Chương 123: Chuyện nực cười nhất trên đời này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời tối dần, Cố Sâm ở trong phòng bệnh lo lắng cho Cố Hiểu Khê. Trong phòng lúc này ngoài ông ấy thì còn có Thái Tuyết Anh và Cố Khuynh Nhược. Mẹ con họ sau khi biết chuyện Cố Sâm giả bệnh cũng trách ông không ít. Nhưng tâm tư ông lúc này ngoài Cố Hiểu Khê ra thì chẳng còn nghĩ được gì khác. Thế nên khi nhìn thấy cô quay trở lại, Cô Sâm đã vui mừng khôn xiết.

" Hiểu Khê, ba xin lỗi vì đã lừa con. Chỉ là ba lo cho con... "

Không để Cố Sâm nói hết, Cố Hiểu Khê vội vã ngắt lời: " Không sao. Con trở lại là vì muốn giới thiệu với mọi người vị này. "

Nghe cô nói vậy, Thái Tuyết Anh và Cố Khuynh Nhược cũng tò mò không biết người cùng Cố Hiểu Khê đến là ai.

Cánh cửa lần nữa được mở ra, Nhạc Thiếu Siêu bước vào với gương mặt rạng rỡ. Anh mang đến cho mọi người ấn tượng rất đặc biệt: dung mạo khôi ngô tuấn tú, hình thân cao lớn, mái tóc được rẻ ngôi cẩn thận, quần áo trên người cũng được thiết kế riêng, và đặc biệt khi đứng cạnh Cố Hiểu Khê thì quá đỗi đẹp đôi.

" Đây là Nhạc Thiếu Siêu, anh ấy là vị hôn phu của con. "

Theo lời giới thiệu và biểu cảm của Cố Hiểu Khê vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, trong ánh mắt cũng không một tia gợn sóng, Cố Khuynh Nhược mất một lúc để định thần lại.

" Chào bác trai, bác gái. "

Cố Sâm gật đầu chào Nhạc Thiếu Siêu rồi hỏi lại một cách vô thức: " Vị hôn phu của con? Chuyện này là từ lúc nào? "

" Chúng con đã đính hôn khi con còn ở Anh Quốc. "

" Là chuyện của bảy năm trước, trước khi Hiểu Khê về đây. "

" Con sẽ kết hôn với anh ấy. " Cô nắm lấy tay Nhạc Thiếu Siêu, thái độ và hành động vô cùng quả quyết nên không ai dám lên tiếng phản đối.

Sau cuộc gặp mặt chóng vánh này, nhân lúc Cố Hiểu Khê tiễn Nhạc Thiếu Siêu rời đi, Cố Khuynh Nhược cũng lén rời khỏi phòng bệnh và kéo tay cô vào một góc ít người xuất hiện.

" Khuynh Nhược, có chuyện gì em muốn nói riêng với chị sao? "

" Dạ phải. Tại sao chị lại muốn gả cho người vừa rồi chứ? Chẳng phải chị và Uất Trì lão đại đang yêu nhau sao? " Vẻ mặt Cố Khuynh Nhược gần như không giữ được bình tĩnh. Cô ấy đã cố gắng lờ đi suy nghĩ Cố Hiểu Khê là người không chung thủy, nhưng cuối cùng vẫn phải kéo chị gái vào và hỏi rõ.

Nghe Cố Khuynh Nhược hỏi vậy, Cố Hiểu Khê cũng không chút giấu giếm và đáp lời: " Anh ta không muốn cưới chị. "

Cố Khuynh Nhược dùng tay che đi gương mặt kinh ngạc. Phải lặng đi vài giây cô mới có thể hoàn hồn và hỏi lại: " Sao lại như vậy? Sao Ngài ấy có thể chứ? "

" Lúc nhận được câu trả lời, chị cũng không tin vào tai mình. Nhưng Khuynh Nhược à, đó là sự thật, anh ta không muốn cưới chị. " Nói đến đây, Cố Hiểu Khê liền nhếch miệng cười, nhưng ngay cả nụ cười cũng không thể che giấu nổi nỗi buồn của cô ấy.

Vì muốn nhanh chóng được gả cho Nhạc Thiếu Siêu, Cố Hiểu Khê đã đề nghị hôn lễ sẽ tổ chức vào tháng sau khiến ai cũng bất ngờ vì sự vội vã này của cô, nhưng rồi cũng chẳng ai lên tiếng phản đối. Còn lý do cô muốn hôn lễ tổ chức vào tháng sau vì đó là thời điểm trước hai tuần Uất Trì Ảnh Quân trở về.

Không muốn hôn lễ quá long trọng, Cố Hiểu Khê đã chọn thánh đường là nơi minh chứng cho tình yêu của họ. Còn Nhạc Thiếu Siêu vì yêu thương và không muốn Cố Hiểu Khê buồn nên đã chiều theo tất cả quyết định của cô từ lớn đến nhỏ.

