Chương 2: Bái sư học đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sáng mùng mười.

Sau mấy ngày Tết, bánh chưng thịt cá dai dẳng bám lấy ta, chui vào cơ thể ta chuyển hóa thành một thứ vật chất vô cùng lợi hại mang tên mỡ bụng. Chúng còn ngang nhiên mê hoặc ta, lấp đầy bộ não khiến ta quên hết không biết bao nhiêu là chuyện đời. Ta quên luôn hôm đó là sáng mùng mười, và mình phải đến Thanh Sĩ Viện bái ông lão thần kinh không bình thường đó làm sư phụ. Ta vẫn dậy sớm thể dục thể thao như mọi ngày. Ung dung ăn sáng, uống trà, bình phẩm thơ văn với phụ thân. Rồi bỗng nhiên Mạnh thúc thúc thường ngày đảm nhiệm việc canh coi cổng phủ hớt hải chạy vào. Vừa chạy thúc vừa la lớn.

- Lão gia, lão gia... có chuyện rồi!

Cha ta nghe thấy thế vội bước ra cửa xem xét sự tình. Tất nhiên ta cũng phải lon ton theo sau để hóng biến. Mạnh thúc đến trước cửa, nói một thôi một hồi đến mức không kịp thở.

- Lão gia, lớn chuyện rồi. Có một đám người tự kêu là nho sinh của Thanh Sĩ Viện đến gia phủ đòi đưa tiểu thư đi. Nguy rồi!!! Nô tài đã cố đuổi họ đi nhưng họ cứ ở lì đấy, bảo là không bắt được tiểu thư đi thì không về.

Nghe đến Thanh Sĩ Viện, ngụm trà ta vừa húp như nắm cơm nóng mắc nghẹn trong cổ, nuốt mãi không trôi. Tiên sinh ơi, ta không cần ông phải thông não đâu. Ông đi kiếm người khác đi nhé. Ta định mở miệng kêu với phụ thân và Mạnh thúc là sẽ ra xử lí đám người đó. Nhưng cha ta đã nhanh hơn ta, phất tay sai Mạnh thúc mời họ vào phủ. Với tính cách cương trực, hiểu sâu chuyện luôn thường đạo lí, việc ông lịch sự mời họ vào phủ bàn chuyện ta không lấy làm ngạc nhiên. Sau khi được chuyển lời mời, đám người đó lần lượt bước vào.

Tất cả bọn họ đều là nam nhân. Đúng ba mươi người. Họ ăn vận cùng một loại y phục màu trắng. Chỉn chu, lịch thiệp. Ai nấy cũng đều cao ráo trắng trẻo, mặt mũi khôi ngô, hành xử nho nhã đúng chất văn sĩ. Một dàn mỹ nam xếp hàng ngay ngắn trước mặt, bổn tiểu thư ta không thể nào chớp mắt. Nhìn tới nhìn lui, nhìn không thiếu một tên nào. Anh tuấn quá! Thanh lịch quá! Nội công có thâm hậu đến mấy cũng không thể cưỡng lại sự thu hút này.

Ta nuốt nước bọt ực một phát. Lão bá bá gian xảo. Định dùng trò mỹ nam kế sao??? Ta biết ông dùng mồi ngon mê hoặc ta, dụ ta cắn câu. Nhưng con cá ta khôn lắm. Ha ha.

- Nho sinh Thanh Sĩ Viện xin bái kiến Khai Quốc Công đại nhân. - Đám người đó đồng thanh, cúi người chắp tay chào hỏi cha ta. Đúng chuẩn mực lễ nghi phép tắc. Không sai lệch một li nào từ câu nói đến cử chỉ. Cha ta cũng chắp tay chào hỏi lại bọn họ. Sai người lấy ghế, pha trà đáp lễ. Trong số bọn họ, có một gã luôn đi trước, trông ưu tú nổi bật hơn hẳn. Chắc là đại sư huynh. Hắn ta ngồi trên cùng, đối diện với cha ta, bắt đầu đi vào cuộc trò chuyện. Hắn hành xử nho nhã, ăn nói điềm đạm.

