Chương 107: Quyết định của Ảnh Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong căn nhà kho, không khí đột nhiên hạ thấp, nhưng người thấy lạnh nhất hẳn là Joanna Stella. Trước lời vạch trần của Cố Hiểu Khê cùng với chứng cứ mà Vu Dịch để lại trước khi chết làm cô ta không còn gì để biện bạch. Gương mặt xinh đẹp của Joanna bắt đầu căng thẳng, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Cô ta cố lùi về sau để tìm cảm giác an toàn, nhưng chính những hoảng loạn trong lòng khiến cô ta vấp chân và ngã bệt xuống đất.

Cầm trên chiếc điện thoại chứa những dòng tin nhắn giữa Joanna và Vu Dịch, Di Hòa đọc xong, trong lòng không kiềm được mà cảm xúc dâng trào. Anh siết chặt chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt đầy sát khí hướng đến cô ta.

" Chát... "

Âm thanh trong trẻo vang lên làm không khí nơi này càng thêm căng thẳng. Một bên mặt của Joanna hiện lên dấu tay của Di Hòa. Anh nắm lấy cổ áo cô ta, không ngừng gào thét:

" Tại sao cô lại hại chết Đường Tuyết của tôi? Cô ấy có lỗi gì với cô chứ? " Khóe mắt Di Hòa bỗng rưng rưng, những đường gân giữa trán cũng hiện lên một cách rõ rệt. Anh đã tin rằng cô ta sẽ giúp mình báo thù cho Uất Trì Đường Tuyết, nhưng tại sao...

Trước phản ứng phẫn nộ của Di Hòa, Joanna chỉ cười lên một tiếng và hất tóc ra sau. Những sợ hãi, hoảng loạn trong lòng cô ta không biết do đâu mà biến mất. Được nhìn thấy bộ dạng không hiểu vì sao của họ làm cô ta mất kiểm soát mà cười lớn.

" Ai kêu cô ta yêu anh chứ? "

Lúc này Uất Trì Ảnh Quân mới chấp nhận sự thật. Hóa ra bấy lâu nay anh và Di Hòa đã hận lầm người. Kẻ đáng chết là Joanna, nhưng suýt nữa họ đã bị cô ta thao túng như cách cô ta đã từng làm với Vu Dịch.

" Nhưng cô chưa từng yêu tôi. " Di Hòa càng siết chặt cổ áo Joanna hơn.

" Thì sao chứ? Anh có biết việc anh từ hôn khiến tôi mất mặt dường nào không? Vậy nên tôi muốn để anh cảm nhận nỗi đau hơn cả những gì tôi phải chịu. " Cô ta vẫn giữ nụ cười trên khóe miệng, vẻ mặt điên cuồng khiến người khác thẳng thể thương cảm.

Joanna quả thật chưa từng yêu Di Hòa, có lẽ một chút động lòng với anh cũng không. Nhưng từ sau khi Uất Trì Đường Tuyết chết, cô ta vẫn một lòng muốn gả cho anh và sẵn sàng chờ đến khi anh quên đi Đường Tuyết để chính thức bước vào cuộc đời của anh. Nhưng người tính cũng không bằng trời tính, Joanna cứ nghĩ bấy nhiêu thời gian cũng đủ để Di Hòa nguôi ngoai nỗi đau xưa, đến khi cô ta trở lại nơi này thì bên cạnh anh lúc này đã xuất hiện Cố Khuynh Nhược. Cô ta đã dành rất nhiều năm để cố gắng có được trái tim người mà mình không yêu cũng như chưa từng yêu mình, nhưng lại chưa từng nhớ đến người vì mình mà thi thể không còn nguyên vẹn. Với Joanna mà nói, Vu Dịch chỉ là công cụ để lợi dụng, và một khi đã không còn giá trị sử dụng thì chuyện sống chết cũng không còn liên quan đến mình.

" Di Hòa, cho đến cuối cùng, tôi sẽ không để anh có được ai cả, dù là Uất Trì Đường Tuyết hay là Cố Khuynh Nhược. "

Tiếng cười của Joanna đầy tà ác và điên dại, biểu hiện như thể bản thân bị một thế lực thần bí nào đó ám. Nhưng ngay sau tiếng cười điên cuồng ấy, cô ta la lên một tiếng đầy đau đớn khi bị Uất Trì Ảnh Quân nắm chặt phần tóc sau gáy và kéo ngược ra sau. Ánh mắt của Uất Trì Ảnh Quân cũng trở nên âm lệ và độc ác khiến người ta không hiểu sao cứ như rơi vào trong hầm băng, gương mặt tràn ngập phẫn nộ và sát khí, giọng nói cất lên như vị thần Chết đang thì thầm bên tai:

" Là mày hại chết em gái tao. Ngay bây giờ, tao sẽ khiến mày hối hận vì được sinh ra trên đời này, mày chờ mà xem. "

Trong lúc Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa giải quyết ân oán với Joanna, Cố Hiểu Khê đã dìu Nhạc Thiếu Siêu, nhìn vết thương trên tay cũng như những vết xước khác, ánh mắt cô vụt lên một tia hoảng loạn.

" Vết thương của anh vẫn đang chảy máu, em đưa anh đến bệnh viện. "

" Không cần đâu, chỉ là vết xước nhỏ. Anh về nhà rồi gọi bác sĩ đến xem cũng được. " Không muốn Cố Hiểu Khê bận lòng vì những vết thương này, Nhạc Thiếu Siêu điềm đạm trấn an.

" Vậy chúng ta về liền đi, em đưa anh về. " Cố Hiểu Khê nói xong liền dứt khoác đưa Nhạc Thiếu Siêu rời đi.

