Chương 31-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




**Mê Ly (1)**

Đột nhiên anh phát hiện dáng vẻ bình thường của đối phương, thế mà khiến anh lưu luyến quên đường về, đôi mắt thâm thúy chuyển qua nụ cười cưng chiều.

Nhìn thấy cô bình an vô sự, lòng anh nhẹ nhõm rất nhiều, giống như đem bom trên người hủy đi, có lẽ Cụ Duệ Tường nói rất đúng, cô gái nhỏ này đã vô hình đi vào lòng anh.

Anh chưa bao giờ phát có loại tâm tình này, giống như không ghét, hơn nữa không giống cảm giác từng có trước đây.

Khóe miệng anh nâng lên nụ cười hài lòng, nghiêng người đặt một nụ hôn lên má cô.

Lạc Tình Tình xuất hiện, cô thấy, Đơn Triết Hạo ích kỷ muốn nhìn phản ứng của cô!

Không thể không thừa nhận anh đang rất cảm thụ Giản Nhụy Ái!

Anh không biết tại sao mình phải làm như vậy?

Ba giờ khuya chạy tới đây quan tâm người khác, đây là chuyện từ trước đến nay anh chưa bao giờ làm, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ làm nó. Thế nhưng hôm nay anh lại giống như một nam sinh trẻ trung, Đơn Triết Hạo có phải gặp vận ác gì không. Hay đây là chuyện ngoài ý muốn?!.

"Ừ. . . . . ." Giản Nhụy Ái duỗi ngón tay, lông mày nhíu thật chặt, vẻ mặt khó chịu, giống như nằm mơ thấy chuyện không vui: "Đừng. . . . . ."

Nét mặt của cô trở nên kinh hoàng, giọng nói run rẩy, làm cho Đơn Triết Hạo cực kỳ đau lòng.

Anh ngồi xuống ở đầu giường, vuốt ve đầu của cô, nói lời trấn an: "Không sợ, đừng sợ. . . . . . anh ở bên cạnh em rồi!"

Giản Nhụy Ái hốt hoảng bắt lấy cánh tay Đơn Triết Hạo, mặt không ngừng hướng về cánh tay anh cọ qua cọ lại, trong mộng cô rất sợ, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vẻ mặt hoang mang dần lấy lại bình tĩnh.

Đơn Triết Hạo nhìn Giản Nhụy Á như gặp nguy hiểm tìm được chỗ trú an toàn, cái loại mèo nhỏ bị hoảng sợ, từ từ khiến tâm nóng nảy của anh nguội lạnh.

Anh cầm cổ tay của cô, mở chân ra, nằm xuống, mỗi động tác đều rất cẩn thận, chỉ sợ làm Giản Nhụy Ái kinh sợ.

Đơn Triết Hạo không biết mình cũng có một mặt dịu dàng như thế! Nhẹ nhàng đem Giản Nhụy Ái kéo vào trong ngực.

Giản Nhụy Ái đang sợ hãi giống như tìm được cảm giác an toàn, theo bản năng hướng về nơi ấm áp.

'xoạt' Đơn Triết Hạo đột nhiên căng thẳng, cả người cứng lại!

Anh ôm thân thể mềm mại, cô gái nhỏ không hiểu chuyện rồi, cứ nè nheo trong lồng ngực anh, khiến thân dưới của anh trở nên phấn chấn.

Mà Giản Nhụy Ái đang ngủ lại như không biết chuyện gì xảy ra? Nhưng thân thể giãy giụa, muốn tìm nơi ấm áp hơn, tựa như chim Yến qua mùa đông, đang liều mạng tìm kiếm đất sống cho mình.

Cô nhàn nhạt phun hơi thở lên quần áo Đơn Triết Hạo, không có ý thức hành động của mình, thành công trêu đùa tính nhẫn nại của Đơn Triết Hạo .

Đơn Triết Hạo đã không nén được sự đói khát khó hiểu của mình, lật người đè lên cơ thể Giản Nhụy Ái, che môi của cô lại. . . . . .