- Tiểu sinh là Tử Hồ - đại đệ tử của Tịnh Tâm trưởng môn xin bái kiến Đại nhân.

Thấy cha ta gật đầu nhận lễ, hắn tiếp tục nói.

- Khởi bẩm Khai Quốc Công, ngày hôm nay ba mươi đệ tử của phái Tịnh Tâm vâng lệnh sư phụ đến gia phủ tham kiến đại nhân, xin chúc đại nhân, đại tiểu thư vạn sự cát tường. - Hắn vừa nói, lòng bàn tay vừa đưa ra hướng về phía ta rất lễ độ.

- Tiểu sinh cùng các vị đệ tử khác có mặt ở đây trước là để kính lễ đại nhân, sau là gửi lời xin phép ngài được đưa tiểu thư Mộc Yên về Thanh Sĩ Viện làm lễ bái sư nhập học. Việc này sư phụ của tiểu sinh cũng đã có thông qua trước với tiểu thư rồi thưa đại nhân.

- Ổ, thế sao? - Cha ta cất giọng ra vẻ ngạc nhiên, gật gù cái đầu nhìn về phía ta. Trong đầu ta có ý định biện minh nhưng chẳng dám nói câu nào, đành im thít nghe cha ta và Tử Hồ đó nói chuyện.

- Bẩm đại nhân, sư phụ có dặn dò với chúng tiểu sinh rằng không đưa được tiểu thư về Thanh Sĩ Viện thì chúng tiểu sinh cũng không cần trở về. - Hắn lắc đầu thở dài - Đại nhân với sư phụ của tiểu sinh là chỗ quen biết lâu nay, ngài chắc hẳn cũng đã biết rõ tính tình của sư phụ. Mong đại nhân rộng lòng nhân ái, đừng đẩy chúng tiểu sinh vào chỗ khó xử, có trường mà không được học, có nhà mà không được về.

Thứ nhất mỹ nam kế, thứ hai vừa đấm vừa xoa. Hai chiêu đó một đánh vào tâm lí ta, hai thì đánh vào lòng nhân từ, cả nể của cha ta. Khiến cho cả hai đều khó trở tay từ chối. Lão bá bá gian xảo này, đúng là tiên hạ thủ vi cường mà. Ấy chết, ta quên mất. Tại sao hắn lại nói cha ta và sư phụ hắn là chỗ quen biết lâu nay. Chả lẽ...

- Phụ thân...

Ta định hỏi cho ra lẽ thì bị ông phất tay cản lời.

- Ta hiểu. - Cha ta cười mỉm, khóe môi cong cong lên, đôi mắt hấp háy trông rất đắc ý, kiểu như cơ sự đã nằm gọn trong bụng ông vậy.

- Tử Hồ nho sinh, các cậu đều là những người mang chí lớn, đọc sách thánh hiền, đêm đêm gối đầu lên sách mà ngủ. Ta sao có thể để các cậu công không thành, danh không toại được. Tịnh Tâm sư phụ đã quyết ý, ta cũng không thể phụ lòng. Mộc Yên nhà ta là phận nữ nhi nhưng lại được đặc ân đến Thanh Sĩ Viện bái sư học đạo, trong lòng ta mừng vui không kể. Chỉ một lời mong các vị huynh đệ ở đây chiếu cố cho nữ tử vô phép nhà ta.

- Đa tạ đại nhân! Ơn đức của ngài nặng tựa ngàn sơn, chúng tiểu sinh thật cả đời cũng không dám quên.

...

Xong.

Cơ sự đã thành. Bất biến bất hóa...

Sau cuộc nói chuyện đó, ta ấm ức quay về tư phòng chuẩn bị hành lí để lên đường.

Trải qua quá nhiều biến cố của các cuộc xâm lăng, đến khi Ngô Quyền đánh thắng quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng chấm dứt gần một nghìn năm Bắc thuộc, giang sơn mới bắt đầu có vị thế để vươn lên. Nhưng phải cho đến lúc Đinh Tiên Hoàng Đế dẹp loạn 12 sứ quân, mở ra nhà nước đầu tiên của thời đại độc lập, tự chủ, quân chủ tập quyền thì nước ta khi ấy mới chính thức phát triển. Bộ máy chính trị hình thành, nông nghiệp tập trung, giao thương kết mối. Văn hóa giáo dục lên mầm. Đạo nho của Trung Quốc bấy giờ mới du nhập vào và được hưởng ứng.