Thời gian chưa đến mười ngày, chiếc váy cưới mà Cố Hiểu Khê đặt may riêng cũng đã được hoàn tất. Ngày đi thử váy, Nhạc Thiêu Siêu ngồi bên ngoài, hồi hộp chờ đợi được nhìn thấy dáng vẻ của cô ở phía sau tấm rèm. Thời khắc Cố Hiểu Khê bước ra trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi và đơn giản, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để cô tỏa sáng và hớp hồn người đối diện.

" Anh thấy thế nào? Có đẹp không? "

" Em mặc gì cũng đẹp cả. " Nhạc Thiếu Siêu bỗng thu lại nụ cười hạnh phúc trên khóe môi, ngượng ngùng nói với cô: " Anh xin lỗi, vì hôn lễ được tổ chức quá vội nên có một số thứ chuẩn bị không chu toàn, để em chịu thiệt thòi rồi. "

" Anh đừng nói vậy. Những chuyện này đều là anh chiều theo ý của em, em mới là người để anh chịu thiệt thòi. "

" Hiều Khê à, trước khi hôn lễ diễn ra, anh cùng em về Anh Quốc có được không? "

" Được. Em cũng muốn báo lại chuyện này với dì và Điềm Điềm. "

Vừa nói dứt, một vài ngày sau Nhạc Thiếu Siêu và Cố Hiểu Khê đã có mặt tại Anh Quốc. Ngay khi đến nơi, cả hai không đến căn cứ Aryeh ngay vì Nhạc Thiếu Siêu biết Cố Hiểu Khê muốn gặp Alana trước. Và trước khi đến, anh đã báo với dì ấy nhưng khi hai người họ gặp lại vẫn vui mừng như thể chưa từng có cuộc thông báo nào.

" Dì à, con và Thiếu Siêu sắp kết hôn rồi. "

" Thật tốt quá! Hiểu Khê của dì cũng đã lớn rồi. " Dì Alana nói rồi, đôi mắt dì ấy lấp lánh những giọt nước mắt hạnh phúc của người mẹ. Vì đã nuôi dưỡng Cố Hiểu Khê lúc cô được Huyền Minh Thiên mang về nên khi biết cô sắp kết hôn, dì ấy cũng vui không kém gì Cố Sâm.

" Hôm đó dì đến dự hôn lễ của chúng con có được không? Con rất muốn dì nhìn thấy khoảnh khắc hạnh phúc ấy của chúng con. "

Lúc nghe đến chuyện Cố Hiểu Khê muốn mình đến Trung Quốc, biểu cảm trên gương mặt dì Alana nhanh chóng thay đổi. Dì ấy do dự một lúc, bẽn lẽn trả lời: " Dì không nghĩ là dì có thể đến tham dự hôn lễ của con, nhưng dì luôn mong rằng con sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất ngày hôm đó. "

Sau khi gặp dì Alana, Nhạc Thiếu Siêu cùng Cố Hiểu Khê đến gặp Huyền Minh Thiên và báo tin họ sắp kết hôn với ông. Có lẽ phản ứng của Huyền Minh Thiên khác xa những người khác, ông ấy không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ cho Cố Hiểu Khê lui xuống và muốn nói chuyện với Nhạc Thiếu Siêu.

Trong lúc hai người họ nói chuyện, Cố Hiểu Khê đã đi tìm Trần Điềm Điềm. Vừa gặp lại sau một thời gian mà đối với Cố Hiểu Khê là vô cùng khó khăn, cả hai đã không giấu được vẻ vui mừng trên gương mặt. Nhưng vui vẻ cũng chưa được bao lâu, cô cũng báo tin mình sắp kết hôn cho Trần Điềm Điềm biết.

" Điềm Điềm, tôi sắp kết hôn rồi. "

" Với Uất Trì lão đại. "

" Là Thiếu Siêu. "

Trần Điềm Điềm nghe xong cũng giống như những người khác, vẻ kinh ngạc thoáng hiện lên gương mặt cô ấy.

" Tại sao lại như vậy? "

" Có lẽ, cho đến cuối cùng người làm cô cảm động lại là người yêu cô. " Cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp: " Chuyện nực cười nhất trên đời này chính là, anh ta có tình cảm với tôi trước nhưng cuối cùng tôi lại là người không dứt được mối tình này. "

Khi nói đến chuyện này này, Cố Hiểu Khê tự cười nhạo mình. Cô từng nghĩ rằng tình yêu của mình và Uất Trì Ảnh Quân không có thứ gì có thể sánh bằng. Nhưng cuối cùng, người cùng cô tiến đến hôn nhân lại không phải anh.

Trần Điềm Điềm trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới quyết định lên tiếng:

" Melanie, cho dù người đó là ai đi nữa, tôi cũng sẽ chúc cô hạnh phúc. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net