Giản Nhụy Ái từ trong mộng thức tỉnh, nhìn thấy người đàn ông đang ôm ấp yêu thương trên người mình, mắt không khỏi trừng lớn!

Đơn Triết Hạo! Làm sao anh lại xuất hiện ở phòng của cô? Từ trong đôi mắt anh cô có thể đoán ra biểu cảm, loại cảm xúc kia khiến Giản Nhụy Ái đỏ mặt.

"Ừ. . . . . ." Hai mắt cô nhìn cánh tay cường tráng của anh, kháng cự sự xâm phạm của anh.

"Không nên cử động!" Đơn Triết Hạo ra lệnh.

Giọng nói như mệnh lệnh rất có lực, khiến Giản Nhụy Ái đang giãy giụa, lập tức dừng lại, hai người với bốn con mắt cùng chạm nhau.

Đơn Triết Hạo cúi người ngậm môi của cô, mùi vị trên cơ thể cô vô cùng tốt đẹp, hương vị ngọt ngào hấp dẫn lòng người, anh từ từ đẩy cánh môi của cô lên, cay hàm răng của cô ra, hút dịch vị ngọt ngào của cô.

"Ưmh. . . . . ." Giản Nhụy Ái không ngăn được mình hả miệng ra, cử chỉ hôn hít của anh, khiến cô từ từ lạc mất chính mình.

Chiếc lưỡi nhàn nhạt từ từ kích thích khát vọng trong lòng Đơn Triết Hạo, nụ hôn đơn giản như thế này không thỏa mãn được dục vọng của anh, anh dùng lực hôn thật mạnh, hút chặt lấy, nhưng hút như thế nào cũng thỏa được ham muốn!

Giản Nhụy Ái đưa ánh mắt mê ly nhìn anh, nụ hôn của anh luôn bá đạo như thế, nhưng cũng dễ dàng khiến lửa tình dịu dàng trong cô bùng cháy.

Lòng cô trở nên hoảng loạn, trong nháy mắt bị nụ hôn bá đạo lắp đầy, nội tâm mất cảm xúc, chỉ để mặc cho Đơn Triết Hạo trêu đùa.

Đơn Triết Hạo khẽ chạm cánh môi cô, hô hấp của hai người hòa làm một, Giản Nhụy Ái không nhịn được cổ họng tràn ra một tiếng rên rỉ.

Cô tham lam uống từng ngụm khí, thời gian nghỉ ngơi, bàn tay Đơn Triết Hạo xâm nhập vào cổ áo cô, cánh môi đầy đặn chạm lên môi cô, dùng lưỡi không ngừng trêu đùa cánh môi đỏ, sau dò xét trong khoang miệng.

Đơn Triết Hạo thiết tha muốn đoạt lấy, cắn nuốt vào khiến nó dần đau đớn, nụ hôn khiến cho thần hồn điên đảo, kích thích đến thần kinh của cô, cũng đem cô từ trong mộng đánh thức.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


**Mê Ly (2)**

Giản Nhụy Ái phát hiện mình đang mê loạn trong lòng anh, gương mặt khẽ ửng hồng.

Lòng cô run lên, nhớ tới chuyện trong bụng cô có một đứa bé, không thể làm chuyện 'vợ chồng', đặc biệt là ba tháng đầu.

" Đơn Triết Hạo, đừng!"

"Tại sao?" Giọng nói của Đơn Triết Hạo trở nên khàn khàn, trong lời nói bao hàm cả sự bất mãn khi cô cự tuyệt, lồng ngực anh cường tráng, theo hô hấp mà phập phồng không ngừng, phát ra hơi thở của bậc Đế vương.

"Em......" Giản Nhụy Ái cà lăm không biết nên nói như thế nào, ánh mắt cô lóe lên một ánh sáng: "Em....tới ngày nghỉ lễ rồi."

