Chương 181-190

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông tinh lực dồi dào

Ba người hạnh phúc trò chuyện. Giản Nhụy Ái và Giản Tử Hạo ở lại nhà họ Đơn cùng với bà nội. Giản Tử Hạo trò chuyện rất nhiệt tình với bà nội. Hai người chuyện nói mãi không ngừng

Giản Nhụy Ái không biết từ lúc nào Giản Tử Hạo cũng có nhiều chuyện như thế, nói chuyện mãi không hết. Cô ở nhà họ Đơn trải qua cuộc sống không buồn không lo: cùng chăm hoa với bà nội, nói chuyện phiếm, đưa Giản Tử Hạo đi học..

Cô ngồi tựa và thành giường, toàn thân đau nhức. Đơn Triết Hạo là người đàn ông tinh lực dồi dào. Ngày hôm qua thiếu chút nữa anh đã làm cô hít thở không thông. Cho đến lần thứ ba, Giản Nhụy Ái mới mệt mỏi ngã lưng xuống giường.

Đơn Triết Hạo căn bản là không có muốn bỏ qua. Thật sự không chịu nổi. Trời tối tối cô muốn nói rõ với anh

Anh mới lo được lo mất nói: "Đúng nga. Còn có ngày mai."

Lúc cô nghe những lời này thật sự muốn té xỉu ngay.

Đơn Triết Hạo sửa sang lại quần áo, nghiêng đầu nhìn Giản Nhụy Ái đang hé mắt nhìn mình. Anh đi đến cúi người đặt một nụ hôn lên trán của cô. "Sao lại quay lại, nghỉ ngơi nhiều một chút."

"Hạo. Em nghĩ nên đến công ty cùng với anh." Giản Nhụy Ái đưa tay sờ gò má anh tuấn của anh. Đơn Triết Hạo khác hẳn với những người con trai có khuôn mặt đẹp trai khác. Cô không muốn rời khỏi anh, vĩnh viễn muốn trói anh ở bên mình.

Có lẽ. Chính mình cũng thật là người có khuynh hướng bá đạp

Đơn Triết Hạo không nghĩ đến Giản Nhụy Ái lại yêu cầu như thế. Nhẹ nhàng ngậm vành tai của cô."Vật nhỏ, vật nhỏ, em không biết tinh lực của đàn ông rất thịnh vượng vào buổi sáng sao. Hormone tăng vọt nhanh nhất."

Anh cúi đầu nhìn người nằm trên giường không mặc quần áo, trần nửa thân trên, trên làn da trắng nõn càng làm nổi bật chỗ dâu tây anh gieo trồng ngày hôm qua.

Đưa mắt nhìn chiến tích còn lưu lại, Đơn Triết Hạo cực kỳ vui vẻ.

"A." Giản Nhụy Ái sợ hãi kêu lên, lo lắng kéo chăn đắp lên thân thể của mình. Ngẩng đầu lên thì cửa đã được đóng lại. Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn cánh cửa đang đóng, không khí vẫn lưu lại mùi vị quen thuộc của Đơn Triết Hạo.

"Cho em thời gian mười phút. Còn không chịu ra là anh lái xe đi đó." Khóe miệng của Đơn Triết Hạo cong lên một nụ cười. Có thể bắt nạt Giản Nhụy Ái, nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô thì anh cảm thấy rất vui vẻ.

'Mười phút'. Giản Nhụy Ánh theo quán tính nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức. Qua hai phút, vội vàng rời giường, vọt vào phòng tắm đánh răng chuẩn bị thật nhanh.

Lầu dưới, bà nội và Giản Tử Hạo đang nói chuyện phiếm.

"Hạo Hạo. Mới vừa trở về nước có hòa nhập được với bạn học mới không?."

"Cụ nội, các bạn học trong lớp của con rất lễ phép. Cũng đối xử rất tốt với con, con rất thích đọc sách. Tương lai sẽ cố gắng đi học để trở thành người hữu dụng, sẽ lợi hại hơn ba." Giản Tử Hạo nắm chặt quả đấm, biểu đạt ước mơ vĩ đại của mình.

