Chương 241-250

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hộp đêm điên cuồng

"Vẫn như thế, cô nhóc tính xấu không chịu được." Trọng Thiên Kỳ thú vị nhìn Vương Thiến Như, anh phải hỏi thăm thật lâu mới biết được Vương Thiến Như đang làm ở tập đoàn nhà họ Cụ.

Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ qua một lần, cả kinh kêu lên: "Là anh! Trọng Thiên Kỳ, sao anh lại ở chỗ này?"

"Rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, cô nhóc không có lương tâm này." Trọng Thiên Kỳ nhìn cả người Vương Thiến Như hoạt bát sáng sủa, nói chuyện với cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

"Anh có rảnh không?" Vương Thiến Như hỏi.

"Có chứ!" Ánh mắt Trọng Thiên Kỳ nghi ngờ nhìn Vương Thiến Như, không biết cô nhóc này lại có chủ ý gì.

"Dẫn anh tới một nơi có thể quên đi phiền não, đi thôi!" Vương Thiến Như kéo Trọng Thiên Kỳ đi ra ngoài.

Hộp đêm là nơi náo nhiệt nhất vào ban đêm, tiếng nhạc sôi động vang lên, Vương Thiến Như mỉm cười, cầm ly cocktail, điều chỉnh lại tâm trạng, cả người uốn éo theo tiếng nhạc, vui vẻ nói: "Như thế nào? Chỗ này thoải mái không?"

"Không tệ, cụng ly!" Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như, nụ cười trên mặt cô vô cùng cuốn hút, nhưng anh có thể cảm nhận được đằng sau nụ cười của cô gái nhỏ này là sự buồn bã thấu tận tâm can.

Một cô gái hiền lành như ánh mặt trời như thế mà ai nhẫn tâm tổn thương cô như vậy?

Vương Thiến Như nhìn đám con gái trên sàn nhảy, nhìn Trọng Thiên Kỳ, nói: "Anh chờ một chút. . . . . ."

Trọng Thiên Kỳ thật tò mò Vương Thiến Như lại định làm trò gì, cứ nhìn cô rời đi, lẳng lặng chờ đợi sự kinh hỉ mà cô mang đến cho mình.

Khi Vương Thiến Như xuất hiện lần nữa ở trước mặt của anh, anh kinh ngạc đến hai mắt muốn rớt cả ra, chỉ thấy Vương Thiến Như mặc áo váy hấp dẫn bó sát người, hơn nữa còn là váy cực ngắn, lộ ra bắp đùi thon dài trắng nõn, cổ áo chữ v, mơ hồ có thể nhìn thấy ** .

Trọng Thiên Kỳ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cô em hấp dẫn có sức sống như thế, làm cho mấy tên đàn ông ở đây đều sửng sốt, mãi mà anh không kịp phản ứng, không nghĩ tới cô lại cho anh cái kinh hãi lớn như thế.

Thấy cô đứng ở trên sàn, khi tiếng nhạc vang lên, thân thể Vương Thiến Như uốn éo theo vô cùng gợi cảm nóng bỏng làm cho đám đàn ông ở dưới đều chảy máu mũi vì cô rồi.

Vương Thiến Như biểu diễn kỹ thuật nhảy của mình, từ nhỏ đã học vũ đạo, hôm nay tâm trạng cô cực kỳ không tốt, nên cô muốn nhảy để xoa dịu tâm tình.

Từng động tác sôi động gợi cảm theo tiếng vỗ tay của của những người đàn ông ngồi trên ghế dựa dưới sàn nhảy, làm tăng điểm nhấn của hộp đêm tối nay, có người còn gõ bàn phụ họa tay chơi trống, trong nháy mắt dấy lên cảm xúc mạnh mẽ, giống như đánh máu gà ra sức gõ vậy.

