Chương 170: Tin nhắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày vào tháng thứ năm của thai kì. Hôm đó Uất Trì Ảnh Quân có việc phải ra ngoài, cả biệt thự chỉ còn Cố Hiểu Khê và thuộc hạ Hoàng Long. Từ lúc mang thai đến nay, cô ít khi rời khỏi Bán Hải, nếu có chuyện phải rời đi thì cũng có Ảnh Quân đi cùng. Dẫu chiếc bụng ngày càng to song cô vẫn vô cùng xinh đẹp, nhan sắc lúc mang thai không hề có sự khác biệt.

Trong phòng ngủ, Cố Hiểu Khê trong tư thế nửa ngồi nửa nằm trên giường đọc sách thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ vừa dứt, giọng của thuộc hạ đã truyền vào, báo cáo:

" Chủ mẫu, Nhạc lão đại đến ạ. "

Nghe nhắc đến Nhạc Thiếu Siêu, Cố Hiểu Khê hớn hở vứt quyển sách sang một bên, cẩn thận đi xuống dưới. Nhạc Thiếu Siêu lúc này ngồi ở phòng khách, nhìn thấy cô vội vã bước xuống thì trái tim như hẫng đi một nhịp. Anh không kiềm được lo lắng mà đứng bật dậy, bước đến dưới cầu thang rồi đưa tay cho cô nắm lấy cổ tay mình, không ngừng lặp lại câu:

" Cẩn thận nào! "

Dìu cô ngồi xuống ghế, anh mới thở phào rồi ngồi xuống gần đó. Không thấy Ảnh Quân ở đây, Thiếu Siêu cũng lên tiếng hỏi, sau đó mới biết anh ấy đã ra ngoài từ lâu. Bỗng nhiên, ánh mắt Nhạc Thiếu Siêu va vào hành động xoa bụng của Cố Hiểu Khê. Nghĩ đến đứa bé kia, anh bất giác mỉm cười vui vẻ, trong mắt là biết bao sự mong chờ.

" Đứa bé giống Ảnh Quân, hay giống em? "

Cố Hiểu Khê nghe thế cũng không hề cảm thấy khó chịu. Ngược lại, cô nở nụ cười hạnh phúc, cúi đầu nhìn xuống bụng mình, đồng thời đáp lời Nhạc Thiếu Siêu:

" Em không có hỏi bác sĩ về vấn đề đó. Nhưng dù là giống em hay giống anh ấy, em đều yêu thương cả. "

" Anh thật hy vọng đứa bé sẽ giống em? "

" Tại sao thế? "

" Bởi vì đứa bé sẽ giống em nên chắc sẽ rất xinh đẹp. "

Dứt lời, Nhạc Thiếu Siêu vươn tay sờ lên bụng Cố Hiểu Khê, đồng thời cũng cảm nhận sinh linh trong bụng cô.

Ngồi chơi được một lúc, đột nhiên Cố Hiểu Khê nhận được tin nhắn qua điện thoại. Sắc mặt vui vẻ dễ chịu rất nhanh đã trở nên trắng bệch, hơi thở theo đó mà trở nên gấp gáp. Nhận ra đã có chuyện gì đó, Nhạc Thiếu Siêu lên tiếng, hỏi rõ:

" Có chuyện gì thế, Hiểu Khê? "

Cô không giữ được bình tĩnh lúc này, những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống gương mặt ấy từ lúc này không hay.

" Ba em vừa nhắn rằng... mẹ em bị trúng độc... hiện tại đang ở bệnh viện... "

Hai tròng mắt còn đỏ hoe, cô nói tiếp: " Em phải đến bệnh viện... "

Với tình hình trước mắt, Nhạc Thiếu Siêu không thấy yên tâm khi để Cố Hiểu Khê một mình đến bệnh viện , vậy nên anh đã đề nghị sẽ cùng cô đến đó.