Về đến biệt thự, khi vào đến sân, tốc độ xe bỗng chậm lại. Cửa xe vừa mở ra, Chấn Phong và những thuộc hạ khác nhìn thấy lão đại của mình bị thương khiến họ không khỏi sững sốt, nhanh chóng liên lạc với bác sĩ. Rất nhanh bác sĩ cũng xuất hiện, Chấn Phong đưa ông ấy đến phòng khách xem vết thương của Nhạc Thiếu Siêu, và sau khi xem qua cũng như xử lý vết thương, bác sĩ nói rằng đã không còn gì đáng ngại.

Trong phòng khách lúc này chỉ còn Nhạc Thiếu Siêu và Cố Hiểu Khê, nhìn cô ngồi bên cạnh mà gương mặt vẫn còn căng thẳng, anh vừa vui đồng thời cũng tự trách bản thân. Nhưng đã vài phút trôi qua, anh nhìn cô mà mắt không rời một giây, không nhịn được bèn cười thầm.

" Em lo lắng cho anh đến vậy sao? "

" Nếu em đến trễ một khắc, ân oán giữa các người còn khó giải quyết hơn. " Mặt mày Cố Hiểu Khê trông khó coi hơn khi tưởng tượng ra cảnh ấy.

" Hiểu Khê,... " Nhạc Thiếu Siêu lên tiếng gọi, còn chưa nói hết thì bất chợt bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, nói đúng hơn là tiếng chạy. Chấn Phong gõ lên mặt cửa vài cái, không đợi anh hỏi đã vội báo: " Lão đại, Uất Trì lão đại và Di lão đại đang ở trước cổng, đám thuộc hạ đang cố ngăn họ vào. "

Cố Hiểu Khê nhìn Nhạc Thiếu Siêu bằng ánh mắt đầy khó xử, nhất thời chỉ biết cúi đầu, chưa nghĩ ra hướng giải quyết. Trong lúc ấy, Nhạc Thiếu Siêu lại thản nhiên ra lệnh cho Chấn Phong: " Không cần ngăn họ. Nói với thuộc hạ bên dưới không được làm hai người đó bị thương, còn cậu đưa họ đến đây đi. "

" Dạ? " Chấn Phong cứ nghĩ mình nghe nhầm. Nhưng không đợi Nhạc Thiếu Siêu nhắc lại lần nữa, cậu đã nhanh chóng chạy xuống dưới thông báo với những người còn lại.

Sau khi đưa Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa vào nhà trước bao nhiêu ánh mắt hiếu kì của những thuộc hạ kia, Chấn Phong được Cố Hiểu Khê cho phép ở lại cùng họ.

" Vết thương của cậu thế nào? " Di Hòa vừa ngồi xuống, đập vào mắt là vết thương của Nhạc Thiếu Siêu đã được băng bó kĩ lưỡng.

" Bác sĩ nói không đáng ngại. Còn về Joanna, hai người định xử trí thế nào? "

" Ảnh Quân đã cho thuộc hạ bắt cô ta về Bán Hải, từ từ hành hạ đến chết. "

Nhạc Thiếu Siêu nghe vậy thì di chuyển ánh mắt đến Uất Trì Ảnh Quân. Từ lúc bước chân vào đây, anh chưa từng lên tiếng nói bất kì điều gì, nhưng đôi mắt ấy lại tập trung vào Cố Hiểu Khê không rời dù chỉ một giây. Nhạc Thiếu Siêu thấy vậy liền chuyển sang cô.

" Lần này cũng may là có Hiểu Khê, nếu không anh đã không còn mạng để trở về. "

" Người anh cần cảm ơn là Chấn Phong mới đúng. Chính cậu ấy là người giữ lại điện thoại và quyển nhật kí của Vu Dịch, nhờ vậy em mới biết được sự thật năm đó. "

Nhạc Thiếu Siêu quay sang nhìn Chấn Phong, lúc này anh không quan tâm mình là người đứng đầu của Bạch Hổ, gật nhẹ đầu tỏ lòng cảm kích và chân thành nói với cậu ấy: " Cảm ơn cậu. "

" Lão đại đừng làm vậy, thuộc hạ chỉ cố hết sức để bảo vệ Người. " Chấn Phong nhìn thấy hành động vừa rồi của Nhạc Thiếu Siêu, vẻ hoảng hốt phảng phất trên gương mặt rồi cúi gập người trước anh.

Nhìn thấy Nhạc Thiếu Siêu, Cố Hiểu Khê và Chấn Phong trò chuyện vui vẻ như thể cô đã là chủ mẫu tại đây, mày Uất Trì Ảnh Quân liền cau lại, trong lòng lúc này đã không thoải mái. Để lờ đi cảm giác kia, Ảnh Quân đã nói ra quyết định của mình làm mọi người đưa mắt nhìn nhau: " Lần này tôi và Di Hòa đến đây vì hai chuyện. Thứ nhất, chúng tôi muốn cùng cậu lật đổ gia tộc Stella. Còn chuyện thứ hai là những hiểu lầm giữa ba người chúng ta cũng đã kết thúc, từ nay về sau mong rằng cả ba bang phái đều có thể hòa bình và giúp đỡ nhau. "

Nhạc Thiếu Siêu cười nhẹ một tiếng, vui vẻ đáp lời: " Được. "

Cuối cùng hiểu lầm suốt nhiều năm giữa ba người họ cũng đã được giải quyết. Cố Hiểu Khê nghe được tuyên bố này, trong lòng không khỏi hân hoan. Cô đưa mắt nhìn nam nhân đối diện mình, lúc này mới phát hiện đối phương đang cười với mình, nụ cười trên môi ngày càng sâu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net