Kèm theo tiếng nhạc điên cuồng, vũ điệu gợi cảm cũng khiến Vương Thiến Như có chút thở dốc, dù sao đã lâu rồi chưa nhảy, lại nhảy hết mình, cô nhìn người ở dưới sàn đang vì mình như si như say khiến cô cực kỳ hài lòng.

Cô tự tin đi tới bên cạnh Trọng Thiên Kỳ, cầm lấy ly rượu chưa uống xong, thở dốc nói: "Thế nào? Em nhảy không tệ chứ!"

"Tốt vô cùng, về sau đừng mặc quần áo như thế nhảy ở trước mặt nhiều người nữa". Trọng Thiên Kỳ có ý tốt nhắc nhở, đàn ông hiểu rõ đàn ông, anh có thể nhìn thấy đám đàn ông thô bỉ dưới sàn kia, ánh mắt ấy giống như muốn ăn tươi nuốt sống Vương Thiến Như vậy, mà anh cũng không biết vì sao mình lại cực kỳ không thích.

"Tại sao?" Vương Thiến Như không cho là đúng, hỏi lại, ở nước Mĩ cô cũng chơi như thế, "Em cảm thấy không có gì là không tốt cả."

"Nơi này không phải nước Mĩ, không cởi mở như vậy." Trọng Thiên Kỳ có ý tốt nhắc nhở, thật không hiểu nổi, cô bé này là ngốc, hay là thiếu dây thần kinh nào nữa.

"Tốt lắm, đàn ông lại nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Uống rượu!" Vương Thiến Như như phát cáu, thoải mái uống cạn ly rượu đang cầm trên tay.

Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như càng lúc càng có cái gì không đúng, vội vàng ngăn cản nói: "Này, con gái không cần uống nhiều như thế, cẩn thận uống say."

"Yên tâm đi, em là người "ngàn chén không say", em còn uống thi với Đơn Triết Hạo mà, đến, cụng ly nào."

Trọng Thiên Kỳ buồn cười nhìn Vương Thiến Như, cô như một món bảo vật, vĩnh viễn không thể khai quật ra, anh chỉ có thể liều mình bồi quân tử, "Được rồi!"

Những người phụ nữ khác, nếu có chuyện đau lòng, không phải khóc lớn thì sẽ ăn thật nhiều, đi dạo phố, vậy mà cô lại chọn quán bar, điên cuồng nhảy, điên cuồng uống rượu, thật đúng là một cô gái khác biệt với người khác.

Nhưng cuối cùng Trọng Thiên Kỳ phải hối hận, Vương Thiến Như không nói dóc, cô thật sự là người "ngàn chén không say", nhìn thấy Vương Thiến Như uống rượu liên tục, mà đầu anh đã bắt đầu choáng váng.

Trọng Thiên Kỳ đầu hàng nói: "Anh không uống nữa, không uống nữa. . . . . ."

"Anh đúng là đồ vô dụng!" Vương Thiến Như mang theo cảm giác say dùng tay vỗ vỗ mặt Trọng Thiên Kỳ, nhìn Trọng Thiên Kỳ thật sự mệt mỏi không chịu được, cũng không muốn ép buộc anh nữa, "Này, đi thôi, về nhà."

Trọng Thiên Kỳ nghe thấy về nhà, theo bản năng đứng lên định đi, Vương Thiến Như gọi anh lại, "Này, cửa đâu có ở hướng đó."

"Ồ! Hóa ra là cửa ở hộp đêm cũng thay đổi vị trí đấy." Trọng Thiên Kỳ mơ mơ màng màng lắc lư thân thể, định đi về chỗ cửa.

"Cẩn thận một chút!" Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ đi lắc lư, đưa tay vắt tay Trọng Thiên Kỳ qua bả vai mình, "Em đỡ anh đi!"

Trọng Thiên Kỳ cao 1m8, đàn ông cao lớn, mà Vương Thiến Như chỉ cao có 1m6, cả người anh tựa vào Vương Thiến Như, thật đúng là cố hết sức rồi.

