Chương 109: Ảnh Quân bị bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấm thoát, chuyện của Joanna đã trở thành chuyện của một tháng trước. Kể từ ngày đó, Cố Hiểu Khê từ chối gặp Uất Trì Ảnh Quân dù anh có đưa ra bao nhiêu lời mời hấp dẫn. Phần lớn lý do cô không thể gặp anh đều là vì Cố thị, nhưng đó cũng xem như một sự trừng phạt vì đã ghen mỗi khi cô ở cùng Nhạc Thiếu Siêu.

Buổi trưa ngày hôm đó, Cố Hiểu Khê chăm chú đọc tài liệu quan trọng cần được xử lý, cùng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng gõ. " Vào đi. "

Từ bên ngoài, Trần Điềm Điềm đẩy nhẹ cửa bước vào. Cố Hiểu Khê hơi ngước mắt lên nhìn xem là ai, thấy người bước vào là cô ấy thì tiếp tục đọc tài liệu.

" Có chuyện gì à? "

" Cố gia. " Trần Điềm Điềm kêu lên một tiếng.

Cố Hiểu Khê cảm nhận đã có chuyện, cô bỏ chuyện tài liệu sang một bên, ngồi thẳng người tựa vào lưng ghế. Bây giờ nhìn kĩ mới thấy Trần Điềm Điềm gần như không giữ được bình tĩnh, dáng vẻ gấp gáp như muốn nói ra chuyện gì đó khiến Cố Hiểu Khê không khỏi tò mò. Không đợi cô lên tiếng tra hỏi, Điềm Điềm vội bước đến, vòng qua phía sau ghế, áp sát bên tai và thì thầm. Không rõ Trần Điềm Điềm đã nói chuyện gì khiến Cố Hiểu Khê nghe xong, khuôn mặt trở nên cau có, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ, chuyển giọng hỏi:

" Chuyện này là thật sao? "

" Dạ. " Trần Điềm Điềm hít một ngụm khí lạnh đang tỏa ra dày đặc từ người bên cạnh, nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp lời.

" Tiếp tục theo dõi. "

" Dạ. "

Một lúc lâu sau, Trần Điềm Điềm cầm trên tay một quyển sổ nhỏ và báo lại lịch trình hôm nay của Cố Hiểu Khê. Cô ấy vừa rời khỏi phòng sau thông báo nửa tiếng nữa sẽ có một cuộc họp thì trong phòng lúc này, Cố Hiểu Khê nhận được cuộc gọi từ Bán Hải. Nhìn dòng chữ chạy trên màn hình điện thoại, cô hơi do dự một chút vì người gọi đến không phải Uất Trì Ảnh Quân mà là Bạch Lang.

Vừa đặt điện thoại lên tai, Cố Hiểu Khê đã nghe người ở đầu dây bên kia nói một tràng bằng giọng điệu ai oán: " Cố gia, lão đại bị bệnh nặng rồi, Người đến Bán Hải một chuyến có được không? "

Vì không biết chuyện này là thật hay giả nên Cố Hiểu Khê có chút thờ ơ.

" Anh ta bị bệnh sao không gọi bác sĩ, gọi tôi làm gì? "

Đến lúc này, trên tay cô vẫn không buông bỏ tài liệu xuống, thái độ thờ ơ và giọng nói có phần vô tình đáp lại khiến Bạch Lang cảm thấy suy sụp. Dù ngoài miệng lạnh lùng là thế nhưng Cố Hiểu Khê cũng thấy xót, tuy vậy cô vẫn không phải bác sĩ nên cũng chẳng giúp được gì cho Uất Trì Ảnh Quân.

" Lão đại kiên quyết không cho chúng tôi gọi bác sĩ đến. "

Cố Hiểu Khê nghe Bạch Lang đáp lại liền thở dài, cuối cùng cũng chịu đặt tài liệu lên bàn. Cô rời khỏi bàn làm việc, chỉnh lại quần áo trước khi đến đó đồng thời nhẹ nhàng đáp " Tôi biết rồi " và kết thúc cuộc gọi vỏn vẹn chưa đến ba mười giây.

Nhìn thấy Cố Hiểu Khê rời khỏi phòng làm việc với chiếc túi xách trên tay, Trần Điềm Điềm thắc mắc hỏi: " Cố gia, Người đi đâu vậy? Có cần tôi đưa Người đi không? "

" Không cần đâu. Tôi đến Bán Hải một chuyến. "

" Vậy cuộc họp có cần tôi thông báo dời lại không? "

" Không cần, tôi sẽ về trước lúc đó. " Dáng vẻ tràn đầy tự tin của Cố Hiểu Khê nói xong liền rời đi.

Tại Bán Hải.

Rất nhanh sau đó Cố Hiểu Khê đến nơi. Bạch Lang từ lâu đã đứng bên ngoài đón, vừa thấy cô rời khỏi xe một cách tao nhã, cậu vui mừng chạy đến.

" Cố gia, Người đến rồi! "

" Anh ta đâu? " Cố Hiểu Khê đóng cửa xe và hỏi, gương mặt vẫn lạnh nhạt đối với chuyện Uất Trì Ảnh Quân bị bệnh.