Nhìn Hạo Hạo tự tin như thế khiến bà nội cười thật to. "Hạo Hạo của chúng ta thật thông minh." Bà thật sự rất cảm ơn Giản Nhụy Ái vì cô đã dạy dỗ con cháu nhà họ Đơn tốt đến vậy, có thể trở thành một người tài nhỏ của đất nước

"Mẹ. . . . . ." Giản Tử Hạo mê mang ngẩng đầu nhìn Giản Nhụy Ái, thấy bộ dạng nóng nảy của cô.

Giản Nhụy Ái nhìn hai người một già một trẻ. "Bà nội, con muốn đến công ty cùng Hạo. Không ăn điểm tâm."

"Được. Cẩn thận một chút."Bà nội nhìn Giản Nhụy Ái vội vàng rời đi không an lòng dặn dò.

"Dạ, thưa Bà nội." Giản Nhụy Ái đã không còn thời gian để trò chuyện với bà nội nữa

Cô thở hồng hộc chạy đến chỗ chiếc xe thể thao. Tài xế thay cô mở cửa xe, vội vàng ngồi lên xe. Cái trán hiện đầy mồ hôi rịn, xem ra qua mùa đông này cô đã mập ra rồi.

Đơn Triết Hạo nghiêng đầu nhìn cô gái thở hổn hển, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, không vui nói: "Tới trễ."

"Em. . . . . . Em đã cố hết sức rồi." Giản Nhụy Ái nói chuyện cũng thở không ra hơi, vừa trả lời Đơn Triết Hạo vừa nuốt nước miệng nên bị sặc."Khụ khụ. . . . . ."

"Em chưa ăn điểm tâm à." Đưa tay cầm lấy nước tài xế đưa đến. "Uống chút sẽ thoải mái hơn."

Giản Nhụy Ái uống chút nước, ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, luôn miệng nói ăn rồi. Cô nhìn chằm chằm anh, nói mát vài câu với người đàn ông trước mặt. Cũng không biết người nào đã làm cô sặc.

Khi cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài mới phát hiện xe không đi về phía công ty, chẳng lẽ bọn họ đã dời trụ sở công ty rồi.

Đơn Triết Hạo đọc được sự nghi ngờ trong đôi mắt của cô. "Anh dẫn em đi đến một nơi khác."

Xe từ từ lái về phía quán Nhân Ái. Khi Giản Nhụy Ái nhìn thấy ngôi nhà yêu quý của mình, cô kinh ngạc nhìn Đơn Triết Hạo, không hiểu tại sao lúc làm việc mà anh lại đưa cô đến đây.

"Vào trong thôi, đã lâu em chưa nói chuyện với bọn họ rồi. Anh sẽ ở bên ngoài chờ em."

Giản Nhụy Ái cảm động vì hành động của Đơn Triết Hạo, đến hốc mắt cũng đỏ lên. Đơn Triết Hạo đã biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác, suy nghĩ vì người khác nên cô ôm lấy Đơn Triết Hạo."Cám ơn anh."

"Đứa ngốc, có một chuyện này mà cũng khóc sao. Lau khô nước mắt đi nếu không Quyền Hàn nhìn thấy em khóc lại nói anh sẽ bắt nạt em."

"Ghét. Chờ em trở về." Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo nhìn nhau mấy giây sau đó vui vẻ xuống xe.

Tài xế nhìn Đơn Triết Hạo nhắm mắt lại. Cũng không có nói gì cũng dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Khi Giản Nhụy Ái đi đến cửa quán Nhân Ái, đã nhìn thấy Trác Đan Tinh đang quét sàn nhà. Tóc bím đuôi gà, vóc dáng mảnh mai nhìn mãi cũng không nhìn ra là phụ nữ đã sinh con. Nhìn lại bản thân mình có chút mập lên sau khi sinh hơn nữa mấy ngày qua bà nội lại mua đủ loại cao sơn mỹ vị bồi bổ cho cô. Xem ra trở về ăn ít một chút mới được.