Rốt cuộc, lúc Vương Thiến Như sắp tắt thở thì cũng đã nhét được Trọng Thiên Kỳ vào trong xe. Người đàn ông có vóc dáng lớn như vậy mà uống rượu kém như thế, chưa uống được bao nhiêu rượu mà đã say không thể nhúc nhích, về sau không thể uống rượu cùng anh ta nữa.

Cô ngồi ở ghế tài xế, liều mạng hô hấp, thiếu chút nữa thì bị Trọng Thiên Kỳ đè chết rồi.

Vương Thiến Như dùng cảm nhận để lái xe chạy trên đường cái, bởi vì là rạng sáng nên trên đường không có người đi bộ, cô vít chặt ga, mạch máu nổi điên bạo động, xe càng lúc càng nhanh liên tục vượt qua rất nhiều đèn đỏ.

Cô thích cảm giác kích thích để gió tạt vào mặt mình, cảm giác hơi đau do bị gió tạt vào mặt cực kỳ tuyệt vời.

Trọng Thiên Kỳ bị lực gió mạnh thổi tỉnh, nhìn Vương Thiến Như lái xe như kiểu không muốn sống, trong lòng lo lắng liên hồi, kêu: "Vương Thiến Như, em không muốn sống nữa à, lái chậm một chút."

Không phải anh nhát gan, cũng không phải sợ mình gặp chuyện không may mà anh sợ cái kiểu lái xe không muốn sống của Vương Thiến Như sẽ làm cô bé bị thương, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô bị thương.

Rốt cuộc cô nhóc này bị trúng tà gì thế, đua xe liều mạng như vậy, không sợ gặp nguy hiểm ư? Cô ấy cứ như vậy không thương tiếc thân thể mình sao?

Vương Thiến Như hoàn toàn không để ý tới Trọng Thiên Kỳ đang gào thét, lái xe càng nhanh, cô biết rõ, cô thông thạo chuyện đua xe, hơn nữa còn vô cùng xuất sắc.

Cho đến khi tâm trạng của cô thoải mái, cô mới chịu dừng xe lại.

Trọng Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn Vương Thiến Như, lo lắng không yên cũng được hạ xuống, quát: "Vương Thiến Như, em có phải phụ nữ không vậy?"

"Đương nhiên là phải rồi!" Vương Thiến Như không đồng ý nói lại, cô vốn là nữ sinh, chẳng lẽ Trọng Thiên Kỳ bị dọa tới choáng váng rồi.

Đẩy cửa xe ra, đi xuống, đứng ở trên cao nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, cô nhìn biển rộng hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại, cảm nhận hương vị của biển.

Trọng Thiên Kỳ đứng bên cạnh cô, "Thế nào? Hôm nay em không vui à? Có muốn nói ra không, anh miễn cưỡng nghe một chút."

Vương Thiến Như mở mắt, nhìn Trọng Thiên Kỳ một chút, thở dài mà nói nói: "Thôi, có nói anh cũng không giúp được em đâu, cũng chỉ vô ích mà thôi."

"Nói một chút coi, nói không chừng anh thật sự giúp được em."

"Thật ư!" Vương Thiến Như không thể tin được, mở miệng nói: "Muốn đàn ông yêu thích em, anh làm được không?"

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

 Cụ Duệ Tường ghen

Vương Thiến Như mở mắt, nhìn Trọng Thiên Kỳ một chút, thở dài mà nói nói: "Thôi, có nói anh cũng không giúp được em đâu, cũng chỉ vô ích mà thôi."

"Nói một chút coi, nói không chừng anh thật sự giúp được em."

"Thật ư!" Vương Thiến Như không thể tin được, mở miệng nói: "Muốn đàn ông yêu thích em, anh làm được không?"

"Dĩ nhiên có thể!" Giọng Trọng Thiên Kỳ kiên trả lời kiên định.

