Chương 126: Đối đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước lời phản đối cuộc hôn nhân giữa Nhạc Thiếu Siêu và Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân khiến những người trong thánh đường không khỏi kinh ngạc vì sự xuất hiện của anh ta. Họ không biết anh là ai, chỉ thấy anh ta nghênh ngang đạp cửa xông vào, vừa dứt lời phản đối thì ngang nhiên tiến vào chỗ làm lễ và nắm chặt lấy tay Cố Hiểu Khê. Ngay lúc ấy, Uất Trì Ảnh Quân cũng không quên liếc đến Nhạc Thiếu Siêu bằng cái nhìn thù địch, sau đó lớn tiếng tuyên bố với những người tham dự hôn lễ này.

" Cô ấy là của tôi. Cô ấy không lấy ai cả. "

Còn chưa kịp hoàn hồn sau mọi chuyện, Cố Hiểu Khê bị Uất Trì Ảnh Quân kéo đi sau khi anh ta nói dứt. Anh ta quay người, chân còn chưa bước được nửa bước thì bị người phía sau ghì lại. Anh quay đầu nhìn đối phương, khoảnh khắc nhìn người con gái mình yêu khoác trên người chiếc váy cưới nhưng chú rể không phải mình; khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, Uất Trì Ảnh Quân mới biết đáy mắt của Cố Hiểu Khê không còn có mình.

Dù đang ở trong hoàn cảnh khó xử thế này, cô ấy vẫn tỏ ra mạnh mẽ, đôi mắt đầy quật cường nhìn anh ta chẳng chút sợ hãi. Cô đè thấp giọng, nhỏ đến mức đủ để người kia nghe.

" Anh đến đây làm gì? "

Uất Trì Ảnh Quân cười lên một tiếng, đôi mắt lạnh giá như băng, chẳng có chút cảm xúc nào.

" Đương nhiên là đến cướp dâu rồi! "

Cố Hiểu Khê không vì vậy mà hoảng loạn. Cô vẫn luôn giữ sự lạnh nhạt, vẻ điềm tĩnh và tự tin trong ánh mắt.

" Uất Trì tiên sinh, nếu anh đến đây không phải vì muốn chung vui cùng chúng tôi, tôi cũng không ngại mời anh rời khỏi. "

" Nếu em không muốn thánh đường hôm nay biến thành địa ngục trần gian thì lập tức đi với tôi. " Uất Trì Ảnh Quân biết những lời này không hoàn toàn có thể làm Cố Hiểu Khê dao động, vậy nên anh đã dùng con cờ cuối cùng của mình. Anh ta siết chặt lấy cổ tay cô, đầu ghé sát vào tai, giọng độc ác thì thầm: " Cố Khuynh Nhược đang trong tay tôi, cô ta sống hay chết là do em quyết định. "

Cố Khuynh Nhược sao?

Nghe Uất Trì Ảnh Quân nhắc đến em gái, Cố Hiểu Khê mới đảo mắt một vòng trong thánh đường. Đúng là Cố Khuynh Nhược không có mặt ở đây! Cô đưa mắt nhìn anh, oán khí toát ra ngày càng dày đặc nhưng đồng thời cũng đã ngầm thỏa hiệp.

Cả hai sau đó không ai nói lời nào, Uất Trì Ảnh Quân cũng nhìn ra mình đã đánh trúng điểm yếu của Cố Hiểu Khê nên nhanh chóng kéo tay cô cùng rời đi.

" Buông cô ấy ra. "

Nhạc Thiếu Siêu khi thấy vợ mình bị kẻ khác mang đi ngay trước mắt thì không thể nhẫn nhịn được mà lên tiếng. Đồng thời, từ phía sau anh rút ra một khẩu súng, nhắm thẳng về phía Uất Trì Ảnh Quân. Ngay lập tức, ba đến bốn người thuộc hạ khác của Nhạc Thiếu Siêu đồng loạt chĩa súng về phía anh ta. Trước tình cảnh ấy, Uất Trì Ảnh Quân vẫn không có chút gì là sợ hãi, vì lúc này người của anh ta cũng đã đến. Bọn họ ùa vào bên trong như ong vỡ tổ, tay kẻ nào cũng cầm những khẩu súng, rất nhanh cả bên trong lẫn ngoài thánh đường bị người của Hoàng Long bao vây.

Cố Sâm và Thái Tuyết Anh nhìn thấy hai bên đều có vũ khí thì trong lòng vô cùng sợ hãi, cố gắng trấn tỉnh bản thân. Duy chỉ có người đàn ông cùng người phụ nụ kia vẫn giữ được bình tĩnh. Trong mắt hai người họ, cảnh tượng ấy bình thường như thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn.

Hôn lễ vốn dĩ đã gần hoàn tất nay lại biến thành buổi đấu súng của Hoàng Long và Bạch Hổ.

Cố Hiểu Khê sợ rằng Uất Trì Ảnh Quân tức giận sẽ cho thuộc hạ nổ súng, sợ mọi người bị thương, cô đưa mắt nhìn xuống đất, giọng nói có phần u uất:

" Dừng lại đi. Tôi sẽ đi theo anh, đừng làm ai trong đây bị thương hết. "

Uất Trì Ảnh Quân hả hê, trong khi đó Nhạc Thiếu Siêu lại sững sờ trước quyết định của Cố Hiểu Khê. Sắc mặt anh hiện lên vẻ khó chịu vì nếu để cô rời đi cùng hắn ta, e là sẽ bị hắn giấu đi mất. Nghĩ đến đây, Nhạc Thiếu Siêu tinh thần sa sút, mãnh liệt muốn ngăn cô lại.

