh loạn lạc, giang sơn được thống nhất. Cha của Mộc Yên là Nguyễn Khởi - người có công phò tá Vua cùng các vị tướng lĩnh khác dẹp yên loạn lạc tất nhiên cũng không thể không có mặt. Theo như lời Lan tỉ kể cho ta nghe thì Mộc Yên mất mẹ từ sớm, vì thế nên cha hết mực yêu thương chiều chuộng cô. Các cô tiểu thư đều thế. Được nuông chiều thì sẽ sinh ra tính nết ích kỷ, kiêu ngạo, ỏng eo sớm nắng chiều mưa. Tất cả người hầu trong nhà đều rất sợ cô. Cô đi đến đâu là rắc rối đến đó. Đi đến đâu là sẽ có người bị trách phạt đến đó. Ngay cả Lan tỉ cũng phải sợ cô một phép. (Ấy vậy mà khi ta đến đám nô tì này bỗng chốc được đổi đời, thành đại thiếu gia, đại tiểu thư hết rồi!!!...). Cô tiểu thư đỏng đảnh hôm đó nhân lúc cha không ở nhà, nhàn rỗi sinh nông nổi, bắt chiếc những kẻ trong giang hồ trèo lên cây đào ngắm trăng. Đúng là không có cái ngu nào giống cái ngu nào. Cô tiểu thư khuê cáp quen được hầu hạ, đến cái chậu nước còn bê không nổi thì làm sao có đủ sức lực mà trèo cây. Kết quả là khi cô trèo đến được cái tán cây thì hết sức, trượt tay rồi ngã xuống đất bất tỉnh luôn(!). Còn ta khi đó đang ở thế kỉ 21. Cũng ngu không kém. Làm gì có ai giữa trời mưa sấm sét ra ngoài ban công cất mấy cái chậu hoa vào nhà như ta đâu. Sét đánh ngang tai, giật mình. Ban công trơn trượt làm ta ngã nhào từ tầng 2 xuống. Trong ánh sáng của sấm sét lóe lên ta nhìn thấy một cô gái cũng đang trong tư thế bị ngã như mình. Chưa kịp phản xạ thì toàn thân đã tiếp đất, đau đớn vô cùng. Kết quả là ta cũng hôn mê ngay sau đó. Mãi đến trưa ngày hôm sau ta mới tỉnh dậy. Và khi tỉnh dậy thì trở thành cô tiểu thư Mộc Yên này đây. Cô gái mà ta nhìn thấy hôm đó chắc chắn là Mộc Yên. Đám gia nô kể rằng lúc tiểu thư trèo cây thì bỗng có mây đen ở đâu kéo đến, gió bụi mù mịt. Bất chợt lại có một ánh sét đánh thẳng xuống cây đào khiến Mộc Yên khi đó đã hết sức lại hoảng sợ ngã xuống. Sự trùng hợp đó chắc chính là nguyên nhân dẫn đến sự hoán đổi xuyên thời gian này.