"Đan Tinh." Giản Nhụy Ái nhìn bóng lưng quen thuộc lập tức mỉm cười tươi. Vui mừng lớn tiếng gọi.

Trác Đan Tinh nghe đến giọng nói của Giản Nhụy Ái vội vàng quay đầu lại. Tươi cười lôi kéo cánh tay Giản Nhụy Ái, vui mừng cười nói: "Tiểu Nhụy! Nghe nói cậu và Đơn Triết Hạo đã quay lại bên nhau. Chúc mừng hai người!"

"Đúng vậy. Cám ơn Đan Tinh."

"Tự nhiên cứ quay lại với nhau, cũng không biết chúng tớ đã đạt trình độ nào rồi?" Trác Đan Tinh bĩu môi, giả vờ tức giận nói qua.

Giản Nhụy Ái le lưỡi một cái, lôi kéo cánh tay cô lắc lắc."Chị Đan Tinh. Chị Trác. Không nên tức giận, thật ra thì em vẫn nhớ và muốn đến thăm các người. Dù sao hai người cũng là người thân của em nên khẳng định không thể chạy loạn ."

"Được, cô trọng sắc khinh bạn. Có Đơn Triết Hạo rồi khẳng định sẽ đem mọi người để ra sau gáy. Ngày ngày cùng anh ta sống cảnh thần tiên tùy ý."

"Ai u. Nghe đã cảm thấy chua xót rồi. Có người ghen kìa." Giản Nhụy Ái chỉ vào cái miệng nhỏ nhắncủa Đan Tinh, cố ý nói lái qua chuyện khác.

"Đâu có, làm sao tớ lại là người không có đạo lý như thế. Nhưng Nhụy Ái à, cậu trở về bên cạnh Đơn Triết Hạo thế thì Cụ Duệ Tường kia phải làm thế nào đây?"

Ánh mắt Giản Nhụy Ái trở nên ảm đạm, mỗi lần nhắc tới tên của Cụ Duệ Tường thì cô lại thấy có lỗi với anh. "Anh ấy nói chỉ coi tớ như một người em gái, tình cảm dành cho tớ cũng chỉ là tình cảm dành cho người em gái. Cho nên chúng tớ sẽ ly hôn."

"Thật không?." Trác Đan Tinh hoài nghi nhìn Giản Nhụy Ái. Cô sẽ không lừa gạt mình. Nhưng cô cũng không tin tưởng lời nói Cụ Duệ Tường, nếu không có tình cảm thì sao có thể hết lòng giúp đỡ Giản Nhụy Ái như thế. Làm sao có thể không có ý gì với Giản Nhụy Ái được chứ

Quyền Hàn cũng đã từng nói chỉ xem cô là một người em gái nhưng yên lặng quan tâm và dành tình cảm cho cô hơn hai mươi năm qua. Loại tình cảm này làm sao lại lý giải đơn giản là anh trai – em gái

"Đúng vậy." Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn người bên trong quán Nhân Ái. Cơ hồ đều là người xa lạ. Xem ra thời gian đã thay đổi rất nhiều thứ, mọi người đổi công việc rồi. "Anh Quyền Hàn đâu?"

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đơn Triết Hạo dụng tâm lo lắng

"Đúng vậy." Giản Nhụy Ái nghiêng đầu nhìn người bên trong quán Nhân Ái. Cơ hồ đều là người xa lạ. Xem ra thời gian đã thay đổi rất nhiều thứ, mọi người đổi công việc rồi. "Anh Quyền Hàn đâu?"

Trác Đan Tinh cười, "Quyền Hàn dẫn Tư Tư đi nhà trẻ rồi."

"Cái gì? Khi nào thì anh ấy trở về?" Giản Nhụy Ái có chút không vui.

Trác Đan Tinh nhìn ánh mắt không vui của Giản Nhụy Ái cũng biết mục đích Giản Nhụy Ái tới đây chính là vì Quyền Hàn. Cô cũng muốn bảo tí anh ấy sẽ trở về, đợi một chút nhưng không biết vì sao lại không nói ra?