"Thật à!" Vương Thiến Như vui mừng nhìn Trọng Thiên Kỳ, cô không ngờ nhanh thế đã tìm được người giúp một tay.

"Anh thích em. . . . . ." Ánh mắt Trọng Thiên Kỳ bình tĩnh nhìn Vương Thiến Như, lẳng lặng nói.

Vương Thiến Như nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trọng Thiên Kỳ, cô quệt mồm, quát: "Trọng Thiên Kỳ, tôi không đùa với anh."

Làm sao cô có thể tin tưởng lớp thế hệ bảo thủ này được, thật sự càng lúc càng thụt lùi.

"Không phải là em nói muốn đàn ông thích sao, anh cũng là đàn ông mà!" Trọng Thiên Kỳ nhìn Vương Thiến Như không thích mình như vậy, trong lòng thoáng cảm thấy có chút khó chịu, anh cũng không biết là tại sao? Anh và cô mới gặp mặt hai lần, vậy mà anh lại có cảm giác đặc biệt với Vương Thiến Như như vậy.

"Trọng Thiên kỳ, tôi muốn tiêu diệt anh." Vương Thiến Như nhìn Trọng Thiên Kỳ đang cợt nhả liền giận dữ lớn tiếng mắng mỏ, cô thật muốn dạy dỗ tên đàn ông kia thật tốt, đúng là không biết trời cao đất rộng.

Mặt trời sau lưng bọn họ từ từ lên cao, Vương Thiến Như và Trọng Thiên Kỳ nói chuyện cười đùa, cô mới cảm thấy Trọng Thiên kỳ không phải là người có tính cách kém cỏi như thế. Nói chuyện phiếm với Trọng Thiên Kỳ, tâm tình cô cũng tốt hơn.

Dưới lầu công ty, Vương Thiến Như mỉm cười, nói với Trọng Thiên Kỳ: "Cám ơn anh, tôi phải đi làm đây."

"Được, vậy nhớ gọi điện thoại cho tôi." Trọng Thiên Kỳ có chút không bỏ được đối với Vương Thiến Như, không nghĩ đến khi đi cùng với cô thời gian lại dễ dàng trôi qua như vậy.

Vương Thiến Như nhảy xuống xe, "Được rồi! Đến lúc đó chớ có trách tôi ngày nào cũng gọi điện thoại cho anh."

Lúc bọn họ cười nói, có đôi mắt lạnh lẽo âm 30 độ nhìn chằm chằm vào bọn họ, Cụ Duệ Tường nắm chặt cặp công văn, đứng ở cửa lớn nhìn bọn họ.

Trong lòng anh đang thắc mắc không biết người đàn ông trên xe là ai? Tại sao Vương Thiến Như lại cười vui vẻ với anh ta? Chỉ nhìn thấy Vương Thiến Như cười với người đàn ông khác khiến cho anh vô cùng không thoải mái.

Đi vào cửa lại nghe đám nhân viên bàn tán: "Cô nói xem, Vương Thiến Như ngày nào cũng bám lấy Tổng giám đốc, bây giờ lại quá giang thái tử của tập đoàn Trọng Thị."

"Đúng vậy, ngày hôm qua cũng mặc bộ quần áo kia, rõ ràng ngày hôm qua hai người ở chung một chỗ, hôm nay không kịp trở về thay quần áo, không ngờ Vương Thiến Như lại là người tuỳ tiện, là loại người ăn trong nồi nhìn ngoài nồi."

Ánh mắt Cụ Duệ Tường lạnh lẽo nhìn hai nhân viên đang bàn tán khiến cả hai nhân viên bị sợ đến xanh mặt vội ngậm miệng, ảo não chạy trốn.

Ánh mắt anh lạnh lùng liếc hai người phía ngoài cửa công ty, một lưu luyến không muốn rời đi còn một người rất hào khí rời đi. Đúng vậy, anh tức giận không phải nhìn thấy Vương Thiến Như nói chuyện với người đàn ông khác, mà là tức vì trong miệng cô nói thích mình nhưng lại đi quyến rũ người đàn ông khác.

