Chương 119: Cạnh tranh sinh tồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng của Cố Hiểu Khê, cô nằm sóng sượt dưới sàn, cả người dù chẳng còn sức lực nhưng vẫn giữ được chút ý thức. Nhìn chén trà nằm cách mình không xa, cô biết đó chính là nguyên nhân khiến cô trở thành bộ dạng thế này.

" Bà cho tôi uống gì vậy? " Bằng một giọng cố ý mới nghe rõ, Cố Hiểu Khê hỏi người phục vụ.

Vẻ độc ác trên gương mặt bà ta chợt hiện lên sau một lúc cẩn thận che giấu. Nhìn bộ dạng vô dụng lúc này của cô, bà ta không khỏi hả hê sung sướng. Người phụ nữ ấy bước qua người Cố Hiểu Khê, bàn tay di chuyển ra sau và lấy ra một con dao làm bếp nhọn hoắc mà trước đó bản thân đã giấu kĩ. Bà ta biết trước sau gì Cố Hiểu Khê cũng phải chết nên ít nhất cũng trả lời câu hỏi của cô.

" Là trà an thần được thêm thuốc ngủ. Cố gia, chúc cô có giấc ngủ ngàn thu. "

Dứt câu, bà ta giơ con dao lên cao, không chút lưỡng lự giáng mạnh xuống người Cố Hiểu Khê. Nhưng may thay cô đã né được và dùng chân đạp khiến bà ta bật ngã ra sau. Dù biết bản thân chỉ còn chút sức lực ít ỏi, cô vẫn cố hết sức để bò khỏi phòng.

Di chuyển chưa được bao xa, phần tóc phía sau của Cố Hiểu Khê bị nắm mạnh, giật ngược ra sau và bị đối phương lôi lại vào trong. Bà ta lật người cô lại, một nhát đâm mạnh vào phần bụng làm cô đau điếng. Chưa dừng lại ở đó, người phụ nữ ấy cố tình ấn dao vào sâu hơn, trên môi nở nụ cười gian xảo.

" Tao biết một mình tao không đấu lại mày, nên chỉ có thể làm mày không còn chút sức lực nào mới ra tay. "

Tận mắt thấy biểu cảm đau đớn nhưng bất lực của Cố Hiểu Khê khiến bà ta không khỏi thích thú.

Bà ta rút con dao khỏi bụng, máu từ miệng vết thương không ngừng chảy xuống ướt đẫm chiếc áo ngủ và lan ra nơi Cố Hiểu Khê đang nằm. Vì mất máu nên mặt cô trông xanh xao, như sắp không trụ được nữa.

" Tao không để mày chết dễ dàng như vậy đâu. Mày phải trải qua đau đớn giống như những gì mày đã làm với gia đình tao. " Trong cơn đau đớn, có lẽ đây là câu Cố Hiểu Khê nghe rõ nhất từ người phụ nữ ấy. Lời bà ta nghe thật đau đớn, lại chất chứa mối thù được nuôi lớn suốt một thời gian.

Bà ta nói xong liền lần nữa giơ dao lên. Vị trí tiếp theo mà bà tâm muốn đâm chính là tim của Cố Hiểu Khê. Khi mũi dao vẫn còn đẫm máu gần như chạm vào thì bị một sức lực yếu ớt ngăn lại. Cố Hiểu Khê đã dùng toàn bộ sức lực của mình để con dao không đâm xuống tim mình. Bà ta nói đúng, nếu là bình thường thì có mười người như bà ta cũng không đấu lại được Cố Hiểu Khê, nhưng bây giờ thì khác. Chỉ cần một nhát ngay tim cũng đủ lấy mạng của cô. Nhưng vì ý thức cạnh tranh sinh tồn mạnh mẽ, Cố Hiểu Khê dồn toàn bộ những gì mình còn, cố gắng quay lưỡi dao lại, nhìn bà ta với vẻ mặt của một sát thủ lão luyện và dứt khoát rạch một đường tại động mạch dưới đòn khiến bà ta chết ngay tại chỗ mà chưa đến năm giây. Sau khi người phụ nữ gục xuống bên cạnh, Cố Hiểu Khê cũng bất tỉnh vì vết thương ở bụng làm mất máu khiến cô chóng mặt và hạ huyết áp.

