Chương 180: Tâm tư thầm kín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bẵng đi một thời gian, lúc này Huyền Tư Siêu đã được ba tháng tuổi. Khi thấy sức khỏe của mình đã hồi phục và không còn gì đáng lo ngại, trong đầu Cố Hiểu Khê ngay lập tức nghĩ đến một chuyện, chính là trở lại Cố thị để làm việc. Ngày cô nói ra ý định này với ba và mẹ, bất ngờ lại nhận được sự phản đối từ hai người họ. Cố Sâm và Huyền Diệp thay nhau khuyên cô nên ở nhà thêm một thời gian, người thì lo cho sức khỏe của cô, người thì sợ rằng Tư Siêu còn nhỏ nên không thể xa mẹ. Trong phòng hôm đó không ngừng hết người này nói đến người khác nói, duy chỉ có Uất Trì Ảnh Quân im lặng khi nghe Cố Hiểu Khê muốn trở lại Cố thị.

Tối hôm đó, sau một lúc chơi với Huyền Tư Siêu, Cố Hiểu Khê cũng dỗ cho cậu bé ngủ. Có lẽ vì quá mệt nên cậu bé vừa ngủ thì cô cũng chợp mắt nghỉ ngơi. Đến khi Uất Trì Ảnh Quân vào phòng, thấy Huyền Tư Siêu ngủ ở chỗ của mình, bước chân anh bỗng chậm lại, nhẹ nhàng bế con lên và đặt vào nôi. Thành công đưa cậu bé về chỗ của mình, anh trở về giường liền đắp chăn cho cả hai rồi ôm lấy Cố Hiểu Khê vào lòng. Lúc này, Cố Hiểu Khê cứ nghĩ người nằm cạnh mình là Huyền Tư Siêu nên dang tay ra ôm lấy con, nhưng rồi cô nhận ra có điều kì lạ. Con cô sao đột nhiên lại lớn nhanh thế chứ? Nghĩ rồi, hai mắt cô nhanh chóng mở to, đến khi nhìn thấy người mình đang ôm là Uất Trì Ảnh Quân thì thận trọng rút tay lại. Cô đẩy anh ra xa, sau vì không nhìn thấy Huyền Tư Siêu nên trong lòng lại như dậy sóng, giọng không hề gần gũi mà hỏi ai kia.

" Con của tôi... "

" Đừng sợ, anh bế con vào nôi rồi. Em nghỉ ngơi đi. "

Cố Hiểu Khê cố trườn người lên để xem trong nôi, đến khi thấy cậu bé vẫn ngủ ngoan bên trong thì thở phào nhẹ nhõm. Cô nằm lại xuống giường, xoay lưng về phía Uất Trì Ảnh Quân rồi cố trở lại giấc ngủ. Vừa nhắm mắt, ai kia đã tiến sát đến rồi ôm chặt cô vào lòng, bàn tay hư hỏng không dừng được, di chuyển vào trong lớp áo ngủ

" Hiểu Khê. "

Tiếng kêu mê hoặc kia lại vang lên bên tai, song lần này cô lạnh lùng đáp.

" Tôi mệt rồi. "

Uất Trì Ảnh Quân cố nén thất vọng đang dâng trong lòng, song giọng vẫn lộ ra vẻ đau đớn.

" Suốt ba tháng qua em vẫn luôn lạnh nhạt với anh.  Em định dày vò anh đến khi nào đây? "

Không thấy Cố Hiểu Khê đáp lời hay có động tĩnh nào, Ảnh Quân lặng lẽ tựa đầu vào vai cô, giọng nói có phần u uất:

" Hiểu Khê, anh biết em đang giận anh. Em mắng anh cũng được, đánh anh cũng được, nhưng xin em đừng rời xa anh. "

Sau khi dứt lời, bàn tay của Ảnh Quân được ai kia nắm lấy. Cố Hiểu Khê chầm chậm xoay người lại, ngước nhìn chồng mình với gương mặt xấu hổ và khóe mắt đã đỏ hoe. Lúc này cô mới nói ra tâm tư thầm kín suốt ba tháng của mình.

" Ảnh Quân, em lạnh nhạt với anh không phải vì em giận anh, mà là vì em xấu hổ. Chuyện anh muốn đưa Tư Siêu về nhà họ Cố vì lo nghĩ cho em, nhưng em... "

Thế giới nội tâm của Uất Trì Ảnh Quân lúc này cũng vỡ òa. Anh ôm lấy cô vào lòng mình, ôn hòa nói.