" Lão đại ở trong phòng. "

Bạch Lang đưa Cố Hiểu Khê vào nhà. Lên đến dãy hành lang dẫn đến phòng ngủ, từ xa cô đã thấy Hắc Lang đứng trước cửa phòng, có lẽ cậu ấy đứng đây chờ lệnh của Uất Trì Ảnh Quân. Nhìn thấy Cố Hiểu Khê chịu đến, Hắc Lang vui mừng ra mặt, gặp được cô chẳng khác nào gặp được quý nhân.

" Cố gia, Người hãy mau vào khuyên can lão đại. "

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của hai anh em họ, Cố Hiểu Khê hơi chau mày và tự hỏi, Ảnh Quân bệnh nặng đến vậy sao? Trước khi bước vào trong, cô vẫn chưa hình dung ra cảnh Uất Trì Ảnh Quân bị bệnh theo lời Bạch Lang đã nói qua điện thoại. Trong khái niệm của cô về anh, một người khỏe đến lạ, có thể " làm " từ tối đến tận sáng và khiến cô không thể bước xuống giường thì có bệnh nào hạ gục được anh? Cánh cửa vừa đóng lại ở phía sau, Cố Hiểu Khê lại không ngờ bệnh của Uất Trì Ảnh Quân lại nặng hơn những gì cô vừa tưởng tượng.

Có lẽ hình ảnh hiện lên trong mắt cô lúc này khiến cô nhớ mãi không quên. Nam nhân có thể hành hạ người khác suốt đêm giờ đang nằm một chỗ trên giường, trên trán đắp một chiếc khăn ấm, cả người còn đắp thêm một chiếc chăn. Dưới thời tiết nóng như thế này, Cố Hiểu Khê nhìn thôi cũng thấy nóng thay, còn Uất Trì Ảnh Quân lại đang run lên từng cơn vì lạnh.

Cố Hiểu Khê ngẩn người vài giây rồi nhẹ nhàng bước đến bên giường. Ngồi cạnh chỗ Ảnh Quân đang nằm, cô dịu dàng vuốt ve khuôn mặt như được tạc tượng đang ngủ say. Cô lo lắng vì nhìn thấy anh bị bệnh nặng thế này cũng không chịu gọi bác sĩ, đồng thời áy náy và tự trách vì suốt thời gian qua đã không quan tâm đến anh.

Không biết qua bao lâu, Uất Trì Ảnh Quân tỉnh giấc. Nhìn thấy Cố Hiểu Khê ngồi bên cạnh, lại còn nở nụ cười dịu dàng, anh muốn ngồi dậy ôm cô cũng không thể vì cả người chẳng còn chút sức lực nào. 

" Sao em lại đến đây? " Giọng Ảnh Quân có phần trầm hơn mọi ngày,

" Em nghe nói anh bị bệnh. Sao lại không cho Hắc Lang và Bạch Lang gọi bác sĩ đến? " Cố Hiểu Khê vừa nói, tay cũng theo đó vuốt nhẹ lên mặt Ảnh Quân. Đôi mắt cô hiện lên vẻ không vui, dù vậy cũng chỉ ôn hòa trách.

" Anh không sao, chỉ là bệnh vặt thôi. "

Bệnh vặt mà chỉ có thể nằm yên trên giường thế này sao? Bệnh vặt mà có thể khiến anh vật vã như vậy cũng rất có bản lĩnh!

" Em gọi James đến khám cho anh. "

" Không cần đâu. "

" Đừng cãi lời em. " Cố Hiểu Khê nhấn giọng vừa cứng rắn lại đanh thép. Cô quát nhẹ Uất Trì Ảnh Quân xong, biết Hắc Lang và Bạch Lang còn ở bên ngoài chờ lệnh nên đã gọi họ vào:

" Người đâu. "

Hai người họ nhanh chóng có mặt sau khi nghe Cố Hiểu Khê gọi.

" Cố gia, Người có gì căn dặn? "

" Hắc Lang, cậu gọi James đến đây. Bạch Lang xuống dưới kêu đầu bếp nấu cháo đi. "

" Dạ. "

Sau khi James được gọi đến, cậu nhanh chóng có mặt và khám bệnh cho Uất Trì Ảnh Quân. Nhìn cậu ấy chẩn bệnh xong, Cố Hiểu Khê vẫn ngồi ở chỗ cũ, lo lắng hỏi:

" Ảnh Quân thế nào? "

" Lão đại bị sốt 39 độ. "

Cố Hiểu Khê nghe xong cũng phải nhìn ai kia đang nằm bất động trên giường vì sức cùng lực kiệt, không kiềm được mà đau lòng thốt lên: " Sao lại sốt cao đến vậy? "

James rời đi, đúng lúc Bạch Lang cũng mang cháo đến. Cố Hiểu Khê vì không chắc Uất Trì Ảnh Quân có thể tự ăn nên đã ở lại và đút anh ăn. Song, khi thấy mọi thứ đã ổn định, cô định rời đi thì bị một lực rất nhẹ giữ và sức nóng tỏa ra từ bàn tay to lớn giữ lại. Cô còn chưa nói gì thì Ảnh Quân đã cướp lời: " Hiểu Khê, em định về công ty sao? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net