Chương 165: Điều kiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi để Cố Hiểu Khê chứng kiến qua nhiều sự thật được tiết lộ, Uất Trì Ảnh Quân lúc này lo lắng, nói với cô:

" Em cũng đã mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi. "

" Nhưng mà... "

Ánh mắt Cố Hiểu Khê hướng về phía Huyền Diệp, dường như có chút lưu luyến. Mẹ con hai người vừa nhận nhau chưa được bao lâu, bây giờ cô rời đi, chỉ sợ bà sẽ không xuất hiện nữa.

" Hiểu Khê, con về phòng nghỉ ngơi trước đi. Lát nữa mẹ sẽ đến thăm con. "

Khi nghe Huyền Diệp trấn an, Cố Hiểu Khê mới nén tiếng thở dài trong lòng, khi ấy cũng có chút yên tâm để nghỉ ngơi.

" Khuynh Nhược, phiền cô giúp tôi đưa Hiểu Khê về phòng. "

" Dạ. "

Đưa Cố Hiểu Khê về đến phòng, Cố Khuynh Nhược trong lòng có chút rối bời. Vì gần đây có quá nhiều sự thật được phơi bày khiến cô ấy không tiếp nhận nỗi. Lúc đầu biết chuyện mẹ của Cố Hiểu Khê còn sống, Khuynh Nhược không cầm được mà có chút kinh hãi, nhưng sau đó cô lại thấy lòng mình có chút thanh thản.

" Khuynh Nhược à... "

" Dạ. "

Cố Khuynh Nhược bị tiếng gọi của Cố Hiểu Khê làm cho hoàn hồn. Còn chưa biết chuyện gì, Hiểu Khê đã nắm lấy tay Khuynh Nhược rồi đặt lên chiếc bụng phẳng của chính mình, gương mặt ửng đỏ có chút xấu hổ, thông báo với em gái.

" Chị có thai rồi! "

Quay trở lại phòng làm việc, sau khi Cố Hiểu Khê và Cố Khuynh Nhược rời đi, không khí trong này dường như đã chùn xuống, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và căng thẳng. Uất Trì Ảnh Quân ngồi đối diện với ba vị trưởng bối là Huyền Minh Thiên, Huyền Diệp và Cố Sâm, thế nhưng anh lại điềm tĩnh đến lạ, như thể đã chuẩn bị sẵn tâm thế cho bất kì chuyện gì sẽ xảy đến.

" Có lẽ cả ba vị đều đoán được mục đích con mời mọi người đến đây. Con cũng xin nói thẳng, con muốn hỏi cưới Hiểu Khê. "

Cả ba người họ đồng loạt im lặng trước câu nói của Uất Trì Ảnh Quân. Huyền Minh Thiên và Huyền Diệp cũng không lên tiếng, có lẽ họ cũng nghĩ đến chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Song, thần sắc Cố Sâm nhanh chóng thay đổi, và ông cũng là người đầu tiên lên tiếng.

" Tôi không đồng ý! Cho dù cậu đã thành công cầu hôn con bé thì tôi cũng không đồng ý gả Hiểu Khê cho cậu. "

Cố Sâm rất biết ơn chuyện Uất Trì Ảnh Quân giúp con gái mình có thể hồi phục như hiện tại. Nhưng những chuyện lúc trước anh làm với cô vẫn không thể xóa khỏi tâm trí ông.

Trước sự phản đối đầu tiên này, Uất Trì Ảnh Quân vẫn giữ được sự điềm tĩnh đến lạ, ung dung nói:

" Ba có thể không đồng ý, nhưng Hiểu Khê nhất định phải gả cho con. "

" Cậu là có ý gì? "

" Cô ấy có thai rồi. "

Cố Sâm bị thông báo này làm cho bất ngờ. Nhưng rất nhanh ông cũng đã lấy lại được sự bình tĩnh, đáp lại.

" Nhà họ Cố chúng tôi vẫn có thể nuôi cả hai mẹ con Hiểu Khê mà không cần cậu. "

Huyền Diệp là người suy nghĩ chu toàn, nên sau khi nghe Cố Sâm và Uất Trì Ảnh Quân nói với nhau, bà dùng thân phận là một người mẹ, phản bác lại Cố Sâm.

" Không được, Cố Sâm. Anh quên rằng từ nhỏ Hiểu Khê đã không biết mặt tôi, lại còn sống xa anh. Lẽ nào anh muốn cháu của chúng ta đi vào vết xe đỗ đó sao? "

Lời của Huyền Diệp quả thật rất có sức ảnh hưởng đối với Cố Sâm. Ngay lập tức, trong lòng ông ấy liền bị dao động.