Việc xuyên không khiến ta sốc nặng. Không ăn không ngủ, buồn chán, khóc lóc, tuyệt vọng... suốt một thời gian dài. Ta lục tung thư phòng của cha, đọc không thiếu một cuốn sách nào, tìm đủ mọi cách với hi vọng quay trở về thời hiện đại nhưng vô ích. Có lúc bế tắc quá ta còn đi tự vẫn. Những lần như thế đám nô tì như rụng hết tim ra ngoài. Bọn họ kè kè bên ta 24/24. Thay phiên nhau canh giữ, mất ăn mất ngủ, chỉ sợ ta lại nghĩ quẩn. Người lo nghĩ cho ta nhiều nhất là cha ta. Hàng ngày, khi không còn vướng bận công việc triều chính ông đều đích thân vào bếp nấu những món sơn hào hải vị bồi bổ cho ta. Đưa ta đi khắp phủ, chỉ cho ta biết từng căn phòng một, giới thiệu với ta từng người một. Đôi khi ông còn dắt ta đi dạo phố. Mua cho ta mấy que kẹo hồ lô, dẫn ta vào một vài quán ăn thưởng thức những món ăn mà ở thời hiện đại không bao giờ có. Ông kiên nhẫn dạy ta từng phép tắc, từ câu nói đến cử chỉ, dạy ta viết chữ nho, làm thơ, vẽ tranh... Trong tất cả những hành động ấy, ta cảm nhận rõ được tình yêu thương bao la mà ông ấy dành cho con gái mình. Điều ấy làm ta cảm động, khiến tâm hồn được an ủi rất nhiều. Cảm giác cũng không khác khi ở nhà với bố mình là mấy. Vậy nên ta lạc quan trở lại, ngoan ngoãn đóng vai một người con mất trí nhớ cho ông ấy yên lòng. Người xưa hay có quan niệm trọng nam khinh nữ, nhưng trong mắt ta ông ấy rất khác. Ông yêu thương ta hết lòng không phải vì không có con trai để yêu thương mà sự thật là tận sâu đáy lòng ông con nào cũng là con, dù có là trai hay gái. Ngay cả với đám gia nô ông cũng rất công bằng. Không ưu ái ai cả. Thậm chí có đôi khi nữ nô còn được thiên vị hơn một chút. Chủ nhân từ thì tôi tớ tốt bụng. Người hầu ở đây ai ai cũng hiền lành, chất phác. Khi nghe lão lang y phán ta bị mất trí nhớ, họ đều sụt sùi ôm nhau khóc. Có người còn khóc to, nức nở như thể nhà có đám tang vậy. Nhìn thấy cảnh đó... quả thực thật không thể nhịn cười được. Cũng may ta nội công thâm hậu, ở thời hiện đại đã có năng khiếu đóng phim rồi vậy nên kiềm chế được bản thân, ngăn không để mình cười phá lên. Suốt những tháng ngày sau đó cho đến bây giờ, ta đã dần quen với sự lạc hậu, thiếu tiên tiến nhưng lại không thiếu tình người ở nơi đây.

Chìm sâu vào giấc ngủ, tiếng gọi quen thuộc của Lan tỉ làm ta tỉnh giấc. Khi chưa xuyên không, sở thích của ta là ngủ nướng. Nhưng ở đây, chưa khi nào ta ngủ được tới giờ thìn ( theo cách tính của các cụ ngày xưa, một ngày có 12 giờ được tính theo 12 con giáp, bắt đầu từ giờ tý là vào khoảng từ 23h-1h sáng, như vậy giờ thìn là khoảng từ 7h-9h ) Không khí buổi sớm rất trong lành, sảng khoái. Bổn cô nương ta sau khi được Lan tỉ đánh thức sẽ dậy làm vệ sinh cá nhân. Sau đó là màn tập thể dục chạy vài vòng quanh hồ. Tiểu thư ta chạy trước, gia nô chạy theo sau. Rồi ta hướng dẫn cho họ những động tác thể dục như vươn vai, hít thở... Họ tập rất nghiêm túc, xếp thành hàng ngay ngắn, chăm chú nhìn những động tác của ta rồi làm theo. Khung cảnh nhộn nhịp như thể hồ Gươm vào buổi sớm vậy.

- Tiểu thư, cháu mệt lắm không???? Ta nấu cháo chim bồ câu cho cháu ăn này!!!

- Tiểu thư, cháu rửa tay vào chậu nước này đi đã rồi hãy ăn!!!

- Tiểu thư, em lau mồ hôi đi kẻo bị cảm.

- Tiểu thư, chị ăn hoa quả đi này. Hôm qua e đi hái về cho chị đấy, tươi ngon lắm.

- Tiểu thư...

- Tiểu thư...

- Tiểu thư...

Họ xúm vào ta, tranh nhau chăm sóc âu yếm ta như thể ta còn là một đứa trẻ vậy.

- Ôi... Thật là phiền quá đi thôi. Bổn cô nương đường đường là đại tiểu thư của các ngươi, vậy mà các ngươi lại coi ta như con nít để các ngươi cưng nựng. To gan, to gan!!!