Cô không có cách nào nói sự thật, đối mặt với Đơn Triết Hạo, cô không có cách nào nói chuyện mình đang mang thai.

Lạc Tình Tình, cô thực sự muốn hỏi anh, anh có tình cảm gì đối với Lạc Tình Tình.

Giản Nhụy Ái không dám hỏi, cô không có dũng khí! Cô sợ nghe được đáp án mình không mong muốn!

Đơn Triết Hạo đưa mắt nhìn gương mặt xấu hổ của Giản Nhụy Ái, trên mặt tươi cười, đem cô ôm đến bên ngực.

Ngay cả khi mình rất muốn cô, nhưng anh chọn cách sẽ phối hợp với cô.

Tự dưng anh thuận theo tự nhiên, trở nên quan tâm cô như thế.

Ôm cô trong ngực, thân thể không xương mềm mại, phát ra mùi thơm ngào ngạt, để trong lòng anh bình tĩnh hơn rất nhiều, vật đang giơ lên cao kháng nghị, liều mạng nhịn được.

Đáng chết! Lúc nào không đến? Lúc này, mấy ngày sẽ không được 'tiếp đãi', nên làm cái gì đây?

"Cảm ơn......." Đơn Triết Hạo yên lặng nói.

"A!" Giản Nhụy Ái không nghĩ đến anh nói như thế, liền bị Đơn Triết Hạo đánh một cái, đau đến trong hốc mắt ẩn nhẫn dòng nước mắt.

Đơn Triết Hạo đem Giản Nhụy Ái đỡ dậy, hai người dựa vào thành giường, Giản Nhụy Ái rúc đầu vào lồng ngực của an, nghe nhịp tim mạnh mẽ khiến cô đau lòng.

Một màn hòa hợp, chưa từng có cảm giác an ủi, hai người giống như đã cố lặn lội đường xa đi lên đỉnh núi, rốt cuộc đi lên một cơn bão.

Giản Nhụy Ái không dám ngẩng đầu, cô sợ mình bừng tỉnh, cô sẽ cho đây chỉ là một giấc mộng, mộng tỉnh cô sẽ không có gì!

"Vết thương trên người, đau không?" Anh ân cần hỏi.

"Em không sao!" giọng nói mê man trả lời.

Đơn Triết Hạo buôn lỏng một hơi,cảm giác nội tâm ê ẩm được buông xuống.

Sau khi cùng Giản Nhụy Ái trải qua thời khắc sống còn, Đơn Triết Hạo sẽ dịu dàng đối đãi với cô, sự dịu dàng của anh đến nằm mơ cô cũng chưa từng mơ đến, nhưng cô thích cảm giác sống trong mộng này.

Thời gian dừng lại đi! Không cần đi tiếp nữa!

Lời nói ở vách núi đó, lần nữa quay về bên cạnh cô, lần đầu tiên có người tự nhủ, chết cũng không buông tay, đây là lời cô hy vọng được nghe nhất cuộc đời mình, điều đó càng khiến cô thêm cảm động.

Một giọt nước mắt rơi vào lồng ngực của anh, nước mắt không kìm chế được mà chảy dài, cô hiểu nội tâm của chính mình, cô đã yêu người đàn ông cao cao tại thượng này.

Lòng anh sâu không lường được, cô đoán không ra anh đang nghĩ gì! Điểm này lại để cho cô bàng hoàng!

Tròng mắt Đơn Triết Hạo như gương mặt cô đã bị nước mặt bọc quanh, nhưng bộ dạng vẫn dịu dàng và đáng yêu, làm cho người ta đau lòng.

Anh giống như đang cầm bảo bối, tay chạm vào mặt của cô, khhoong hiểu vì sao cô lại khóc.

Bàn tay lau đi nước mắt của cô: "Em khóc cái gì thế? Đừng khóc."

Thời điểm nước mắt bắn ra, sẽ khiến lòng anh đau đớn, nhìn thấy nước mắt Giản Nhụy Ái, tim của anh đau thắt.