Có lẽ do quỷ thần xui khiến, Trác Đan Tinh lại nói dối, "Có thể anh ấy không về nhanh được, hôm nay trường Tư Tư có việc... nếu không tớ sẽ gọi điện thoại cho anh Quyền Hàn, để anh ấy đừng tham gia nữa mà trở về?"

"Đan Tinh, không cần phải gọi điện thoại như thế đâu, tớ tìm anh ấy cũng không có chuyện gì. Anh Quyền Hàn cũng rất bận mà." Giản Nhụy Ái vội vàng nói.

Trác Đan Tinh gật đầu một cái, nắm chặt cây chổi trong tay, dù bên ngoài vẫn cười nhưng trong lòng không vui "Vậy tớ sẽ không gọi anh ấy về, thôi thì lại đây ngồi đi!"

"Không cần đâu Đan Tinh. Cậu bận như thế rồi thì tớ cũng không muốn làm phiền, tớ chỉ muốn hỏi một chút chuyện ngày đó Quyền Hàn bị người ta bắt cóc, sau đó thì trở về như thế nào?"

Trác Đan Tinh hiển nhiên không biết Giản Nhụy Ái hỏi cái này vì vấn đề gì, kinh ngạc mấy phần, "Đơn Triết Hạo không có nói với cậu sao?"

"Đơn Triết Hạo nói gì?" Giản Nhụy Ái bị Trác Đan Tinh làm cho hồ đồ, anh ấy nên nói gì với cô?

"Không có gì, không có gì. . . . . ." Trác Đan Tinh lúng túng lắc đầu một cái, cô không ngờ Đơn Triết Hạo lại giấu giếm Giản Nhụy Ái như thế

Lần này thật là không có chút cảm giác thành tựu rồi!

Càng ngày Giản Nhụy Ái càng cảm thấy Trác Đan Tinh đối với cô như người xa lạ, hai người ở bên cạnh nhau không còn vui vẻ hòa thuận như trước kia, ngược lại có cảm giác xa cách, chẳng lẽ là cô suy nghĩ quá nhiều?

Nhưng trực giác cô cảm nhận được lời nói của Trác Đan Tinh còn chưa hết, "Đan Tinh, nói đi!"

Trác Đan Tinh nhìn thấy vẻ mắt như kẻ gây sự của Giản Nhụy Ái, cũng cảm thấy mình trốn không thoát.

"Nhụy Ái, cậu lựa chọn quay về bên cạnh Đơn Triết Hạo là thật sự không sai lầm đó. Anh ta đã vì cậu mà làm rất nhiều chuyện, khiến cho anh Quyền Hàn cũng phải thay đổi cách nhìn về anh ta. Ngày đó Quyền Hàn bị bắt, thật ra thì là Đơn Triết Hạo mời chúng mình đi diễn trò, anh ta muốn để cho cậu trở về bên cạnh anh ấy, nhưng cậu phải tin tưởng tớ và Quyền Hàn, chúng tớ cũng hi vọng cậu có thể hạnh phúc, mới đồng ý giúp đỡ Đơn Triết Hạo."

Giống như sét đánh bên tai, làm cho người ta không cách nào tin nổi, Quyền Hàn căn bản cũng không bị Đơn Triết Hạo bắt cóc, mà là anh ấy cam tâm tình nguyện, anh và Đơn Triết Hạo đã dựng nên màn kịch kia

Trong lòng cô có chút khó chịu, không thể tiếp thu được chuyện này, dù sao bọn họ cũng là cùng nhau lừa gạt mình, nhưng cô cũng ý thức được đều do bọn họ quan tâm mình, muốn bảo vệ mình khiến đôi mắt của cô tràn ngập nước mắt vì hạnh phúc.

"Cám ơn cậu đã suy nghĩ vì tớ." Giản Nhụy Ái ôm lấy Trác Đan Tinh.

"Đứa ngốc, không có gì phải cảm ơn? Chúng ta là bạn bè."