Ở một nơi khác, Nhạc Thiếu Siêu với tâm trạng bất an trở về phòng sau khi từ chỗ Uất Trì Ảnh Quân về và biết anh đã ra ngoài. Khi ngang qua phòng của Cố Hiểu Khê, anh chợt chững lại và nghĩ rằng không biết có nên tìm cô lúc này hay không. Sau một lúc nghĩ ngợi, anh quyết định gõ cửa phòng nhưng không thấy bên trong có động tĩnh gì. Cứ nghĩ cô ấy ra ngoài vẫn chưa về phòng, Nhạc Thiếu Siêu liền rời đi, cùng lúc đó anh cũng dùng điện thoại gọi điện cho cô. Khi đi được vài ba bước, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô đang phát ra từ bên trong. Vốn hiểu tính của Cố Hiểu Khê là luôn mang điện thoại bên mình, cùng với cảm giác bất an ngày càng lớn, Nhạc Thiếu Siêu không nghĩ nhiều mà quay lại và mở cửa bước vào.

Cửa phòng mở ra, không khí u ám và âm trầm trong này tràn ra đủ khiến người ta rùng mình. Còn về Nhạc Thiếu Siêu, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến anh kinh hoàng: Cố Hiểu Khê nằm trên một vũng máu, bên cạnh là xác của một người khác, trên tay bà con vẫn còn cầm chặt con dao. Nhạc Thiếu Siêu nhanh chóng chạy đến, phát hiện hơi thở cô lúc này rất yếu nên vội bế cô đến bệnh viện bằng cửa sau của lữ quán.

Lúc này, Uất Trì Ảnh Quân vẫn đang cùng James ở quán rượu và chưa hay biết chuyện gì. Đến khi nhận được điện thoại từ Nhạc Thiếu Siêu, anh ngẩn người vài giây, đến khi người ở phía bên kia điện thoại nhấn mạnh tình trạng của Cố Hiểu Khê, Ảnh Quân mới bàng hoàng chạy đến bệnh viện.

Khi đến nơi, Ảnh Quân thấy Nhạc Thiếu Siêu đứng ngồi không yên trước cửa phòng cấp cứu, trên cơ thể còn dính rất nhiều máu của Cố Hiểu Khê.

" Hiểu Khê sao rồi? " Ánh mắt Uất Trì Ảnh Quân toát lên vẻ rạo rực, luôn hướng về phía phòng cấp cứu.

" Đã vào được một lúc. "

Nghĩ đến điều này, Ảnh Quân điên tiết lên hỏi:

" Rốt cuộc là thế nào? Là kẻ nào đã làm? "

" Là người của gia tộc Stella. " Nhạc Thiếu Siêu thản nhiên đáp lời khiến Uất Trì Ảnh Quân chuyển từ kinh ngạc đến tức giận.

" Sao có thể? Chẳng phải bọn chúng bị giết hết rồi sao? "

" Một người trong gia tộc trước đó đã đi du lịch, may mắn thoát chết. "

" Là kẻ nào? "

" Mẹ của Joanna. Thi thể bà ta nằm cạnh Hiểu Khê trong phòng. "

Nhạc Thiếu Siêu nói xong thì quay sang Uất Trì Ảnh Quân, giọng nói trầm và dày gắt gao hỏi:

" Tôi hỏi cậu, tại sao cậu không ở bên cạnh Hiểu Khê? "

Ảnh Quân nghe vậy thì cố ý nhìn sang hướng khác nhằm né tránh ánh mắt của đối phương. Nhạc Thiếu Siêu biết hai người lại giận nhau nên nhắc nhở.

" Uất Trì Ảnh Quân, nếu cậu không trân trọng Hiểu Khê, sớm muộn gì tôi cũng sẽ lấy lại cô ấy từ tay cậu. "

" Tôi sẽ không để cậu có cơ hội đó đâu. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net