Vương Thiến Như không nhịn được hắt hơi liên tục hai cái, cô buồn bực xoa mũi, người nào đang chửi cô, thật là không có đạo đức xã hội.

"Em làm sao vậy?" Trọng Thiên Kỳ khẽ cau mày.

"Không sao, không sao. . . . . ." Vương Thiến Như ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thét chói tai: "A! Tôi bị muộn rồi, tôi đi trước, lúc rãnh rỗi đừng đến tìm tôi, tôi không rảnh rỗi như anh đâu "

Trọng Thiên Kỳ nhìn cô gái không chút tâm cơ nào, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, lái xe nghênh ngang rời đi.

Sau khi Vương Thiến Như vào cửa, nhìn thấy người trong văn phòng đều vội vàng như vậy, cô tò mò lôi kéo Khiết Đan Đan nói: "Hôm nay, mọi người thế nào vậy?"

"Không biết vì sao? Có phải Tổng giám đốc đang trong thời kỳ tiền mãn kinh không, vừa vào cửa liền hầm hừ với chúng ta khiến mọi người sợ không dám nói chuyện. Em cũng cẩn thận một chút, không nên chọc đến Tổng giám đốc. Anh ta đang đến kia kìa, em cẩn thận chị đi trước ." Khiết Đan Đan sợ hãi nhìn Cụ Duệ Tường đi đến vội chạy biến.

"Cô, vào đây với tôi." Giọng Cụ Duệ Tường âm u.

Vương Thiến Như không thể tưởng tượng nổi nhìn Cụ Duệ Tường, gật đầu một cái, đi theo anh vào phòng làm việc.

Chỉ thấy Cụ Duệ Tường vào cửa thì không nói lời nào, cô cũng không nói lời nào, tránh cho tự mình xúi quẩy, xui xẻo cũng là mình.

Vương Thiến Như im lặng đứng ở đó, đầu đặc biệt cúi thấp, thỉnh thoảng tò mò giương mắt lén nhìn anh.

"Dọn dẹp toàn bộ sàn nhà, bàn ghế một lượt. Lúc tôi họp xong quay lại nhất định phải thấy tất cả mọi thứ đã sạch sẽ." Cụ Duệ Tường cầm tài liệu, nghiêm túc nói.

Vương Thiến Như nghe mệnh lệnh của anh, bất mãn kêu lên: "Tại sao? Những công việc này đều là việc của dì vệ sinh, tôi không phải phụ trách những công việc này."

Ánh mắt Cụ Duệ Tường nghiêm nghị gắt gao nhìn chằm chằm Vương Thiến Như, từng bước từng bước đến gần, Vương Thiến Như bị sợ đến không khỏi quay ngược lại, "A!" Cô dẫm lên đồ, thân thể theo quán tính ngã xuống phía sau.

Cánh tay dài của anh từ trên eo cô kéo lên, không để cho cô ngã xuống đất, bàn tay kéo lên, trong nháy mắt mặt hai người chỉ cách nhau 0.1 centimét, môi đụng phải môi, thời gian giống như ngừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai phản ứng lại, Vương Thiến Như nhìn chằm chằm sống mũi cứng rắn, lông mày rậm, đôi môi hấp dẫn, cô nhắm mắt lại, tưởng tượng Cụ Duệ Tường hôn mình.

Có tiếng gõ cửa, kéo linh hồn bọn họ trở về, Cụ Duệ Tường lấy lại tinh thần, buông cô ra, anh không biết mình sẽ mất hồn vì Vương Thiến Như, xem ra sống cùng cô lâu, trí thông minh của mình cũng thoái hóa.

Anh dừng một chút để điều hòa hơi thở, rồi cất tiếng: "Vào đi!"