Thanh Sĩ Viện chính là nơi duy nhất của quốc gia nghiên cứu về Đạo nho, chứa chấp những kẻ sĩ ham mê đọc sách, mộng tưởng về một nền văn học dân tộc trù phú, bao la. Gần như là trường học ở thời đại mới vậy. Bản thân ta không phải là con người hiếu học. Vả lại trải qua 5 năm tiểu học, 7 năm trung học, rồi lại 5 năm đại học đối với ta đã là đầu tư quá nhiều cho việc sách vở rồi. Đến bây giờ xuyên không lại phải tiếp tục học, ta thực muốn nổ tung cái đầu. Đồng ý đến học tập ở Thanh Sĩ Viện có nghĩa là kẻ sĩ phải chấp nhận xa gia đình, xa quê hương để chuyên tâm cho việc học. Ta giờ sắp là sĩ tử của cái viện chết tiệt đó, đang phải khăn gói quả mướp để theo ba mươi gã mỹ nam kia lên đường. Đại La này tuy là đất huyện gần sát Kinh Thành, nhưng cũng phải mất hơn hai canh giờ mới có thể đến đó được.  Ở Kinh Thành nhà ta cũng có một gia phủ nhỏ khác để đi lại mỗi lần vào chầu triều. Nhưng Thanh Sĩ  Viện ba năm mới cho phép nho sinh ra trường về thăm nhà một lần, mỗi lần vỏn vẹn có bảy hôm. Ta ở đó, nếu có bị đám nam nhân kia bắt nạt thì sao có thể mách lẻo với phụ thân đây.

Dù có ấm ức thế nào đi chăng nữa ta cũng chẳng thể không vâng lời. Đây đang là thời phong kiến, nữ nhân không có tiếng nói, không có quyền lợi. Cha ta cho phép ta tự do đi lại, tự do hành xử trong phố huyện. Lại hay được ngồi hóng hớt chuyện triều chính với các bậc tiên sinh, đôi khi còn được bàn luận với họ,... đã là ưu ái nhân quyền cho ta lắm rồi. Ta cũng không thể có voi đòi tiên, không biết phải trái mà cãi lệnh ông được.

Người hầu trong phủ vừa ngơ ngác vì không hiểu sao tự nhiên ta phải đi học, vừa sụt sùi khóc lóc chia tay. Trong lòng ta cũng chợt thấy buồn rầu. Xa họ rồi ta biết chơi với ai.

Trái với sự mong đợi, phụ thân ta lại vô cùng niềm nở, hào hứng như thể sắp tống được cục nợ ra ngoài đường.

- Tiểu Yên Yên à, con càng lớn càng lanh lợi. Làm thế nào mà con lại có thể tương giao với Tịnh Tâm sư phụ vậy? Phụ thân thật hiếu kỳ nha.

- Phụ thân... con không thích đi theo lão bá gian xảo đó. Con muốn ở nhà với phụ thân!!!! - Ta giở tuyệt chiêu mè nheo, toan khiến ông mềm lòng. Nhưng...

- Không được vô lễ với sư phụ!!!!- sắc mặt cha ta bỗng chuyển qua nghiêm khắc, phảng phất trong ánh mắt một chút gì đó giận dữ. Ta đứng tim, thu lại cái giọng nũng nịu, khẽ vâng một tiếng biết điều. Không rõ ông và Tịnh Tâm trưởng môn kia có quan hệ gì, nhưng ánh mắt đó đủ khiến ta hiểu lão tiên sinh trong lòng cha ta chiếm cả một trời tôn kính.

- Từ trước đến giờ ta chưa từng nghĩ sư phụ sẽ thu nhận nữ nhân làm đệ tử. Lại càng không ngờ nữ nhân đó lại là tiểu nha đầu nhà ta. Việc này chứng tỏ phúc phận của con lớn lắm. - Cha ta gật gù cái đầu, thản nhiên thay đổi thái độ trong giây lát.