Ban đầu Huyền Minh Thiên không nghĩ sẽ đưa ra ý kiến trong chuyện này. Nhưng vì tình hình giữa họ có chút căng thẳng, cuối cùng ông cũng phải lên tiếng.

" Tôi đồng ý cho hai đứa kết hôn, nhưng với một điều kiện. "

" Cậu cứ nói. "

Huyền Minh Thiên không chút nghĩ ngợi, nghiêm túc đáp lời Uất Trì Ảnh Quân:

" Điều kiện của tôi chính là, đứa con đầu tiên của cậu và Hiểu Khê phải mang họ Huyền. "

Huyền Diệp nghe xong, gương mặt phảng phất nét buồn bã, quay sang nói với anh trai.

" Anh... "

" Tiểu Diệp, anh không vợ, cũng không có con cái. Theo quy tắc của tổ tiên, con đầu lòng sẽ là người nắm giữ mọi quyền lực của Huyền gia. Hiểu Khê là con đầu lòng của em và Cố Sâm, con bé sẽ thay thế anh tiếp quản Aryeh. Vậy con đầu lòng của Hiểu Khê, đương nhiên cũng phải là người thừa kế. "

Nói đến quy tắc của Huyền gia thì cũng phải nói đến gia cảnh của họ. Huyền Minh Thiên và Huyền Diệp xuất thân trong gia đình quý tộc lâu đời nhất ở Anh. Gia đình bên ngoại của họ trước đây còn được phong là Bá tước. Huyền gia nắm giữ rất nhiều tài nguyên, trong đó có cả châu Âu. Cố Hiểu Khê là cháu gái đời thứ chín của gia tộc hùng mạnh này, và theo truyền thống của gia tộc thì người được trao quyền tiếp quản gia tộc sẽ là con đầu lòng, bất kể là trai hay gái.

Huyền Minh Thiên nói xong, ông quay sang nhìn Uất Trì Ảnh Quân, nghiêm túc hỏi lại một lần nữa:

" Cậu đồng ý với điều kiện của tôi chứ? Nếu đồng ý, tôi lập tức gả Hiểu Khê cho cậu. "

Ảnh Quân không chút chần chừ, đáp ngay.

" Con đồng ý. "

Đối với anh mà nói, đứa bé ấy mang họ gì không quan trọng vì dù thế nào thì nó cũng là con của hai người. Quan trọng nhất là anh có thể cưới được Cố Hiểu Khê.

Một lúc sau, Cố Hiểu Khê cùng Cố Khuynh Nhược vui vẻ nói về đứa bé thì Huyền Diệp gõ cửa và bước vào. Nhìn thấy chị em hai người họ nói chuyện vui vẻ, bà cũng vui vẻ hỏi.

" Mẹ không làm phiền hai người chứ? "

" Dạ không. Con ra ngoài một chút, dì và chị Hiểu Khê nói chuyện đi ạ. "

" Cảm ơn con, Khuynh Nhược. "

Ban đầu Cố Khuynh Nhược có chút ngạc nhiên, nhưng khi nghĩ kĩ lại, chuyện Huyền Diệp biết tên của mình cũng là chuyện dễ hiểu thôi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Hiểu Khê mới hỏi mẹ mình.

" Mẹ à, chuyện mẹ ở bên cạnh con là do cậu sắp xếp sao? "

Bà khẽ gật đầu rồi nói.

" Sau khi biết chuyện con bị bệnh và được đưa sang Anh Quốc, mẹ đã xin cậu con giúp con. Cậu con đã mời Hoàng Mễ đến để điều trị và cho phép mẹ ở bên cạnh chăm sóc con. "

Bà nói tiếp:

" Hiểu Khê à, con đừng hiểu lầm cậu con chia cắt gia đình chúng ta. Thật ra anh ấy đã vì chúng ta mà hi sinh rất nhiều. "

Cố Hiểu Khê im lặng, như thể chờ Huyền Diệp nói tiếp.

" Con có thắc mắc một tháng mẹ mất tích sau khi ở cùng ba con không? "

Cô khẽ gật đầu, rồi nghe Huyền Diệp kể lại.

" Mẹ đã về Anh Quốc. Cậu con là người đầu tiên biết chuyện mẹ mang thai, và vô tình một người làm trong gia tộc đã biết và báo cho những người còn lại. Trước sự chất vấn của bọn họ, mẹ chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là bỏ con, hoặc là bị trục xuất khỏi gia tộc. Nhưng cậu con, với tư cách là người đứng đầu Huyền gia đã đứng lên bảo vệ mẹ. Anh ấy nói rằng mình sẽ không lấy vợ sinh con nên đứa bé này sẽ là người tiếp theo thừa kế Huyền gia. Vì lẽ đó, mẹ mới không bị trục xuất khỏi gia tộc, mà những kẻ khác trong Huyền gia cũng không dám động đến con. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net