Khiết Đan Đan vào cửa nhìn Vương Thiến Như, thấy cô đỏ bừng cả khuôn mặt, trên mặt của tổng giám đốc vĩ đại của bọn họ cũng có chút đỏ ửng, trong lòng thầm suy đoán có chuyện tốt xảy ra, nhưng vẫn cố gắng giữ chuẩn mực của nhân viên thư ký: "Tổng giám đốc, đây là tài liệu đi họp hôm nay, tôi đến nhắc nhở anh sắp bắt đầu họp rồi."

"Ừ, đã biết!" Cụ Duệ Tường cầm lấy tài liệu liền muốn ra cửa, ánh mắt liếc thấy Vương Thiến Như vẫn còn đang ngẩn người: "Nhớ lau sàn nhà và bàn ghế sạch sẽ, tôi trở về sẽ kiểm tra."

"Cái gì?" Đến lúc Vương Thiến Như phản ứng lại, Cụ Duệ Tường đã ra cửa, đầu cô hiện lên tình tiết mới vừa rồi, trên mặt lộ ra mỉm cười rực rỡ, hưng phấn nhảy lên.

Lần đầu tiên tiếp xúc Cụ Duệ Tường ở khoảng cách gần như vậy, cả nhịp tim cũng rất nhanh. Vương Thiến Như cao hứng bừng bừng cầm khăn lau và thùng nước lên, vô cùng hưng phấn giống chú ong mật nhỏ cần cù vui vẻ làm công việc vệ sinh.

Qua hồi lâu, Cụ Duệ Tường đi họp về, mở cửa đã nhìn thấy cô gái nhỏ, hết sức chăm chú cố gắng lau sàn nhà, tinh thần nghiêm túc này giống như trong lúc vô hình hấp dẫn ánh mắt của anh, gương mặt âm trầm hiện lên chút mỉm cười.

Không nghĩ đến thiên kim đại tiểu thư bình thường tùy tùy tiện tiện, cũng sẽ dọn dẹp gian phòng sạch sẽ, xem ra mình thật coi thường Vương Thiến Như.

"Thoạt nhìn rất có khả năng nhỉ?"

"A!" Vương Thiến Như ngồi xổm dưới gầm bàn lau sàn nhà, nghe giọng nói của Cụ Duệ Tường, vui mừng quá quên mất mình đang núp dưới gầm bàn, đầu liền đụng phải cái bàn, cái loại đau đớn đó không cách nào có thể dùng từ ngữ để hình dung.

Đau đến nước mắt cũng chảy ra!

Cụ Duệ Tường đóng cửa lại, đỡ Vương Thiến Như dậy, nghiêm túc kiểm tra đầu của cô, người phụ nữ này thật ngu ngốc, làm việc gì cũng đụng chỗ nọ chỗ kia, chẳng lẽ cô cũng không biết tự bảo vệ mình sao.

Anh bất đắc dĩ nói: "May là không có việc gì!"

Vương Thiến Như xoa xoa nước mắt của mình, ngẩng đầu uất ức nói: "Rất đau."

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

999 bông hoa hồng

"Em đấy! Thật sự không thể khen ngợi được." Cụ Duệ Tường vỗ vỗ trán cô, nhìn khăn lau, khẽ cau mày nói: "Em, đi ra ngoài trước đi!"

Không phải anh muốn đuổi cô ra ngoài, mà là anh còn rất nhiều việc phải làm, có Vương Thiến Như bên người thì bản thân không thể chuyên tâm làm việc được.

"Ồ! Anh đang bận sao." Cô lúng túng đi ra ngoài.

Vương Thiến Như đi ra khỏi cửa thì nói cố lên với mình, người trong phòng nhìn Vương Thiến Như như người hành tinh khác, vô cùng khinh bỉ.

Cô thè lưỡi, cũng biết mọi người trong phòng làm việc không thích mình, hơn nữa còn đầy thái độ thù địch với mình, nhưng mà cô cũng không quan tâm đâu, những người này đối với cô mà nói, đều là những người không liên quan.