Giản Nhụy Ái thút thít, đem gương mặt đẫm nước mắt vùi vào trong ngực Đơn Triết Hạo, mặc kệ bẩn, cả khuôn mặt vọt trong áo anh, nước mắt nước mũi của cô đều lau trên lồng ngực anh.

"Đơn Triết Hạo, tại sao anh lại bỏ cả sinh mạng của mình để cứu em? Anh xem em giống như đồ chơi, nếu như thế thì cần gì phải hy sinh như vậy, cũng không cần tốt với em như thế, đừng đối xử dịu dàng với em, em sẽ không chịu được sự hấp dẫn của anh."

Giản Nhụy Ái sợ bị bỏ lại một mình, cô sợ Đơn Triết Hạo đối với cô dịu dàng, nhưng khi biết Lạc Tình Tình một lần nữa trở về bên cạnh anh, vậy nó sẽ biến thành một giấc mộng.

Mấy ngày nay, đều giống như người sống trong mộng! Tất cả đều giống một câu chuyện hoang đường!

Đơn Triết Hạo nâng mặt của cô lên, bá đạo hôn lên dòng nước mắt của cô, tay nhè nhẹ vuốt ve gương mặt tinh tế của cô, ngón tay từ từ chuyển qua bờ môi mềm mại, an tĩnh xem xét nét xinh đẹp ấy.

"Nhìn vào mắt anh!" Anh dùng một giọng điệu như ra lệnh.

Giản Nhụy Ái bị buộc phải nhìn vào mắt anh, đưa mắt nhìn ảnh phản chiếu qu tròng mắt anh, giống như trong nháy mắt dung nhập vào thế giới của anh.

"Giản Nhụy Ái, làm bạn gái thực sự của anh, anh sẽ yêu thương em, bảo vệ em được không?"

Những câu lời nói vang lên rất có lực, cũng là lời tâm huyết của Đơn Triết Hạo, không chút nào gọi là qua loa.

Giản Nhụy Ái không thể tin được, Đơn Triết Hạo đang thổ lộ với cô.

Cái người bá đạo từng chiếm đoạt cô, lại nói lời thề son sắt với cô gái anh ép buộc, anh bá đạo chưa từng dịu dàng như thế, có thể nói nếu cầm súng chỉa vào đầu anh thì anh cũng kiên định chết không thương lượng, lại hy sinh mạng mình vì cô, thà chết cùng cô quyết không cam chịu.

Anh là truyền thuyết của thành phố A, còn cô là một đứa trẻ mồ côi chẳng có tiếng tăm gì, anh lại thổ lộ ới một đứa trẻ mồ côi.

Tất cả.....tất cả, cũng không phải là sự thật?

"Chẳng lẽ em không muốn.............." Đơn Triết Hạo đợi thật lâu cũng không thấy Giản Nhụy Ái trả lời, anh chưa từng nói với cô gái nào những lời buồn nôn như thế, thế mà người trong cuộc lại không nói lời nào khiến anh tức giận à nha.

Một cỗ dịu dàng mãnh liệt bao vây khắp cơ thể Giản Nhụy Ái, đôi tay trắng như tuyết của cô choàng qua ôm lấy cổ Đơn Triết Hạo, gương mặt tinh tế áp sát vào vai anh.

"Em nguyện ý, em nguyện ý....." Cô hạnh phúc đến khóc lên.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


**Giản Nhụy Ái, Là Bạn Gái Của Tôi**

Tâm Giản Nhụy Ái thật lòng nguyện ý, từng tế bào đều nguyện ý làm bạn gái Đơn Triết Hạo.

Đơn Triết Hạo hài lòng ôm lấy cô, một bàn tay to lớn choàng qua hông cô, một bàn tay cô giúp cô lau nước mắt.

"Đừng khóc, nhìn thấy nước mắt của em, anh cảm thấy như ngày tận thế đang đến vậy, Địa Cầu diệt vong; đừng khóc, lòng của anh sẽ đau chết mất, sau này sẽ không để cho em khóc nữa, anh sẽ cố gắng khiến cho em hạnh phúc, để cho em trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới."