- Nha đầu con đến Thanh Sĩ Viện phải thật chăm chỉ học tập . Ngoan ngoãn vâng lời Tịnh Tâm sư phụ, đừng để phụ thân phải mất mặt. Đây là cơ hội để con chứng tỏ bản lĩnh của mình. Về sau, nữ nhân có thể đến học tập ở Thanh Sĩ Viện hay không đều phụ thuộc vào con. Phụ thân tin là con sẽ làm được.

Dứt lời ông trao vào tay ta một mớ tiền rồi ra hiệu cho đám nam nhân kia lôi ta đi, hoan hỉ bước vào nhà. Quên cả việc tiễn ta ra đến cổng.

- Phụ thân à. Có thật trong lòng người đang nghĩ như lời người nói không. Hay là người chỉ muốn tống cổ cái đứa suốt ngày ăn bám là con đi vậy huhu...

Ấm ức nuốt chưa trôi, ra đến ngoài cổng ta lại càng muốn khóc.

Năm chiếc xe ngựa đập vào mắt ta. Đám nam nhân đó nhanh nhảu trèo lên xe, an tọa.

Hành lí được đưa lên xe ngựa nhưng bản thân ta lại không. Năm chiếc xe, mỗi chiếc sáu chỗ.

Năm sáu ba mươi.

Năm chiếc xe đủ cho ba mươi người. Ta là người thứ ba mốt, cũng là nữ nhân duy nhất nhưng lại không có chiếc xe ngựa thứ sáu cho ta ngồi. Chả lẽ ta phải ngồi vào lòng một trong ba mươi gã nam nhân kia sao???

- Tiểu thư, mời...

Tử Hồ dắt ra ở đâu một con ngựa trắng, toan đưa dây cương cho ta.

Choáng.

Ngựa ư???

- Hồ huynh à... Ta... - ta ấp úng nói không thành câu.

- Có chuyện gì sao thưa tiểu thư???

- Ta... ta... ta không biết cưỡi ngựa.

Sắc mặt gã nho sinh đó đang dần chuyển sang màu đỏ.

- Nữ nhi ta chỉ quen cầm kì thi họa. Đâu có như nam nhân sức dài vai rộng, được học cưỡi ngựa.

Cái mặt đỏ của hắn cộng thêm khóe môi cong cong đang cố nhịn cười làm ta vừa xấu hổ vừa bực mình.

- Ngươi mau quay mặt đi chỗ khác không để ta nhìn thấy cái bản mặt đó một lúc nữa là miệng ngươi không còn cái răng nào đâu.

Nghe ta nói xong mặt hắn từ màu đỏ chuyển dần sang màu tím. Từ trước đến giờ, với cương vị là đại sư huynh hắn luôn được người khác tôn trọng, nể sợ. Chưa có ai dám ăn nói hỗn hào với hắn. Lần đầu tiên bị người khác quát mắng đe dọa, lại còn là một cô tiểu thư nhỏ bé, lòng tự tôn trong hắn bị sụp đổ hoàn toàn.

- Ngươi... - Hắn nén hít một hơi, nói với ta bằng cái giọng cao ngạo. - Là nữ nhân mà hành xử vô phép, ăn nói hàm hồ. Thật là... Không biết tiểu nha đầu ngươi dùng chiêu trò gì để có thể khiến sư phụ thu nạp làm đệ tử. Nhưng ngoài sư phụ ra không có ai hoan nghênh ngươi đến Thanh Sĩ Viện đâu. Rồi ta và các huynh đệ sẽ cho ngươi khóc lóc xin về. Nữ nhân chỉ đáng ở nhà nấu nướng hầu hạ nam nhân. Không xứng với việc đèn sách học hành.

Số người còn lại ở trong xe ngựa đều vọng lời ra ủng hộ sư huynh của mình. Ánh mắt họ đều nhìn ta với sự khinh thường, ganh ghét.

- Ngựa là do sư phụ chuẩn bị cho. Ngươi biết cưỡi hay không không phải việc của bọn ta. Ta chỉ phải hộ tống ngươi an toàn về trường là được.