Trên đường đến đi, xe chở hai người đã dừng lại để chờ đèn đỏ. Ở trong xe, Cố Hiểu Khê vì lo lắng cho Huyền Diệp mà trong lòng luôn bồn chồn, còn Nhạc Thiếu Siêu ngồi bên cạnh không ngừng trấn an cô. Lúc này bên phía ngoài xe, một chiếc moto đậu kế bên chỗ Cố Hiểu Khê ngồi. Người ngồi trên moto nhìn dáng vẻ đau lòng của cô, trong lòng người này cảm thấy hả hê vô cùng. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.

Nhạc Thiếu Siêu trong lúc trấn an Cố Hiểu Khê thì phát hiện ra bên ngoài có chiếc moto đậu kế bên. Người ở moto đưa tay vào bên trong áo, từ từ lấy ra khẩu súng rồi nhắm thẳng vào Cố Hiểu Khê.

Trong khoảnh khắc ấy, Cố Hiểu Khê chỉ nghe tiếng tiếng gào hét của Nhạc Thiếu Siêu, và tiếng gào ấy là anh gọi tên mình. Còn chưa bình tâm lại sau chuyện của mẹ, ngay tức khắc cô thấy anh nhào đến rồi ôm chặt lấy cô vào lòng như thể đang che chắn cho mình. Ngay sau đó, tất cả mọi người và cả Cố Hiểu Khê nghe thấy âm thanh vỏ đạn không ngừng rơi " leng keng " xuống mặt đường.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến hai tai Cố Hiểu Khê bắt đầu ù lên. Lúc cô lấy lại được nhận thức thì nghe thấy tiếng của thuộc hạ đang lái xe gào lên vì Nhạc Thiếu Siêu. Khi chuyển tầm mắt, cô gần như chết điếng khi phát hiện tay dính đầy máu, còn Nhạc Thiếu Siêu thì bất động gục trên vai mình.

Tại bệnh viện, Nhạc Thiếu Siêu được các bác sĩ chuyển đến phòng phẫu thuật, để lại Cố Hiểu Khê một mình ngồi bên ngoài với chiếc váy và tay dính đầy máu của anh. Nhận được tin tức, rất nhanh Uất Trì Ảnh Quân cũng đã có mặt. Khi anh đến trước cửa phòng phẫu thuật, Cố Hiểu Khê ngồi ngay ngắn trên ghế, gương mặt bần thần dường như không nhận ra chồng mình đã có mặt. Ảnh Quân chầm chậm bước đến, khuỵu một chân ngồi xuống trước cô, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gương mặt vẫn còn đang sững sờ.

" Hiểu Khê, em không sao chứ? "

Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc kia, Cố Hiểu Khê mới lấy lại ý thức. Vừa nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân, cô liền gào khóc thảm thiết, ôm lấy cổ anh.

" Ảnh Quân... tại em... tất cả đều là lỗi của em... "

" Hiểu Khê... "

Từ đằng xa, giọng của Huyền Diệp đầy lo lắng vang lên. Đến cùng với bà ấy là Cố Sâm cũng lo cho cô không kém. Nhìn thấy người cô dính đầy máu, bà vội vã kiểm tra xem cô có bị thương chỗ nào không.

" Con không sao chứ? Không bị thương chỗ nào chứ? "

" Mẹ... "

" Mẹ đây. "

Cố Hiểu Khê không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi nhìn thấy Huyền Diệp bình an vô sự, cô nhào đến ôm lấy bà ấy rồi khóc lớn.

" Mẹ không sao thì tốt quá! "

Mọi người nghe cô nói thế thì nhìn nhau ngơ ngác. Đợi đến khi cô bình tĩnh hơn, Ảnh Quân mới hỏi:

" Hiểu Khê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? "

Cố Hiểu Khê thuật lại mọi chuyện, và theo lời của Uất Trì Ảnh Quân, cô đã đưa lại điện thoại bộ phận thông tin liên lạc kiểm tra số điện thoại kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net