Chương 146: Vì sao lại thất hứa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày nọ, tại nhà hàng sang trọng, Cố Sâm cùng nhân viên rời khỏi thang máy thì được một nhân viên khác tiếp đón. Trên dãy hành lang rộng rãi nhưng đầy tĩnh lặng, họ đưa ông đến một phòng ăn mà trước đó đã được chuẩn bị sẵn. Khi cánh cửa mở ra, trước mắt Cố Sâm là hình ảnh Cố Hiểu Khê ngồi đợi đầy thong thả. Vì muốn nói chuyện riêng với ông, cô đã sắp xếp hẳn một nơi mà không người nào có thể làm phiền.

Có thể do quá lâu hai cha con không nói chuyện cùng nhau nên ban đầu cả hai đều khá ngượng ngùng. Song, khi nhớ đến chuyện cô ấy ly hôn, trong lòng ông lại không ngừng cảm thấy có lỗi.

" Hiểu Khê, ba xin lỗi vì hôm đó đã tát con. Chỉ là ba không hiểu vì sao con lại ly hôn Thiếu Siêu, nên ba... "

" Không sao! Con không để ý chuyện đó. Hôm nay con hẹn ba vì có một số chuyện muốn hỏi. " Cô hơi cúi đầu, ngón tay bắt đầu đan chéo vào nhau, trong lòng cảm thấy nặng nề khi nghĩ đến chuyện kia.

" Được, con hỏi đi. "

Cố Hiểu Khê lúc này ngẩng đầu, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp không chút né tránh mà nhìn thẳng Cố Sâm.

" Vì sao năm đó ba thất hứa với con? "

Vừa hỏi dứt, Cố Hiểu Khê cảm nhận được sự cay nồng từ sống mũi, nước mắt bắt đầu dâng lên ở khóe mắt. Trước sự khống chế của cô, chúng không rơi xuống nhưng vẫn động đầy ở đó.

Trở lại 22 năm trước...

Hôm đó Cố Hiểu Khê được Cố Sâm và cảnh sát tìm thấy đang nằm ngất trong một rừng cây. Ngay lập tức, cô được ông đưa đến bệnh viện để kiểm tra tình hình.

" Bác sĩ, con gái tôi thế nào? "

" Theo như kết quả kiểm tra, cô bé đã bị tấn công tình dục. Ngoài ra chúng ta còn phát hiện tâm lý của con gái ông cũng không ổn định sau chuyện này, tốt nhất nên đưa cô bé đi điều trị càng sớm càng tốt. "

Cố Sâm nghe xong kết quả thì lặng đi một lúc. Trong khi đó Thái Tuyết Anh đứng bên cạnh liền quay qua khóc lóc rồi kêu gào:

" Chẳng lẽ chúng ta chỉ còn cách đưa Hiểu Khê vào bệnh viện tâm thần sao? Con bé còn nhỏ như vậy mà..."

Không để bà ấy nói hết, Cố Sâm đã lớn tiếng ngắt lời.

" Không! Tôi sẽ không đưa con bé vào đó. Tôi sẽ đưa Hiểu Khê sang nước ngoài điều trị, dù mất bao lâu đi nữa tôi cũng sẽ cùng con bé vượt qua chuyện này. "

Kể từ sau vụ bắt cóc, Cố Hiểu Khê luôn rơi vào tình trạng sợ hãi tột độ. Mỗi lần các bác sĩ đến khám hay cảnh sát đến để hỏi chuyện, thậm chí ngay cả Thái Tuyết Anh định đến gần đều bị cô đuổi đi bằng cách ném đồ vật vào họ. Sau khi bọn họ miễn cưỡng rời đi, cô lại sợ hãi thu mình vào một góc rồi ôm chặt đầu, run rẩy kêu cứu. Khi ấy có không ít bác sĩ và y tá bị thương chỉ vì muốn đến gần cô. Nhưng dù cô có làm bị thương những người khác thì khi Cố Sâm tiến đến, cô không còn sợ hãi như đối với những người kia. Tuy Hiểu Khê đối với ông vẫn còn bày xích nhưng từ tận đáy lòng, cô biết ông sẽ không làm hại mình.

Cố Sâm nhìn con gái nép sát người vào tường vì sợ hãi, trái tim ông đau nhói vô cùng. Ông không biết mình đã tạo nghiệt gì, khiến đứa con gái duy nhất phải chịu cảnh này. Nén nỗi đau trong lòng, Cố Sâm đưa tay về phía Hiểu Khê, nhỏ giọng ôn nhu mà dỗ dành.

" Hiểu Khê, con có muốn sang nước ngoài không? Chúng ta cùng ra nước ngoài trị bệnh cho con, có chịu không? "

Cố Hiểu Khê không trả lời, nhưng trong lòng cô lúc nãy đã không còn bày xích với ông. Cô thận trọng rời khỏi bức tường sau lưng, chầm chậm đưa tay và nắm lấy tay Cố Sâm, ôm chặt lấy cổ ông. Ôm con gái trong tay, đôi mắt đỏ hoe của Cố Sâm cũng sắp không kiềm được, bất lực tựa lên đôi vai nhỏ bé của cô.

" Ba xin lỗi, là ba có lỗi với con... Hiểu Khê, ba xin lỗi. "

Thấm thoát cũng đến ngày Cố Hiểu Khê sang Anh Quốc điều trị, song hôm đó Cố Sâm lại không thể cùng cô lên máy bay chỉ vì công ty gặp một vài chuyện. Trước khi đưa con gái lên máy bay, ông còn ngoắc tay với cô và hứa:

" Sớm thôi, ba sẽ đến đó gặp con. "

Nhưng chính Cố Sâm cũng không ngờ rằng mình đã thất hứa suốt 22 năm. Mỗi lần ông chuẩn bị đến Anh Quốc thì hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, khiến ông không thể đến thăm Cố Hiểu Khê dù chỉ một lần. Cho đến lúc Cố Khuynh Nhược được sinh ra, Cô Sâm càng không có thời gian để đi nữa.

Trở lại phòng ăn, Cố Hiểu Khê vẫn chờ đợi câu trả lời của Cố Sâm, giống như cách cô chờ ông đến Anh Quốc thăm mình dù chỉ một lần. Nhưng điều đáng sợ nhất của chờ đợi chính là không biết phải đợi đến bao giờ.

" Năm đó là ba nói chúng ta cùng đi, nhưng cuối cùng chỉ có mỗi mình con... Sau đó ba lại kết hôn với dì và Khuynh Nhược được sinh ra... Con cứ nghĩ là ba không cần con nữa... "

Cố Hiểu Khê lúc này không cầm được nước mắt. Mỗi lời cô nói ra càng khiến lòng cô đau đớn hơn bao giờ hết.

" Suốt nhiều năm ở Anh Quốc, con chưa từng dám khóc một lần nào cả. Bởi vì sau lưng con không có người nào, con không thể gục ngã. "

Nghĩ đến chuyện Hiểu Khê một mình chờ đợi mình thực hiện lời hứa, trái tim ông rất đau đớn. " Hiểu Khê, ba xin lỗi.. Ba biết những lời này đối với con là quá muộn, nhưng ba thật lòng xin lỗi. "

Cố Hiểu Khê bất giác ôm lấy Cố Sâm như lúc nhỏ cô vẫn hay ôm, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai ông ấy, giọng cũng đã khàn đi một phần vì khóc.

" Con đã luôn đợi ba, dù biết ba sẽ không đến... Nhưng bây giờ con đã hiểu rồi, con cũng không trách ba nữa. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net