Ta cũng chỉ thầm nghĩ thế chứ nào dám thốt lên thành câu. Đều tại ta, tự ta hại ta thôi mà. Chính vì sống ở thời hiện đại, không quen với cái kiểu cấp bậc chủ - tớ nên ta đã trót lỡ lời tuyên bố là xóa sạch phân biệt giai cấp, hướng tới một gia phủ chủ nghĩa, chủ - tớ công bằng, người người văn minh. Đấy, chỉ chờ ta nói thế thôi là đám nô tì này nhao nhao lên, trở thành cha thành mẹ, thành anh chị ta. Cấu kết với nhau, xúm vào ức hiếp ta. Cái bọn sửu nhi thời hiện đại có câu :"một phút bốc đồng cả đời bốc shit" , đối với ta sao mà phù hợp thế hu hu... Cứ ba bữa một ngày, ta bị gia nô nhồi nhét cho đủ mọi thứ đồ ăn thức uống. Hết giờ ăn là các lão nương đưa ta ra sân sau làm đẹp. Người chải đầu, vấn tóc. Người đắp mặt. Người cắt tỉa móng tay móng chân. Người thì lấy quần áo bắt ta thay ra thử vào... Mấy tên nô bộc đang tuổi thanh niên trai tráng thì cũng tranh thủ lúc các bà không để ý là bắt cóc ta. Thỉnh cầu ta dạy cho các động tác thể hình, nịnh nọt để mong ta truyền thụ cho bí kíp trở thành soái ca sáu múi. Đến cả các vị thúc thúc, bá bá cũng nhân lúc ta sơ hở là lôi ta ra vườn cây bái ta làm sư phụ với hi vọng học được mấy bài canh tác rau củ, vài kĩ thuật ươm giống cây trồng... Họ còn không tiếc công sức sưu tầm một đống nguyên liệu nào gỗ, sắt, vải, rơm... chỉ để mong ta sáng chế cho vài thứ dụng cụ tiện lợi, rút ngắn công sức lao động. Cứ thế ngày lại ngày trôi qua. Ta ăn như thể một con lợn, quần áo đầu tóc sành điệu hơn cả minh tinh. Móng tay móng chân chả kịp dài. Còn bộ não thì lúc nào cũng phải chạy hết công suất. Nhiều lúc ta thầm nghĩ giá ngày trước ở thời hiện đại mình chịu khó học hỏi thì có phải khi xuyên không thế này muốn làm điều gì cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều rồi không. Khéo lại còn được người đời phong làm thần tiên cái thế ấy chứ.

Cuộc sống chỉ ăn và ngồi một chỗ được hầu hạ cũng nhàm chán. Những khi người hầu bận rộn công việc, ta chỉ có một mình, lủi thủi đi đi lại lại khắp gia phủ. Ta đành quay ra học cầm, kì, thi, họa để giết thời gian. Chị đây "thông minh vốn sẵn tính trời" nên việc học mấy cái thứ tép riu đó dễ như ăn bánh. Cũng bởi người xưa lạc hậu, trí tuệ kém phát triển hơn người hiện đại rất nhiều. Kiến thức khá hạn hẹp đơn giản nên muốn nắm bắt, học hỏi điều gì ta đều lĩnh hội hết trong vòng vài nốt nhạc. Cha ta thấy từ khi mất trí nhớ con gái mình bỗng trở nên thông minh đột xuất, ngoan ngoãn biết điều hơn nên rất lấy làm vui mừng. Càng yêu chiều ta hơn lúc trước. Tiểu thư Mộc Yên khi xưa vốn đã giống hổ, nay ta thế thân vào lại còn như mọc thêm cánh. Ta tự do tự tại, kiêu sa uy quyền khiến tất cả mọi người trong phủ ai ai cũng ngưỡng mộ, nể phục.

Cơ duyên của ta đối với thời xuyên không này đâu chỉ có thế. Những điều ta kể ở trên chỉ mới là sự bắt đầu cho cuộc đời có thể nói là êm đềm, cũng có thể nói là đầy sóng gió của một bậc nữ trung trượng phu như ta.

*

* *

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Vào một ngày đầu xuân của bốn năm trước, tiết trời vẫn còn lưu luyến chút gió lạnh mặc cho nắng đã lên làm sáng những nụ hoa. Người người hân hoan đón Tết Nguyên Đán, nhà nhà tất bận sắm sửa mừng tân niên. Gia phủ khi đó cũng rất bận rộn. Mọi người chạy đi chạy lại chuẩn bị lễ tết. Nào là đi chợ, nào là nấu cơm, rồi chuẩn bị cúng lễ gia tiên, trang hoàng lại nhà vườn cây cối. Bổn tiểu thư ta cũng hăng hái xông vào làm một chân dọn dẹp. Tay áo chưa kịp xắn lên thì ta đã bị họ tống cổ ra ngoài. Phũ phàng đến mức không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

-Được lắm!!! Các ngươi coi thường đại tiểu thư ta, nghĩ ta không biết làm việc nhà sao. Được, thế thì đại tiểu thư đây sẽ cho các ngươi biết tay.