Y hất gương mặt thanh tú của mình về phía sau. Đôi chân nhẹ nhàng đưa cả cơ thể hướng về chỗ xe ngựa. Cái mông cong cong lắc lư dưới dưới vạt áo. Ta hóp bụng, phỉ nhổ ra một hơi bức xúc.

- Mỹ nam cái mẹ gì chứ. Ta nghĩ nên gọi các ngươi là mỹ nữ thì đúng hơn.

- Cứ đợi đấy. Bà đây giải quyết con ngựa này xong, về đến Thanh sĩ Viện sẽ cho các ngươi hối hận.

Quay ra con ngựa, ta loay hoay, gương mặt méo mó dở khóc dở cười.

Đây là lần đầu tiên ta đứng sát một con ngựa như thế. Choáng váng vì nó quá to, quá cao so với tưởng tượng trước đây. Lưng ngựa cao gần đến đỉnh đầu thế này chắc phải bắc ghế lên mới trèo lên được(!). Ta nhẹ nhàng sờ vào người nó. Cái ức nở vòng cung săn chắc. Bốn chân chắc nịch. Bộ lông mượt mà. Ta vuốt ve cái bờm bồng bềnh như dòng nước, khẽ thủ thỉ với nói.

- Ngựa ngoan à, cho chị cưỡi nhé. Chị bị đám nam nhân kia bắt nạt rồi. Em đừng giống như họ mà đáng thương chị nha.

Quả đúng là ngựa ngoan, ngựa khôn được thuần. Nghe ta nói xong mắt nó chớp chớp, hai tai vẩy vẩy, đầu thì gật gù. Chắc là hiểu được nỗi lòng của ta rồi.

- Ngoan ngoan. - Ta xoa xoa đầu nó, cười khúc khích.

Mất khoảng mười phút chật vật cùng với sự hợp tác của bạch mã, cuối cùng ta cũng leo lên được trên lưng nó. Đám vịt đực kia thì dường như đã mất hết kiên nhẫn, bực dọc hô hoán ta lên đường.

Ta xoa xoa cái bờm nó một lần nữa. Đắc ý điều khiển nó bước đi. Đắc ý chưa được năm giây, cảm giác kinh sợ đã nổi dậy, bao trùm trí óc.

Con ngựa co hai chân trước vươn lên hí một tiếng vang dội rồi tung cặp giò xé gió chạy như bay. Ta mặt cắt không còn giọt máu, sợ hãi ôm chặt lấy cổ nó la hét. Cảm giác cưỡi ngựa không ngờ lại kinh hoàng như thế. Giống như phi xe máy trên đường với tốc độ 100km/h, nhưng quãng đường ấy nó lại lồi lõm ổ trâu ổ bò, làm chiếc xe hết tung lên rồi lại nhao xuống vậy. Tay chỉ cần lỏng ra một chút thôi là cả người thừa lực để bay xa hàng chục mét. Nội tạng trong cơ thể giờ trộn lẫn lại thành một mớ, thật buồn nôn quá đi. Ta thà đi bộ chứ không thể chịu đựng được cảnh này nữa rồi. Nhưng giờ cũng không biết làm thế làm để nó dừng lại nữa.

- Ngựa ngoan, ngựa ngoan. Dừng lại. Chị sắp chết rồi!!!! - Ta hét vào tai nó.

Ta phải hét đến bốn, năm câu nó mới hiểu được mệnh lệnh và dừng lại. Nó dừng đột ngột không khác gì ô tô phanh gấp. Theo quán tính, ta phi xuống đất, đau đến tận xương gan. Ôm miệng, ta chạy vội ra bãi cỏ trước mặt nôn thốc nôn tháo. Nhìn những thứ đồ ăn mà mình vừa chén lúc sáng ngổn ngang trên cỏ, ta chép miệng tiếc xót.

Đám nho sinh đã đuổi kịp từ lúc nào. Chứng kiến cảnh ta bị hất văng xuống đất, quần áo bẩn thỉu, khắp người bốc mùi thức ăn đang tiêu hóa tanh nồng, chúng không khỏi hả hê đắc chí. Bỏ ngoài tai tiếng cười nhạo, ta vuốt lại mớ tóc bù xù đến chỗ Tử Hồ thương lượng.