"Đơn Triết Hạo!" trái tim Giản NhụynÁi như nở hoa, rúc vào trong ngực Đơn Triết Hạo.

"Gọi anh là Hạo, anh gọi em Tiểu Nhụy, có nghe hay không, Tiểu Nhụy. . . . . ."

"Hạo. . . . . ." mặt Giản Nhụy Ái đã ửng hồng rồi, miệng cười thật tươi: "Hạo. . . . . ."

"Hiện tại ngủ một giấc đi, nghỉ ngơi thật tốt, thân thể mới có thể hồi phục." Đơn Triết Hạo nói xong, đứng lên muốn rời đi.

"Chờ một chút. . . . . ." Giản Nhụy Ái không nhịn được thở nhẹ.

Cô đưa mắt nhìn mặt của anh, muốn nói cho anh, chuyện đứa nhỏ, lời đến khóe miệng, không biết nên nói như thế nào: "em. . . . . ."

"Được rồi, em không rời anh được sao? Đứa ngốc, anh ở sát vách, sẽ không đi nơi nào? An tâm ngủ đi!"

Giản Nhụy Ái không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, ngoài miệng nâng lên nụ cười, cả người bị hơi thở ấm áp của anh xuyên qua, đây chính là cảm giác mà cô thích.

Dù là anh không quan tâm cô nhiều, cả người cô vẫn cảm thấy như mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian.

Quyền Hàn ngồi ở ghế dài trước phòng bệnh, tức giận nhìn Đơn Triết Hạo, người lúc nào cũng ôn hòa và có chừng mực như Quyền Hàn, đối mặt với Đơn Triết Hạo, gương mặt anh tuấn cũng mang vẻ tức giận, đỏ mắt hồng, râu trên mặt nhô ra, hiển nhiên ngủ không được ngon giấc.

Đơn Triết Hạo đóng cửa lại, thấy bóng dáng Quyền Hàn vẫn xem thường rời đi.

"Đơn Triết Hạo, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?"

Nếu như không phải vì người trước mắt, mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra, Giản Nhụy Ái được anh bảo vệ nhiều năm thế mà lại rơi vào tay người khác, tâm cũng cảm thấy đau.

Đơn Triết Hạo cùng anh đối mặt, nhìn chằm chằm vào Quyền Hàn, khinh miệt nói: "Tôi làm chuyện gì, không cần xin phép anh!"

"Đơn Triết Hạo, cậu đừng có mà không nhìn cao thấp nhé!" Quyền Hàn bị Đơn Triết Hạo chọc giận, rống to.

"Ai cao ai thấp?" Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, bĩu môi: "Tôi rất ghét ai dùng từ không cụ thể!"

"Đơn Triết Hạo, cậu không thích Giản Nhụy Ái, thì rời xa cô ấy đi!"

"Tôi có thích hay không, không có quan hệ gì với anh, huống chi Giản Nhụy Ái yêu tôi, anh cảm thấy tôi có thể rời khỏi cô ấy sao? Vậy thì anh thích Giản Nhụy Ái, anh muốn dùng thủ đoạn, để cho tôi rời đi!" Mi mắt Đơn Triết Hạo trở nên lạnh lẽo, tự nhiên nói ra.

Thích, giống như cây kim khiến dây thần kinh anh đau nhói, đôi tay tạo thành quả đấm, ánh mắt như kẻ sắp giết người, thở hổn hển, cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi không cho phép cậu làm tổn thương cô ấy, nghe rõ chưa!"

"Vậy tôi nói cho anh biết, anh không có tư cách trông nom chuyện của tôi." Đơn Triết Hạo cười lạnh, ánh mắt khóa chặt Quyền Hàn, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt.