Ta lẩm bẩm trong miệng một hồi sau đó chạy về phòng, cầm lấy chiếc quạt hoa đào mình yêu thích, ung dung... ra khỏi phủ du xuân(!). Cửa phủ hé mở, một cô gái 19 tuổi bước ra. Mái tóc đen óng ả, mượt mà mơn trớn theo làn gió. Đôi lông mày lá liễu đen láy nổi bật trên nước da trắng hồng hào. Mắt cô sáng ngời, long lanh bên hàng mi cong cong kiều diễm. Đôi môi hồng khẽ mở để lộ ra hàm răng đều tăm tắp, trắng tựa ngà voi. Cô mặc trên mình một tấm áo khoác được dệt từ lụa tơ tằm không nhuộm màu. Trong suốt, để lộ bộ y phục màu xanh cốm được thêu lên những chiếc lá trúc tinh xảo dưới vạt váy. Trên đôi tay búp măng thon thả là chiếc quạt nan trúc, nền vải được vẽ lên những bông hoa đào đỏ thắm. Bờ vai ngọc ngà, đôi chân nhỏ xinh cất bước. Người đi đường tất cả đều như dừng lại trong giây lát, thẫn thờ hướng theo bóng dáng yêu kiều của cô tiểu thư đài các đang thời thanh xuân.

Phố huyện ngày thường thưa thớt vắng vẻ mà vào dịp tết lại đông vui nhộn nhịp chẳng kém phố cổ Hà Nội là bao. Hoa cúc hoa đào, tranh thơ câu đối treo đầy các cửa hàng quán xá. Nào gà nào vịt, rau quả đầy đường. Khí trời trong lành không khói bụi, cây cối đung đưa theo nhịp điệu mùa xuân. Trông cảnh tượng ấy, bản thân ta cũng tự hòa theo dòng người, tinh thần phút chốc phấn chấn vui tươi hơn hẳn.

Một làn gió ở đâu lướt qua ta uyển chuyển. Quay đầu lại nhìn ta thấy một vị lão tiền bối đang ung dung đi qua đám người ồn ào. Y phục ông mặc thuộc loại vải lụa hạng trung. Màu sắc nâu trầm bình dị. Nhìn qua chỉ giống như một lão tiểu thương bình thường, nhưng ta lại không cảm nhận như vậy. Vị tiền bối này dáng đi điềm tĩnh, lưng thẳng, đầu ngẩng cao, một tay để phía sau thắt lưng nhẹ nhàng tự nhiên. Trông thần thái rất uy nghiêm, tôn quý. Quanh người ông còn toát lên một thứ ánh sáng mờ ảo, chính là luồng khí tạo ra cơn gió mà ta cảm nhận khi nãy. Từ khi sống ở đây đến giờ, ông là người đầu tiên ta thấy quanh người có thứ khí chất phản xạ ánh sáng như thế. Trí tò mò bỗng nhiên nổi lên, thôi thúc ta đi theo tìm hiểu xem vị lão bá đó là ai. Đi tới đi lui một hồi, ông ấy dừng chân tại một quán ăn. Mùi thức ăn thơm ngào ngạt làm cái bụng ta reo lên. Bất giác ta quên đi việc theo dõi vị lão bá đó, sà xuống bàn gọi đồ điểm tâm. Quán ăn này nằm xa phía nội thành, lại ở trong ngõ sâu, trang hoàng sơ sài không biển hiệu nhưng lại khá đông khách. Bổn tiểu thư ở đây cũng có thể gọi là lâu lâu rồi, đường xá phố huyện đã nằm trong lòng bàn tay nhưng lại không hề biết đến chỗ này. Âu cũng có thể gọi là một nơi đặc biệt. Để ý một chút thấy mấy vị khách ở đây toàn là nam nhân, có đủ tầng lớp từ nông dân cho đến quý tộc. Họ hành xử có phần kì lạ, người mặc áo choàng, đội nón che kín mặt. Người thì xăm trổ vẽ lên mình những hình thù kì lạ. Bên cạnh họ là những thứ vũ khí như bảo kiếm, đao, thương...

Chẹp!!!! Tiểu thư ta chắc rơi vào hang ổ của người trong giang hồ rồi. - Tiếng bước chân của tiểu nhị làm ta thoát ra khỏi vòng suy nghĩ. Hắn mở miệng hỏi ta:

- Vị cô nương này... xin mạn phép được hỏi, cô đến tiệm của tại hạ là với mục đích gì?????

Nghe kiểu dò la úp úp mở mở của hắn, ta phì cười. Có lẽ là ta suy đoán đúng rồi.

