Chương 162: Lớp vảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời tối dần, Uất Trì Ảnh Quân một mình trong phòng làm việc, dáng vẻ uy nghiêm ngồi trên ghế như đang chờ đợi điều gì đó. Trong không khí có phần bí hiểm ấy, bên ngoài bất chợt vang lên tiếng gõ cửa, rất nhanh lại vang đến tiếng bước chân đi vào. Đứng trước mặt anh, Hắc Lang kính cẩn cúi chào, cậu bước đến trước bàn làm việc, hai tay dâng lên một tập hồ sơ màu vàng.

" Lão đại, thuộc hạ đã điều tra hắn theo chỉ thị của Ngài. "

Ảnh Quân mở tập hồ sơ ra, góc bên trái là ảnh của kẻ bị anh cho thuộc hạ róc xương, còn bên dưới là thông tin của hắn.

" Hắn ta tên là Tiêu Sái. Trước khi Thái Tuyết Anh kết hôn với Cố lão gia, hắn và bà ta đã từng yêu nhau. Thuộc hạ nghĩ là, chuyện hắn xuất hiện khiến Cố gia phát bệnh ít nhiều cũng có liên quan đến Thái Tuyết Anh. "

Hắc Lang bẩm báo lại, Uất Trì Ảnh Quân cũng đã nhanh chóng đọc xong thông tin của tên Tiêu Sái. Nhìn dòng thông tin về mối quan hệ trước đây giữa hắn và Thái Tuyết Anh, ánh mắt Ảnh Quân hiện lên sự căm phẫn. Anh siết chặt tờ giấy trên tay, khí thái sắc lạnh như dao găm, giọng nói trầm và dày cất lên:

" Hạ lệnh bắt khẩn cấp Thái Tuyết Anh cho tôi. "

" Dạ. "

Một lúc sau...

Đứng trước cánh cửa đưa vào phòng ngủ, Uất Trì Ảnh Quân có chút do dự. Đến lúc anh bước vào, chỉ thấy Cố Hiểu Khê nằm trên giường và xoay lưng về phía cửa, chăn che kín khắp người. Từ sau khi thôi miên, cô đã như thế suốt cả ngày hôm nay.

Chầm chậm bước đến và ngồi xuống cạnh cô, Ảnh Quân nhẹ nhàng vuốt lấy gương mặt sắc sảo ấy. Thế nhưng, khi tay anh vừa định rút lại, bàn tay nhỏ bé kia liền giơ ra và nắm lấy, dường như có chút lưu luyến hơi ấm kia.

" Ảnh Quân... "

Nghe giọng nói có phần ỉu xỉu, anh không nghĩ ngợi liền ngồi lại xuống giường, ôn hoà hỏi đối phương.

" Em thấy thế nào rồi? "

" Em không sao. Chỉ là, em không ngờ người mang đến bất hạnh cho em lại là Thái Tuyết Anh. Bà ta cũng là phụ nữ, thậm chí con của bà ta cũng là con gái, sao bà ta có thể làm ra những chuyện đó chứ? "

Cố Hiểu Khê trong tư thế nửa ngồi nửa nằm trên giường, hai bàn tay vẫn luôn nằm gọn trong tay của ai kia. Nghĩ đến những bất hạnh của mình đều do Thái Tuyết Anh mà ra, cảm giác lạnh lẽo từ từ bò lên sống lưng của cô.

Ảnh Quân hơi cúi mặt, nhưng tay không ngừng xoa xoa tay của cô.

" Hiểu Khê à, trên đời này chỉ có chuyện em không nghĩ ra, chứ không có chuyện gì người khác không thể làm. "

Câu nói của Uất Trì Ảnh Quân khiến Cố Hiểu Khê gục đầu rồi lặng đi một lúc lâu. Không biết đến lúc nào, giọng nói có phần u uất kia đã vang lên.

" Ảnh Quân, anh thực sự không để tâm đến quá khứ của em sao? "

" Hiện tại, em là của anh. Tương lai, em cũng là của anh. Em mãi mãi là của anh. Những chuyện khác anh đều không để tâm. "

Anh nói xong thì kéo cô vào lòng, gương mặt loáng thoáng ủ rũ của cô bỗng hiện lên ý cười.