"Ừ, vĩnh viễn là bạn tốt."

Giản Nhụy Ái nói lời tự biệt Trác Đan Tinh, vẫn không nhìn thấy Quyền Hàn trở về nên chỉ có thể hẹn lại lần sau. Đi lên xe, trong khoảnh khắc nhìn thấy Đơn Triết Hạo, đầu óc cô lại vang lên câu nói của Trác Đan Tinh, mới biết được Hạo đã đối xử với cô tốt đến thế nào, cô rất cảm động không biết phải nói sao.

Cô nhắm hai mắt lại, hô hấp đều đều, cũng biết Đơn Triết Hạo ngủ, ra hiệu tài xế có thể đi, cô cứ say mê ngắm khuôn mặt đang ngủ của anh.

Tại sao một người đàn ông có thể đẹp trai như vậy ?. Lúc ông trời chế tạo anh ấy có phải cũng vô cùng yêu thích anh không? Cho nên mới để anh ta tinh xảo và hoàn hảo đến như thế, dường như hoàn toàn bất đồng với người khác.

Bất tri bất giác ngắm anh đến ngẩn người, chỉ cần lẳng lặng nhìn anh như thế cũng khiến Giản Nhụy Ái cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Nước miếng chảy xuống vì thấy anh là tuyệt phẩm phải không ?" Đơn Triết Hạo chỉ nhắm mắt lại chứ không ngủ, anh có thể cảm nhận được Giản Nhụy Ái đang chăm chú nhìn mình.

Giản Nhụy Ái muốn sờ gương mặt của anh lại thấy anh mở mắt, vội rút tay về, ho khan mấy tiếng, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

Cố ý chuyển hướng lời nói của Đơn Triết Hạo, "Hiện tại thật không tệ!"

Đơn Triết Hạo mỉm cười, hạ mắt nhìn Giản Nhụy Ái, "Bầu trời đều là mây đen, nơi nào thời tiết tốt?"

Giản Nhụy Ái kinh ngạc ngẩng đầu nhìn trời vô ích, nhìn bầu trời xanh đậm, bừng tỉnh hiểu ra mình bị lừa, quay đầu mím môi nhìn Đơn Triết Hạo, "Anh lừa em. . . . . ."

Cô giận dỗi dùng ngón tay chỉ vào Đơn Triết Hạo.

Đơn Triết Hạo đưa tay cầm tay của cô, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, đưa tay kéo bả vai của cô lại, để cho đầu của cô dựa vào bả vai mình.

Hai người dựa đầu vào nhau, ấm áp và hạnh phúc như vậy .

Gương mặt Giản Nhụy Ái đỏ bừng vì hạnh phúc, đùa giỡn với bàn tay Đơn Triết Hạo, "Tay của anh gấp đôi tay em."

Hai cái tay nắm chặt, bàn tay to lớn nắm hơi mạnh, nắm chặt bàn tay nhẵn nhụi mảnh khảnh của cô.

"Tay của anh to để có thể bảo vệ em."

Lời nói buồn nôn thoát ra khỏi miệng của Đơn Triết Hạo nhưng cô không ghê tởm mà là cảm động, hốc mắt Giản Nhụy Ái tràn ngập nước mắt, đầu cô dựa thật gần vào lồng ngực Đơn Triết Hạo.

Trong lòng yên lặng thề, đời này cô sẽ không rời xa Đơn Triết Hạo, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cô vẫn muốn ở bên cạnh anh

Tòa nhà của tập đoàn Đan Thị cao 100 tầng, đứng nghiêm ở trung tâm thành phố, nhìn tòa nhà cao tầng kia, nhất thời Giản Nhụy Ái có chút chần chừ, dù sao ở nơi này các nhân viên trong kia cũng tưởng cô gặp chuyện không may mà qua đời. Bây giờ cô lại xuất hiện ở tập đoàn Đan Thị, nhất định sẽ khiến càng nhiều người tò mò và nói ra nói vào.

"Thế nào ? Không vào được à?" Đơn Triết Hạo thấy cô dừng lại nên nói với cô.