Quyền Hàn biết trên thương trường Đơn Triết Hạo là một người ngang ngược, không ai bì nổi, không ngờ gặp anh ta, anh ta cũng bá đạo như thế, lạnh lùng, khiến anh tức đến xanh mặt, đôi tay nắm thành quả đấm, nếu như không phải vì nghĩ cho Giản Nhụy Ái, anh thật muốn ra tay với anh ta.

"Tôi không quan tâm chuyện tình cảm của cậu, nhưng cậu làm tổn thương Nhụy Ái, tôi phải nhúng tay vào!"

Tùy, Đơn Triết Hạo dùng tay nắm lấy cổ áo của Quyền Hàn, không khách khí nói: "Giản Nhụy Ái, cô ấy là người phụ nữ của Đơn Triết Hạo, về sau không cần chú ý đến cô ấy, anh tốt nhất cút xa một chút cho tôi."

Tiếp theo, nhẹ buông tay, Quyền Hàn lảo đảo mấy bước, nhếch nhác lo lắng, giống như gà trống thua trận, vô lực ngã trên ghế.

Anh rõ ràng biết Giản Nhụy Ái yêu Đơn Triết Hạo, còn anh thủy chung là người nằm ngoài cuộc tình của họ.

Đơn Triết Hạo lạnh lùng quét nhìn ngồi trên ghế, sau đó xoay người rời đi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hôm sau, Giản Nhụy Ái xuất hiện tại phòng bệnh của Đơn Triết Hạo, cô ngồi đầu ở giường giúp Đơn Triết Hạo gọt táo .

Y Thiếu Thiên nhìn một màn ấm áp, đùa giỡn nói: "Không ngờ Giản Nhụy Ái gấp như thế, đã chuẩn bị thành bà Đơn rồi à, đem Đơn tổng chăm sóc kỹ thế."

Cụ Duệ Tường phối hợp quăng ánh mắt đi tới.

Khiến trái táo trong tay Giản Nhụy Ái có chút vội vã, suýt tự cắt vào tay mình, 'a!'

Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, trừng mắt nhìn Y Thiếu Thiên một cái, Y Thiếu Thiên cũng không dám chọc nữa.

Anh kéo tay Giản Nhụy Ái, quan sát cẩn thận: "Như thế nào?"

Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo đang quan tâm mình, trong lòng 'hồi hộp' một phen, bốn con mắt đều nhìn cô, mặt khẽ ửng hồng, xấu hổ rút tay về: "Em . . . . . em không sao."

Đơn Triết Hạo kéo Giản Nhụy Ái qua, đặt tay lên eo cô, làm hại Giản Nhụy Ái lảo đảo mấy bước, tựa vào người của Đơn Triết Hạo.

Anh hướng về phía hai người bạn mình, tuyên bố: "Tôi nói cho các người biết một chuyện?"

"Chuyện gì?" Y Thiếu Thiên nghi ngờ nhìn Đơn Triết Hạo.

Cụ Duệ Tường hứng thú nghiêng đầu nhìn bọn họ, đợi lời nói kế tiếp của Đơn Triết Hạo.

"Cô ấy." Đơn Triết Hạo đem cây dao gặm và quả táo trên tay Giản Nhụy Ái đặt ở đầu giường, ôm cổ của cô, động tác hù cô sợ, cảm giác Đơn Triết Hạo có cái gì đó không đúng, câu nói kế tiếp của Đơn Triết Hạo, càng làm cho người ta kinh ngạc đến ngây người .

Thấy anh nói: "Từ nay về sau, cô ấy chính là bạn gái của tôi." Anh chính thức tuyên thệ chủ quyền.

"Oa ồ! Quá tuyệt vời!" Y Thiếu Thiên liền nói, cười ha ha.

"Chúc mừng hai người!" Cụ Duệ Tường chân thành chúc mừng, từ khi Lạc Tình Tình rời đi, chẳng thấy Đơn Triết Hạo đối đãi với cô gái nào như thế.