Cứ nghĩ rằng bọn họ không được hâm mộ nên ghen ghét đi!

Khiết Đan Đan bất đắc dĩ nhìn Vương Thiến Như, chẳng lẽ cô gái này không biết cây to đón gió sao. Tổng giám đốc vừa đối tốt với cô bé một chút đã không giấu được kích động vui vẻ như thế, cô bé không sợ sẽ đắc tội với đám phụ nữ trong phòng làm việc cũng muốn bay lên làm Phượng Hoàng sao.

"Vương Thiến Như, em có thể khiêm tốn một chút được không."

"Khiêm tốn cái gì? Em rất khiêm tốn." Vương Thiến Như không chút nghĩ ngợi nói.

Cô không hiểu lời Khiết Đan Đan nói, huống chi có lúc nào cô tỏ ra phách phách lối đâu.

Khiết Đan Đan hoàn toàn bị Vương Thiến Như đánh bại, hít thở thật sâu.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hôm sau, Vương Thiến Như vội vàng đi làm, tại sao để đi làm đúng giờ đều khó khăn như vậy?

Trên đường đến phòng làm việc, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, chẳng lẽ hôm nay mình lại trở nên xinh đẹp, tuy nhiên cô cũng không có thời gian suy nghĩ những thứ nhàm chán này.

Cô chạy như bay đến phòng làm việc, đã bị Khiết Đan Đan chặn lại, "Vương cô nương, rất xuất sắc?"

"Cái gì cơ?" Vương Thiến Như đẩy Khiết Đan Đan ra, "Tích" một tiếng, quẹt thẻ xong rồi, nhìn thời gian không bị trễ, đã thành công.

"Em vẫn còn giả bộ ngớ ngẩn đề lừa chị, em nhìn cái bàn của mình đi."

Vương Thiến Như kỳ quái nhìn Khiết Đan Đan, hôm nay tất cả mọi người đều uống lộn thuốc sao. Cô đi tới vị trí của mình sau đó cũng bị thứ trên bàn làm cho giật mình, 99 bông hoa hồng, cô giật mình cầm hoa hồng lên.

Mọi người tò mò vây đến đợi Vương Thiến Như giải thích nhưng lời cô nói khiến mọi người càng ngạc nhiên.

"Đây là hoa của ai, tại sao lại ở trên bàn tôi?"

Khiết Đan Đan cầm thiệp cho cô xem, "Hoa này tặng cho em."

"Tặng cho em!" Vương Thiến Như không thể tin nổi nhìn dòng chữ trên bưu thiếp, thật sự là cho mình, ai lại tặng hoa cho mình? Đây là vấn đề hiện lên trong đầu cô.

Hình như cô không quen biết người nào ở đây, trừ Khiết Đan Đan thì chính là Cụ Duệ Tường, chẳng lẽ là anh ấy?

Mọi người nhìn thấy tổng giám đốc, nhanh chóng trở về chỗ ngồi.

Vương Thiến Như cầm bó hoa nhìn Cụ Duệ Tường, chẳng lẽ là Cụ Duệ Tường tặng cho mình, trên mặt cô nổi lên sắc hồng. Nếu như là anh ấy, thì anh ấy muốn biểu đạt gì?

Cô xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Cụ Duệ Tường, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, từ trước đến nay cô cũng không dám mơ ước xa vời là Cụ Duệ Tường sẽ tặng hoa cho mình, không nghĩ tới lại là 99 đóa hoa hồng, cọc gỗ cũng biết lãng mạn rồi sao.

Cụ Duệ Tường tức giận nhìn Vương Thiến Như, bởi vì anh vô cùng chướng mắt với bó hoa này, là ai tặng hoa cho cô ấy mà cô ấy lại cẩn thận giữ gìn như vậy.

Mặc kệ là ai tặng hoa cho cô thì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net