- Ngươi hỏi ta như thế là có ý gì? Tiệm của ngươi là tiệm ăn, mà ta đến tiệm ăn dĩ nhiên là để ẩm thực rồi. Chả lẽ nào lại đến bàn việc đại sự thiên hạ sao???

Ta vừa dứt lời, những tên nam nhân ở đó đều bất động trong giây lát. Có khi bị ta đánh trúng tim đen rồi cũng nên. Tên tiểu nhị thần thái cũng có chút thay đổi, nhưng vẫn kiên nhẫn đưa lời ngon ngọt tiếp đón ta.

- Quán của ta... cô nhìn xem - hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ một vòng - trong quán toàn là nam nhân tạp nham tầng lớp, một vị cô nương liễu yếu đào tơ như cô lẽ ra nên ở nhà lo toan việc bếp núc, hoặc ngồi thư phòng học cầm kì thi họa. Có chăng đi du xuân thì nên vào những nơi thanh nhã như quán trà, tiệm trang sức, y phục... cớ sao cứ phải dừng chân, thích thú dùng những món ăn ở cái cửa tiệm thô tục này.

- Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. Ngươi lại dựa vào vẻ ngoài yếu đuối của ta mà đánh giá con người ta há chẳng phải là đi trái với quan niệm của các bậc cha ông mình hay sao. Vả lại ta vào tiệm của ngươi chỉ là muốn thưởng thức điểm tâm, nhưng ngươi lại không nhiệt tình tiếp đón, phải chăng là ngươi có thứ sơn hào hải vị muốn giấu ta, hay là... ngươi có điều gì bất chính sợ bổn cô nương ta phát hiện.

- Ấy không phải, không phải... Giữa thanh thiên bạch nhật tiểu tiệm làm ăn buôn bán lương thiện, nào có gì dám dấu cô nương. Mời cô ở đây, chờ trong phút chốc sẽ có món ngon tiếp đãi ngay.

Tên tiểu nhị hớt hải chạy vào trong bếp, như thể còn ở lại thêm giây nào là sẽ bị ta dò xét giây đó... Một lúc sau hắn bưng ra một mâm năm món ăn tỏa khói nghi ngút. Ngửi mùi hương thôi ta cũng đã biết tay nghề của vị đầu bếp này uyên thâm như nào rồi.

- Tới đây, tới đây... Đại cô nương của tôi ơi, mời cô thưởng thức.

Hắn nhanh nhẹn sắp đồ ăn ra bàn, vừa nói vừa giới thiệu với ta từng món một. Trong mâm có một bát cơm trắng, một bát canh rau đay, một đĩa đậu phụ sốt, một đĩa thịt viên và một đĩa bánh bột lọc. Tuy chỉ là những món ăn bình thường nhưng mùi hương quyến rũ của nó lại thôi thúc ta cầm đũa lên thưởng thức. Ta gắp một viên thịt bỏ vào trong miệng. Vị cay nồng của ớt lan tỏa. Thịt được băm nhuyễn chiên lên giòn tan. Rất lạ và hấp dẫn. Đến cả món đậu phụ sốt cũng đặc biệt. Vừa mềm ngọt, vừa bùi vị đậu, lại có chút cay cay của ớt tươi, mùi thơm của rượu trắng kết hợp với mấy bông hoa hồi làm nên một thứ nước sốt hấp dẫn. Bát cơm trắng tưởng như chẳng có gì thu hút cũng trở nên vừa lòng người thưởng thức khi được kết hợp với nước dừa béo ngậy. Cuối cùng ta dừng lại trước đĩa bánh bột lọc. Trông chúng cũng khá giống với bánh bột lọc mà ta hay ăn ở các quán vỉa hè thời hiện đại. Bên dưới lớp vỏ bánh trong trong, hồng hồng là phần nhân tôm thịt băm lẫn với mọc nhĩ, hành, tỏi thơm nức mũi. Phần vỏ bánh bên ngoài được nặn thành hình giống như những nụ hoa sen e ấp. Cầu kì và rất hấp dẫn. Tiểu nhị quan sát một hồi, thấy ta đưa đũa chuẩn bị gắp một nụ hoa sen thì vội vàng chạy tới đưa tay ngăn cản. Hắn khẽ nhếch mép cười gian xảo.

- Đây chính là thứ điểm tâm đặc biệt nhất của tiểu tiệm :"hồng liên hướng quang nguyệt ( hoa sen nở đón ánh trăng )". Tiểu nhị ta đảm bảo không nơi nào có món ăn đặc sắc như này đâu. Nói không ngoa là độc nhất vô nhị đó cô nương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net