Bởi vì để cùng với cô đi thăm lại quán Nhân Ái, nên lịch trình của anh đã bị thay đổi, hội nghị quan trọng cũng đã bị lui lại hai giờ, nên anh không thể lãng phí thời gian, liền nắm tay của cô đi vào.

Mới vừa đi vào cửa, các nhân viên kinh ngạc nhìn Giản Nhụy Ái, ánh mắt họ cứ trừng trừng không thể tưởng tượng nổi nhìn theo bước đi của Giản Nhụy Ái.

Người không biết hoặc là người mạnh dạn mới dám bàn luận về Giản Nhụy Ái ở trước mặt Đơn Triết Hạo,.

"Ai, cậu xem, cô gái kia không phải là Giản Nhụy Ái sao?" Một cô gái lôi kéo bạn cùng phòng hỏi, hoàn toàn không dám tin tưởng vào mắt mình.

"Là cô ấy sao? Hình như chỉ giống nhau thôi? Nhưng cô ấy cũng rất xinh đẹp"

"Không phải, nếu như không phải như thế, tại sao được ở bên cạnh tổng giám đốc Đơn? Cậu không biết từ lúc tổng giám đốc Đơn hay tin Giản Nhụy Ái rời đi, cũng chưa từng chạm qua bất cứ cô gái nào khác. Làm sao có thể lầm Giản Nhụy Ái với những cô gái khác chứ?"

Nghe âm thanh xì xào bàn tán, Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn Đơn Triết Hạo, thấy anh không có nửa điểm phản ứng, chẳng lẽ anh tức đến ngu rồi, không ngờ anh chung thủy với cô như thế

"Mọi người nghe kỹ, cô ấy chính là bà chủ của Tập đoàn Đan Thị, là vợ của tôi – Giản Nhụy Ái!" Đơn Triết Hạo tuyên thệ, tựa như đang đứng trước mặt cha xứ, thần thánh nói Giản Nhụy Ái thuộc quyền sở hữu của mình.

Đúng, anh muốn nói cho toàn thế giới biết Giản Nhụy Ái là người con gái anh yêu.

Ông chủ đã lên tiếng, nhân viên cũng muốn phối hợp, cố gắng vổ tay một tiếng, bày tỏ chúc mừng bọn họ.

Giản Nhụy Ái cúi đầu, gương mặt ửng hồng, tay khẽ giật giật vạt áo Đơn Triết Hạo, trên mặt người đàn ông cao lớn kia lại mỉm cười, giống như đóa hoa nở rộ, gần như vì sao chợt loé sáng trên bầu trời, khiến Giản Nhụy Ái cũng không dám nhìn thẳng.

Cô lâm vào trạng thái lơ mơ bởi cảm xúc trong lòng, cũng không biết Đơn Triết Hạo dẫn mình đến phòng làm việc thế nào, sau đó bỏ lại cô trong phòng còn anh vội đi họp.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 Đau lòng bỏ Đơn Triết Hạo ra

Đến khi Giản Nhụy Ái ở trong căn phòng dành riêng cho Tổng giám đốc mới lấy lại tinh thần, bỗng cười một tiếng, số lần cô cười trộm càng ngày càng nhiều, nếu để người ta nhìn thấy còn cho rằng cô là đứa ngốc.

Giản Nhụy Ái đi tới bàn làm việc cạnh cửa sổ sát đất, nhìn bàn làm việc chỉnh tề, kéo một cái ghế ra ngồi xuống, tưởng tượng dáng vẻ khi Đơn Triết Hạo làm việc, nhất định vô cùng đẹp trai, không phải người ta nói khi đàn ông nghiêm túc làm việc là khi họ điển trai nhất sao.

Nhưng cô lại thích nhìn Đơn Triết Hạo lúc lên xe hơn!

Nhìn quanh gian phòng lưu lại hơi thở của Đơn Triết Hạo, cô đã cảm thấy đặc biệt hạnh phúc, giống như trong lòng ăn mật đường. Nụ cười trên mặt cũng chưa từng đứt đoạn!