Bạch Lạc Mai từng viết rằng, " tất cả bí mật đều là vết thương đã đóng vảy, muốn biết đáp án cũng có nghĩa là phải bóc lớp vảy trên vết thương của người khác, khiến vết thương đã hết đau lại một lần nữa nhức nhối, đau đến tột cùng. "

Có lẽ, cũng đã đến lúc Cố Hiểu Khê cho phép bản thân không chạm đến lớp vảy này nữa, chính thức đóng lại ký ức này.

Một thời gian sau, trong một buổi trị liệu, Uất Trì Ảnh Quân đứng bên ngoài và đợi Cố Hiểu Khê. Trong lúc chờ đợi, anh đã lấy một điếu thuốc ra và châm lửa, khói thuốc vừa bay lên, mùi thuốc lá cũng tỏa ra khắp phòng. Vừa tính đặt lên môi, đột nhiên gần đó phát ra vài tiếng ho. Ngay lập tức, Ảnh Quân gạt thuốc và vứt sang một bên, lao đến như bay, hỏi Cố Hiểu Khê.

" Em thấy khó chịu chỗ nào? "

" Hơi choáng một chút. " Vừa nói, tay cô vừa đỡ đầu mình.

" Anh dìu em về phòng. "

Trưa hôm ấy, nhân lúc Cố Hiểu Khê ngủ trưa, Uất Trì Ảnh Quân cùng Hoàng Mễ và James bàn về tình trạng hiện tại cũng như phương pháp điều trị cho cô. Cũng trong lúc đó, anh nói với hai người họ.

" Có phải phương pháp hiện tại có hơi cực không? Tôi thấy Hiểu Khê thường bị choáng sau khi trị liệu. "

Hoàng Mễ nghe đến điều này thì lấy làm lạ. Vì đây là phương pháp mà trước đây cô từng áp dụng để trị liệu, chẳng phải vẫn bình thường sao.

" Lão đại, đợi Cố gia thức dậy tôi có thể kiểm tra sức khỏe cho cô ấy chứ? "

" Ừm. "

Không biết qua bao lâu, Cố Hiểu Khê thức dậy thì thấy mình được vây quanh bởi ba người họ. Ảnh Quân thấy cô đã tỉnh giấc thì dịu dàng trấn an.

" Không sao, James chỉ kiểm tra sức khỏe cho em thôi. "

James đi đến, ngồi xuống chiếc ghế được đặt cạnh giường rồi thử bắt mạch cho Cố Hiểu Khê. Trong thoáng chốc, chân mày cậu ấy chau lại, nét mặt thay đổi lạ thường, sau đó nhanh chóng quay sang báo lại với Uất Trì Ảnh Quân cũng như hỏi Hiểu Khê.

" Để chắc chắn, thuộc hạ muốn xét nghiệm máu cho Cố gia. "

Uất Trì Ảnh Quân nhìn Cố Hiểu Khê đang hoang mang không hiểu chuyện gì, anh cũng bắt đầu lo lắng.

" Cô ấy không sao chứ? "

Cầm trên tay lọ đựng máu của Cố Hiểu Khê, James điềm nhiên đáp lời.

" Cố gia không có gì nghiêm trọng đâu ạ. "

Mất một lúc sau, James từ bệnh viện trở lại Bán Hải, trên tay cậu ấy còn cầm chặt tờ giấy kết quả xét nghiệm máu mà mình vừa nhận được.

" Thế nào? Hiểu Khê không bị gì nghiêm trọng chứ? "

James cười cười rồi lắc đầu không đáp lời Ảnh Quân. Thế mà cậu quay sang nói với Hoàng Mễ.

" Cô Hoàng, em nghĩ Cố gia cần thay đổi phương pháp điều trị, đặc biệt là không được cho cô ấy điều trị bằng thuốc. "

" Tại sao? " Uất Trì Ảnh Quân và Hoàng Mễ không hẹn mà đồng thanh hỏi.

" Cô ấy có thai rồi! "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net