Chương 105: Bí mật động trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hai ngày sau, sau khi từ Cố thị về, Cố Hiểu Khê đến nhà Nhạc Thiếu Siêu. Vì không hẹn trước nên khi đến nơi cô được Chấn Phong báo lại rằng lão đại của cậu vừa lái xe rời đi không lâu. Vốn dĩ lần này cô đến vì muốn biết thêm chuyện của Joanna, xem ra đành phải ngậm ngùi quay lại sau. Trước khi tiễn Cố Hiểu Khê rời đi, Chấn Phong cười cười vì thiếu kì.

" Dạo này Cố gia thường đến đây tìm Lão đại. Người có chuyện gì quan trọng cần bàn với Ngài ấy sao? "

" Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh ấy về chuyện của Joanna. " Cố Hiểu Khê hơi mím môi, xem ra vẫn còn luyến tiếc khi phải ra về mà chẳng biết thêm chút thông tin nào. Ngược lại, Chấn Phong nghe nhắc đến Joanna, vẻ mặt cậu nghiêm nghị lạ thường, còn chủ động muốn giúp cô.

" Cố gia muốn biết chuyện gì, thuộc hạ có thể kể cho Người nghe. "

" Cậu biết nhiều về cô ta lắm sao? " Cố Hiểu Khê không nhìn về phía Chấn Phong, nhưng lại âm thầm quan sát cậu bằng đuôi mắt. Cậu ấy đưa tay gãi sau đầu, lúc này gương mặt có chút bối rối, ngơi ngập ngừng.

" Dạ cũng không hẳn, thuộc hạ chỉ có thể kể từ lúc cô ta đến đây và đến khi rời đi thôi. "

Ngồi trong phòng khách của Nhạc Thiếu Siêu, Cố Hiểu Khê rơi vào trầm tư khi cố gắng sắp xếp lại những gì mà mình cần biết về Joanna cũng như chuyện năm đó cô ta đến đây.

" Ừm... Tôi có nghe Thiếu Siêu kể, lần đầu cô ta đến đây là vì chuyện hợp tác giữa hai bang phái, khi đó anh ấy đã cho Vu Dịch ở bên cạnh để bảo vệ cũng như đưa cô ta đi tham quan. "

" Dạ phải. " Chấn Phong xác nhận chuyện này, đồng thời cậu ấy cũng nói thêm một chuyện mà Nhạc Thiếu Siêu không nói cho Cố Hiểu Khê biết: " Từ lúc Vu Dịch bị giết, lão đại không cho phép bất kì ai nhắc đến tên cậu ấy. "

" Tại sao vậy? " Vẻ hoài nghi hiện lên trong mắt Cố Hiểu Khê, cô ngước mặt nhìn Chấn Phong đang đứng đối diện với gương mặt thành thật kể lại.

" Ngài ấy nói Vu Dịch đã làm xấu mặt Bạch Hổ. Chuyện xấu cậu ấy làm còn khiến lão đại suýt chút nữa bị giết, chuyện đó chắc Cố gia đã biết. "

" Còn chuyện gì nữa không? " Cố Hiểu Khê bất giác thở dài một hơi, cô cảm thấy mọi chuyện gần như rơi vào ngỏ cục.

Vì xem Vu Dịch là kẻ đã làm xấu mặt Bạch Hổ nên lần trước Cố Hiểu Khê cũng không khai thác được nhiều thông tin từ Nhạc Thiếu Siêu. Lý do cô muốn điều tra về Joanna vì cô cảm thấy cái chết của Uất Trì Đường Tuyết có uẩn khúc, hơn nữa cô cũng nhận ra Nhạc Thiếu Siêu ít nhiều cũng có suy nghĩ giống cô, chỉ là anh không tìm được bằng chứng chứng minh suy đoán của mình.

Trong lúc gần như rơi vào tuyệt vọng, Chấn Phong có lẽ vẫn không nhận ra điều đó nên cậu buột miệng nói tiếp:

" Sau khi hỏa thiêu thi thể của Vu Dịch, lão đại còn cho đốt tất cả những đồ dùng cá nhân của cậu ta, xem như cậu ta trước nay chưa từng là người của Bạch Hổ. Tuy nhiên..." Chấn Phong hơi ngập ngừng, Cố Hiểu Khê thấy cậu ấy đang lấp lửng chuyện gì đó.

Ánh mắt dò hỏi của cô làm cậu ấy có chút áp lực. " Chuyện gì? "

" Thuộc hạ đã lén giữ lại một ít đồ cá nhân của cậu ấy. "

" Vậy cậu vẫn còn giữ chúng chứ? " Cố Hiểu Khê muốn chắc chắn hơn nên hỏi để xác nhận một lần nữa.