Cô đưa tay cầm lấy bút máy, nhìn thấy trên bàn bày hình mình và Đơn Triết Hạo, tấm hình cô cười vô cùng hạnh phúc, bởi vì người trong lòng cô thích nhất đang đứng bên cạnh cô.

Hình bên cạnh là một mình Đơn Triết Hạo, khóe miệng cô không khỏi cong lên, tay cầm khung ảnh lên, thay Đơn Triết Hạo vẽ thêm một chòm râu, trong nháy mắt gương mặt anh tuấn của Đơn Triết Hạo đã biết thành lão già.

Đơn Triết Hạo buồn cười như thế, chọc cho Giản Nhụy Ái cười ha ha, chợt nhớ ra đây là phòng làm việc của anh, đợi chút nữa anh sẽ để ý đến việc mình sửa ảnh của anh

Vội vàng lấy vải ướt tới lau lau chỗ vừa vẽ thêm lên khung ảnh, cô không có năng lực chống lại Đơn Triết Hạo.

Trong phòng làm việc của Đơn Triết Hạo không có gì để chơi, cô nhẹ nhàng đi tới phòng họp, thông qua tấm kính thủy tinh nhìn thấy Đơn Triết Hạo ngồi ở phía trên tập trung tinh thần nghe nhân viên báo cáo, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng cau mày. . . . . .

Cả phòng làm việc anh là lớn nhất, một đôi mắt như chim ưng nhìn những người bên dưới hoặc là đang tỉ mỉ run sợ báo cáo hoặc là nghiêm túc nghe thuyết trình, mà anh chẳng có chút quan tâm nào cả.

Một nhân vật có tiền, có quyền như thế chính là người đàn ông yêu cô, cũng là người cô yêu.

Không biết vì sao? Cô lại có ý nghĩ muốn phá vỡ tấm thủy tinh ấy, đi đến ôm lấy Đơn Triết Hạo, nói cho anh biết cô cũng rất yêu anh.

Bỗng, phía sau vang lên tiếng gọi, làm cho Giản Nhụy Ái giật mình quay lại đã nhìn thấy Y Thiếu Thiên đứng đó.

"Cô Giản, có thể nói chuyện một chút không?"

Giản Nhụy Ái cắn môi khốn hoặc nhìn Y Thiếu Thiên, gật đầu một cái "Được!"

Hai người tới một quán cà phê, Y Thiếu Thiên gọi cho mình và cho Giản Nhụy Ái một tách cà phê Blue Mountain, ngay sau đó không gian liền lâm vào im lặng.

"Cô Giản, tôi mời cô tới nơi này, là muốn để cô vui vui ngồi đợi tổng giám đốc." Y Thiếu Thiên đánh vỡ không khi yên tĩnh, trong gọng nói mang theo nhiều đau lòng thay cho Đơn Triết Hạo.

Giản Nhụy Ái sững sờ, Y Thiếu Thiên bảo mình đến nơi đây là vì muốn mình vui vẻ đợi Đơn Triết Hạo sao, không ngờ Y Thiếu Thiên lại trung thành với Đơn Triết Hạo như thế, nhưng không cần anh ta nói, cô cũng sẽ làm như thế

Cô cầm tách cà phê lên uống một ngụm, "Tại sao anh lại nói với tôi điều này?"

"Tôi hiểu rõ Tổng giám đốc Đơn sẽ không nói những việc này với cô, theo tính cách của anh ấy, anh ấy sẽ không giải thích."

Giản Nhụy Ái không tưởng tượng nổi nhìn Y Thiếu Thiên, không biết anh nói cái gì? Đơn Triết Hạo lại có việc gì cần phải giải thích với cô? Những lời này làm những tế bào trong cơ thể cô vô cùng lo lắng.

Cô kinh ngạc nói: "Hạo cần phải giải thích cái gì với tôi?"

Y Thiếu Thiên chăm chú nhìn Giản Nhụy Ái rồi lẳng lặng nói : " Có lẽ cô không biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net