" Hiểu Khê.. "

Trước những gì Nhạc Thiếu Siêu đã làm cho mình, Cố Hiểu Khê không tránh khỏi cảm giác áy náy. Cô quay đầu, đôi mắt xinh đẹp dần dần dâng lên lớp sương mù.

" Thiếu Siêu, em xin lỗi. "

Uất Trì Ảnh Quân kéo tay Cố Hiểu Khê rời đi trước mắt Nhạc Thiếu Siêu cũng như những người còn lại, nhưng không vì vậy mà thuộc hạ Hoàng Long lập tức rời đi.

Nhìn bề ngoài, hành động Cố Hiểu Khê cùng Uất Trì Ảnh Quân rời đi giống như cô đang đào hôn, nhưng không ai biết rằng cô vì lo cho an toàn của Cố Khuynh Nhược nên mới làm vậy.

Nhìn Cố Hiểu Khê bị kẻ khác mang đi ngay trong ngày cưới, người phụ nữ lo lắng cho cô nên vẫn luôn hướng ánh mắt nhìn theo đến khi hai người họ đã đi xa. Người đàn ông lúc này chạm nhẹ vào tay bà, ra hiệu đã đến lúc rời đi. Khi hai người họ bước đến cánh cửa, thuộc hạ của Uất Trì Ảnh Quân đã chặn lại, nhưng ngay sau đó một người đàn ông mặc quần áo của vệ sĩ tiến đến, ngăn tên thuộc hạ kia để hắn không mạo phạm đến hai người. Lúc đầu cậu ta cũng không biết rõ thân phận của những người này, cho đến khi nhìn thật kỹ quần áo của người vệ sĩ, cậu ta mới nhận ra đó là trang phục đặc trưng bang Aryeh, và người đàn ông trung niên với khí chất quý tộc kia chính là người đứng đầu của Aryeh. Thấy vậy, cậu ta không dám nghĩ nhiều mà lập tức kính cẩn cúi đầu chào và nhường đường cho họ.

Thời khắc đó, Cố Sâm như có linh tính mách bảo. Ông quay đầu nhìn ra hướng cửa ra vào thì thấy một bóng dáng quen thuộc. Chính cái cảm giác thân quen ấy làm ông bỏ qua nỗi sợ lúc này, không chút chần chừ mà quay người đuổi theo Huyền Thiên Minh và người phụ nữ. Vốn dĩ Uất Trì Ảnh Quân chỉ muốn thuộc hạ của mình dọa cho bọn người tham dự sợ để họ không ngăn cản anh ta đưa Cố Hiểu Khê rời đi, nên khi Cố Sâm chạy vụt qua tên thuộc hạ canh cửa, cậu ta có mười cái gan cũng chẳng dám nổ súng làm hại ông.

Trên đường rời khỏi thánh đường, người phụ nữ vẫn không khỏi bồn chồn. Huyền Minh Thiên đi bên cạnh thấy vậy cũng quan tâm hỏi bà ấy:

" Em sao vậy? "

Vì sử dụng mũ có mạng che và đeo kính mát nên không ai nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ. Tuy vậy, giọng nói của bà ấy cũng đủ để Huyền Minh Thiên nhận ra rằng trong lòng bà đang không ngừng dậy sóng.

" Thiên Minh, em rất lo cho con bé. Em lo cậu ta sẽ làm con bé bị thương. "

Nghĩ đến thôi, bà ấy cũng cảm nhận được cảm giác đau nhói ở ngực như bị người nào đó siết chặt.

" Đừng lo, Uất Trì Ảnh Quân sẽ không làm hại Hiểu Khê đâu. Trước khi hôn lễ diễn ra, Hiểu Khê có đến gặp anh và nói rằng dù có chuyện gì xảy ra thì hãy để nó tự giải quyết. Nó sẽ bình an trở về thôi. "

Huyền Minh Thiên lúc này vô cùng bình thản mà trả lời. Một phần cũng là do ông tin tưởng Cố Hiểu Khê, ông tin rằng cô sẽ giải quyết chuyện này một cách êm đẹp.

Sau cuộc trò chuyện, một tiếng gọi vang lên từ thinh không ngay phía sau lưng hai người họ.

" Tiểu Diệp... "

Huyền Minh Thiên khẽ đưa mắt nhìn người phụ nữ. Bà ấy vẫn tỏ ra không chút mảy may quan tâm nào mà đi tiếp. Khi Cố Sâm sắp giữ được người phụ nữ kia thì ngay lúc này thuộc hạ của Huyền Minh Thiên xuất hiện, ngăn ông tiếp cận đến bà ấy.

" Tiểu Diệp, là em có phải không? " Cố Sâm bị người vệ sĩ dùng tay ngăn không cho tiến đến nhưng vẫn không ngăn cản được ông ấy.

" Tiên sinh, ông nhận nhầm người rồi. "

Cố Sâm bỏ ngoài tai lời của vệ sĩ và liên tục gào hỏi, nhưng cuối cùng ông vẫn bất lực nhìn bà ấy bình thản bước vào xe và rời đi.

Trước khi chiếc xe rời khỏi thánh đường, người phụ nữ cũng khẽ đưa mắt liếc nhìn Cố Sâm đang bị thuộc hạ của mình ngăn lại.

" Lúc nãy em vô tình gặp con của anh ấy và ả ta. "

" Con bé đó thế nào? "

Khí thái bà ấy sắc lạnh tựa như dao găm, nhẹ nhàng đáp: " Không giống ả ta chút nào. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net