Đến phiên Giản Nhụy Ái mờ mịt, thấy bọn họ mỉm cười, cô cảm thấy thật xin lỗi, muốn biểu đạt chút cảm xúc, trong phòng bệnh đột nhiên có một người nữa bước vào.

"Hạo, em đã trở về."

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


**Không Thể Đuổi Con Anh Đi**

Kể cả Đơn Triết Hạo cũng bất ngờ!

Chỉ thấy cô gái vóc người cao gầy, mặc chiếc áo đầm màu lam nhạt, đôi mắt sáng, đi giày cao gót, mỗi bước đi đều khiến căn phòng vang lên âm thanh, chiếc mắt kính to che mất đôi mắt của cô ta.

Nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cô ấy, đôi môi vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ, trên tay cầm một bó hoa tươi.

Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt nhìn về phía cô ta, dò xét cẩn thận cô gái kia, cô biết rõ người đó là ai, tâm cô như bị sét đánh giữa trời quang, lòng đau nhói.

Đơn Triết Hạo kinh ngạc nhìn ra cửa, ngay cả Giản Nhụy Ái khẽ kêu lên, anh cũng như không nhìn thấy, đưa mắt nhìn chằm chằm người ngoài cửa.

Lạc Tình Tình!

Thân thể to lớn của Đơn Triết Hạo bỗng chấn động, trong mắt kinh ngạc, không ngờ cô ta biết mất lâu như thế, lại có thể bình tĩnh đứng trước mặt anh như vậy.

Trên người cô vẫn tồn tại dáng vẻ dịu dàng, chỉ là vẻ mặt tái nhợt, so với gương mặt đỏ thắm trước kia, có chút khác biệt, coi như cô ta trang điểm để che giấu, nhưng son phấn nhiều đến mấy, cũng không che đậy được, cô tiều tụy.

Chỉ thấy Lạc Tình Tình tự nhiên đi vào, bỏ qua sự chú ý của tất cả mọi người, đi đến trước mặt Đơn Triết Hạo, tự nhiên đem hoa đặt bên cạnh Đơn Triết Hạo, chuyên tâm đem hoa cắm vào bình, động tác thuần thục giống như cô mới chính là chủ nhân của căn phòng này.

Cả căn phòng không tiếng động, lẳng lặng nhìn cô, suy đoán phản ứng của cô.

Lạc Tình Tình hạ mắt xuống, ngay sau đó, nước mắt lưu lại trên khuôn mặt xinh đẹp, lẩm bẩm nói: "Hạo, em đã trở về."

Vẻ ngoài điềm đạm và đáng yêu, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo.

Đơn Triết Hạo đem tất cả dò xét một lần, cuối cùng đưa ánh mắt dừng lại trên người Giản Nhụy Ái, lại thấy một đôi mắt đầy vẻ ưu thương.

Cô biết Lạc Tình Tình sao?

Khi anh nhìn thấy vẻ đau lòng của cô, trong lòng anh giống như xẹt qua một vết thương.

Lạc Tình Tình biết ánh mắt Đơn Triết Hạo đang nhìn người nào, hướng về phía Giản Nhụy Ái, mỉm cười nói: "Cám ơn cô đã chăm sóc Hạo, về sau tôi sẽ gọt táo cho anh ấy!"

Lời của cô thành công gieo vào không khí một quả bom lợi hại, trong nháy mắt đem đầu óc Giản Nhụy Ái nổ thành tro bụi. Trong giây lát đó, vật trên tay cô đã rơi vào tay Lạc Tình Tình.

Giản Nhụy Ái giật mình đứng nơi đó, không biết làm sao, linh hồn đã bị người ta lấy hết, cô nhìn Lạc Tình Tình, không biết cô ta đang tính làm gì?

Nhưng nhìn cô ta bình tĩnh, tự cấp cho mình quyền gọt táo cho Đơn Triết Hạo ăn, hai người thoạt nhìn vô cùng xứng đôi. Ý nghĩ như vậy khiến Giản Nhụy Ái nổi điên, ghen tỵ, tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net