- Hồ huynh à, ta xin rút lại những lời nói khi nãy. Mong huynh rộng lòng lượng thứ cho ta. Thân nữ nhi liễu yếu đào tơ, cưỡi ngựa đối với ta thật khó như lên trời. Huynh có thể nhường chỗ trên xe ngựa, thay ta điều khuyển nó về trường được không?

- Không. - Hắn nói thằng thừng không thương xót.

Mẹ kiếp. Nho sinh đọc sách thánh hiền mà lại mang bụng dạ nhỏ nhen. Trong lòng toan tính tiểu nhân, độc đoán. Quân tử báo thù, thập niên bất vãn. Rồi sẽ có lúc các ngươi phải quỳ gối khuất phục bà đây.

Ta nén nhịn nhục, mặt dày định chạy đến chỗ hắn xin xỏ lần nữa. Nhưng chiếc rèm cửa đã phủ xuống trước mặt. Cỗ xe lăn bánh lạnh lùng. Ta nhìn theo trong sự hụt hẫng và phẫn uất. Bạch mã chạy đến húc húc vào vai ta, đôi mắt nó cụp xuống ra vẻ hối lỗi. Thôi. Làm sao được bây giờ. Chị chỉ biết trông cậy vào em thôi.

Lấy hết dũng khí ta lại trèo lên lưng nó. Lần này có vẻ nó đã rút kinh nghiệm. Nhẹ nhàng chậm rãi đi theo sau những cỗ xe ngựa kia. Tuy rằng tốc độ đã chậm hơn trước, nhưng cảm giác từ đi xe máy tốc độ cao trên quãng đường lồi lõm giờ đã chuyển sang chiếc thuyền đưa đẩy trước sóng. Lâng lâng, dập dìu.

Vẫn thấy khó chịu quá.

Ta nằm sõng soài trên lưng ngựa. Đếm từng giây từng phút, mong mỏi nhanh chóng đến nơi.

Thời gian nặng nề trôi qua. Khi ta đến nơi thì cũng đã giữa buổi chiều.

Đôi mắt mơ màng mở ra, cánh cổng Thanh Sĩ Viện đã ở trước mặt, rộng đến năm, bảy mét. Tượng đá lân sư hai bên oai hùng, như hai vị hộ pháp ngày đêm canh gác. Biển hiệu to quá. Rồng phượng tinh xảo quấn lấy từng góc cạnh, sơn vàng chói lọi. Mới chỉ là cánh cổng thôi mà đã hào nhoáng thế này thì không biết bên trong còn trù phú như nào nữa.

Ta tụt xuống ngựa, lê cái xác mệt mỏi đi theo đám nho sinh.

Bước vào trong trường, cảnh tượng nguy nga tráng lệ vượt xa với suy nghĩ. Khuân viên rộng phải gấp năm lần gia phủ ta. Các căn nhà được xây lên theo kiến trúc Trung Hoa. Đủ các kiểu thiết kế từ cổ kính cho đến hoành tráng mỹ lệ. Trống, cờ râm ran. Tượng lân sư, rồng, phượng tạc lên từ những phiến đá to vật vã. Rồi vườn cây, ao cá, hồ sen... đầy đủ. Giữa sân, một màu trắng toát ngập tràn. Hàng trăm gã nam nhân thanh tú xếp hàng ngay ngắn chờ đợi ta vào bái kiến. Tất cả bọn họ đều háo hức ngóng xem vị tiểu sư muội của chúng - nữ đồ đệ duy nhất mà sư phụ thu nhận có gì đặc biệt hơn người. Đến khi nhìn thấy bộ dạng lếch thếch, uể oải của ta, họ không khỏi thất vọng. Đáng lẽ ra ta cũng xinh đẹp, khí chất ngời ngời ngời, kiêu sa đài các lắm chứ. Chỉ do số ta đen đủi, bị đám Tử Hồ kia ức hiếp nên mới thành ra thế này. Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu????