" Dạ còn. "

" Mau đưa tôi đi xem. "

" Dạ. "

Bước vào phòng của Chấn Phong, cậu ấy đóng cửa cẩn thận và mời Cố Hiểu Khê ngồi lên chiếc ghế lưng song gỗ. Căn phòng không lớn nhưng nhìn một lượt Cố Hiểu Khê vẫn không đoán ra Chấn Phong giấu đồ cá nhân của Vu Dịch ở đâu. Ngang chiếc giường ngủ của cậu ấy là một chiếc tủ quần áo, chiếc tủ tuy cao nhưng vẫn chưa chạm đến trần, vì vậy mà bên trên vẫn còn một khoảng trống, có thể dùng để đặt một vài món đồ không thường xuyên sử dụng lên trên đó. Chấn Phong đứng trước tủ, vì có chiều cao gần 1m80 nên cậu chỉ cần dang hai tay đưa vào khoảng trống ấy và dễ dàng lấy ra một chiếc thùng giấy được đặt ở trên nóc tủ. Chiếc thùng được đặt dưới sàn, Cố Hiểu Khê đến gần và thấy đồ dùng mà Chấn Phong giữ là một chiếc điện thoại có kiểu dáng của nhiều năm trước và một quyển sổ có bìa màu đen, bên trên còn bám một lớp bụi khá dày.

Cố Hiểu Khê cầm chiếc điện thoại lên, tuy bây giờ không ai còn sử dụng điện thoại kiểu này nhưng nó vẫn còn rất bền, lượng pin hiển thị vẫn còn đầy do Chấn Phong luôn sạc nó. Việc đầu tiên cô làm sau khi có chiếc điện thoại là tìm xem Vu Dịch đã thường xuyên liên lạc với ai trước khi chết, và dựa theo nhật ký trong máy cô phát hiện không có một cái tên cụ thể nào, chỉ là một số điện thoại không được lưu tên nhưng mỗi ngày đều nhắn tin với nhau. Vào phần tin nhắn, Cố Hiểu Khê có chút sốc khi Vu Dịch và chủ nhân của số điện thoại kia đã nhắn tin bằng kí hiệu riêng giữa hai người họ. Có lẽ họ cũng đã tính đến chuyện nếu không may điện thoại bị rơi vào tay kẻ khác thì hắn cũng chẳng biết được cậu ta và người kia đã nói gì với nhau. Cố Hiểu Khê không nghĩ nhiều, cô dùng điện thoại của mình và gửi số điện thoại lạ này cũng như đoạn tin nhắn cho bên thông tin liên lạc của Aryeh để nhờ họ tìm xem chủ nhân của số điện thoại kia là ai và họ đã nói gì trước khi Vu Dịch chết.

Trong lúc chờ bên thông tin liên lạc gửi kết quả, Cố Hiểu Khê xem quyển sổ còn lại trong đồ dùng cá nhân của Vu Dịch. Mở trang đầu tiên ra và đọc nhanh, cô phát hiện là quyển nhật kí. Cô giở ra những trang phía sau, đồng thời hỏi Chấn Phong.

" Cậu đã từng đọc qua quyển sổ này chưa? "

" Dạ chưa. Thuộc hạ luôn ở cạnh lão đại nên không có nhiều thời gian để xem những đồ dùng còn sót lại. "

Cố Hiểu Khê cố tìm xem Vu Dịch có nhắc gì đến người bí ẩn kia hay không. Cô tiếp tục đọc, nhưng đến một trang thì dừng lại, đôi mắt kinh ngạc mở to khi phát hiện bí mật động trời. Cùng lúc đó, phía Aryeh cũng đã gửi kết quả điều tra số điện thoại cũng như giải những mật mã trong đoạn tin nhắn. Cố Hiểu Khê xem kết quả đã điều tra được, cô không khỏi bàng hoàng nhưng vẫn giữ được tinh thần, ngay sau đó liền hỏi Chấn Phong.

" Cậu biết Thiếu Siêu đi đâu không? Bao lâu anh ấy quay lại? "

" Tối nay lão đại đến cảng Canh Tân để kiểm tra hàng, còn bao lâu trở lại thì thuộc hạ cũng không rõ. "

" Cảng Canh Tân? "

Cố Hiểu Khê vô thức nhíu mày nhắc lại cái tên này, cô nhớ lại hôm qua có nghe Uất Trì Ảnh Quân nhắc đến tối nay cũng đến chỗ đó vì chút việc. Chẳng lẽ...

" Không được! " Chấn Phong không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy sau khi nghe đến cảng Canh Tân thì mặt mày Cố Hiểu Khê trở nên nghiêm trọng và thốt lên. Cậu đuổi theo phía sau Cố Hiểu Khê, còn cô mỗi bước càng nhanh, không ngừng thúc giục Chấn Phong: " Cậu mau gọi điện cho Thiếu Siêu, tôi sẽ lái xe đến đó ngay. "

" Dạ. "

Khi Cố Hiểu Khê mở cửa xe định bước vào, Chấn Phong chạy đến với vẻ mặt hốt hoảng báo: " Cố gia, thuộc hạ không liên lạc được với lão đại. "

" Tiếp tục gọi. "

Cô ấy nói dứt liền phóng xe rời đi. Trên đường chạy đến cảng Canh Tân, cô cũng đã thử gọi điện cho Uất Trì Ảnh Quân rất nhiều cuộc nhưng tất cả đều không liên lạc được. Cố Hiểu Khê thầm nghĩ, từ đây đến cảng Canh Tân chỉ mất mười phút lái xe, nhưng nếu chậm một khắc, mọi chuyện sẽ ngày càng tệ đi, ân oán giữa họ cũng chấm dứt nhưng lại theo chiều hướng xấu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net