Đi giữa dòng nam nhân đang đưa những ánh mắt dò xét về mình, ta chẳng còn cách nào ngoài việc ngẩng thật cao đầu để đi. Chí ít cũng vớt vát lại được chút tự cao của bản thân. Phía cuối dòng người, ở lối vào chính khu có một bục thềm rộng rãi được xây dựng cao hơn sân khoảng bốn, năm bậc thang. Giữa cái bục thềm ấy là vị sư phụ uy nghiêm thần thái, đang ngồi tựa lưng vào ghế nhâm nhi tách trà ô long thơm ngây ngất. Trên người ông vẫn toát ra thứ khí chất phản xạ ánh sáng. Bộ râu bạc trắng không che nổi cái khóe môi đang cong lên. Đôi mắt hấp háy nhìn ta đắc ý.

Tại bang phái chết tiệt này, là nữ nhân duy nhất, ta không có ai để móc nối kết bè kéo phái được. Gia phủ ở xa, người hầu không có, được mỗi con ngựa chịu nghe lời một chút thì nó lại không nhờ vả được gì. Bản thân đã bị rơi vào thế bất lợi. Người duy nhất bây giờ mà ta có thể bấu víu chính là lão bá bá gian xảo kia. Hàng trăm gã nam nhân kia thừa sức bác bỏ đi cái giả thiết là bang phái của ông ta tép riu không có đồ đệ. Chứng tỏ là ông phải nhận thấy ta có điều gì đó đặc biệt nên mới thích thú thu nhận ta. Một khi đã thích thú như vậy thì chắc chắn sẽ yêu quý. Chỉ cần ta biết điều, chịu khó nịnh nọt một ông chút thì có thể sẽ dần củng cố được vị thế, vươn lên thượng phong khuất phục đám nam nhân kia. Ta chỉnh sửa lại y phục cho gọn gàng, vuốt ve đầu tóc, bước lên bục quỳ gối trước mặt lão tiên sinh.

- Tiểu nha đầu Mộc Yên xin bái kiến Tịnh Tâm... à không, xin bái kiến sư phụ.

Có vẻ như đã lường trước được tâm ý của ta, ông vuốt vuốt bộ râu.

- À, thế là chịu bái kiến sư phụ rồi hả? Con đứng lên đi.

- Đa tạ sư phụ.

Ông nhấp một ngụm trà, nhẩn nha rời ghế. Nhìn ta một lượt, sư phụ quay lưng đi che giấu một nụ cười quỷ quyệt. Ý đồ dùng bạch mã để làm khó ta có vẻ đã thành công giống như mong đợi. Bên dưới, học trò tất cả đều nghiêm túc lắng nghe từng từ sư phụ nói ra.

- Tiểu cô nương Mộc Yên này là nữ tử của Khai Quốc Công đại nhân. Bắt đầu từ bây giờ tiểu thư sẽ là nho sinh của Thanh Sĩ Viện, là tiểu sư muội của các con. Đã là học trò của ta thì phải nam nữ bình đẳng. Các con không được dùng định kiến về nữ nhân để phân biệt đối xử với tiểu sư muội của mình. Tất cả đã hiểu chưa?

- Đã khắc cốt ghi tâm thưa sư phụ! - Tất cả bọn họ đều cúi đầu đồng thanh đáp.

Đôi mắt ta rưng rưng ngấn lệ.

Cảm động.

Sư phụ ơi, người quả là sáng suốt tinh anh. Từ nay về sau con nguyện ý theo người học tập.

.

.

Sau màn bái sư, trời cũng đã xẩm tối. Ta được dẫn về tư phòng. Khu ở của các nho sinh được xây dựng riêng biệt với khu học tập, chia thành sáu lầu. Mỗi lầu ba tầng. Phòng của ta ở lầu cuối cùng, lại tít góc trong cùng của tầng ba, thành ra, việc đi lại vô cùng khó khăn. Sau bữa ăn tối tập thể, ta lê đôi chân rã rời của mình về phía tư phòng. Mệt mỏi quá rồi. Thôi cứ ngủ trước đã. Mọi việc... để mai tính.

Đặt mình xuống giường, ta chìm vào giấc ngủ.

Những ngày sau đó, ta đã bỏ ra rất nhiều công sức để hòa nhập với cuộc sống nơi đây. Từ việc ngày nào cũng phải đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net