" Chúng ta đã là vợ chồng, em không cần phải thấy xấu hổ. Hơn nữa chuyện của Tư Siêu cũng là anh không suy nghĩ chu đáo. Sau này có chuyện gì, anh cũng sẽ hỏi qua ý kiến của em, nhé? "

Sau khi Ảnh Quân nói dứt, bằng một cách nào đó, Cố Hiểu Khê đã nằm dưới thân thể của anh. Vị kia sau ba tháng không được vận động thì lúc này hết trao cho vợ nụ hôn nóng bỏng lại không ngừng mơn trớn da thịt mềm mại. Vì lo rằng Huyền Tư Siêu sẽ giật mình do tiếng động của cả hai, Hiểu Khê đã ngăn anh lại trước khi cả hai đi quá xa.

" Ảnh Quân, con đang ngủ. "

" Đừng lo, anh sẽ làm nhẹ nhàng, không ảnh hưởng đến con đâu. "

Trước lời nói chắc như đinh đóng cột của Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê cũng dần thả lỏng. Có lẽ chính cô cũng đã kiềm nén suốt một thời gian, nên chỉ bằng vài chuyển động nhẹ nhàng thì cả người cô đã lên chín tầng mây. Suốt cả quá trình cả hai mặn nồng, Ảnh Quân luôn nhẹ nhàng và để ý đến gương mặt đỏ ửng vì sung sướng của vợ. Khi môi anh trượt đến trước ngực, vừa định mút lấy nụ hoa đang tuôn dòng mật thì bị cô ngăn lại.

" Ảnh Quân, đây là của con. "

" Gì mà của con? Nếu không có anh thì làm sao có nó chứ? Anh cũng muốn chỗ này. "

Dứt lời, Ảnh Quân không chờ phản ứng của vợ, nhanh chóng mút lấy dòng mật kia.

Sau một lúc lâu được Uất Trì Ảnh Quân nâng niu trên giường, Cố Hiểu Khê lúc này đã nằm trong lòng ngực săn chắc của anh. Dù lúc này Ảnh Quân vẫn chưa thấy đủ, dù sao thì đã ba tháng anh không được làm gì nhưng khi nhìn thấy cơ thể với mồ hôi đầm đìa và hơi thở kiều mị của cô, anh tự nhủ rằng phải nghĩ đến sức khỏe của Hiểu Khê.

" Hiều Khê à, hình như ngực em đã lớn hơn trước. "

Ảnh Quân xoa xoa đôi gò bông đào căng tròn trong tay, không dừng được mà chơi đùa với nụ hoa bên trên.

Trước lời của anh, cô cười lên một tiếng, hỏi vặn lại.

" Anh muốn nói em béo có đúng không? "

" Không phải đâu! Từ sau khi em sinh Tư Siêu, nhìn em ngày càng quyến rũ, đến nỗi anh chỉ muốn giữ riêng em trong phòng để anh nhìn ngắm. "

Ôm cô trong lòng, anh nói tiếp:

" Hiểu Khê, anh chấp nhận vị trí trong lòng em anh thấp hơn cậu và ba mẹ, nhưng nhất định phải lớn hơn Tư Siêu một bậc. Không, phải là hai hoặc ba bậc trở lên. "

Cố Hiểu Khê không ngờ mình lại bị những lời này chọc cho cười không ngừng.

" Ảnh Quân, đợi Tư Siêu lớn một chút, em muốn sinh thêm một đứa nữa. "

Cô vừa dứt lời, Ảnh Quân không chút chần chừ liền đáp ngay hai từ: " Không được!

" Tại sao? "

" Phụ nữ sinh con như bước một chân vào quỷ môn quan, anh không muốn em mạo hiểm thêm một lần nào nữa. " Giờ chỉ nghĩ đến ba tháng trước lúc Cố Hiểu Khê sinh Huyền Tư Siêu, Uất Trì Ảnh Quân cũng đã thấy sảng hồn.

Cùng lúc ấy, Cố Hiểu Khê cũng nhớ đến chuyện Huyền Diệp đã kể với cô: " Em nghe mẹ nói, lúc bác sĩ đưa em vào phòng sinh, anh đã nói với họ bằng mọi giá phải cứu em trước. "

" Anh không còn lựa chọn nào tốt hơn cả. Hiểu Khê à, con thì lúc nào có cũng được, nhưng em chỉ có một mà thôi. Anh biết em sẽ giận vì lựa chọn của anh, nhưng anh vẫn chấp nhận chỉ cần em còn ở bên cạnh anh. "

Sau khi Ảnh Quân dứt lời, Cố Hiểu Khê liền chút rút vào lòng anh, bày ra dáng vẻ trẻ con làm nũng.

" Thật sự không sinh nữa sao? Anh không thích con gái sao? Ảnh Quân, lần sau em sinh con gái nhé! "

Nhìn dáng vẻ nũng nịu của Cố Hiểu Khê, Ảnh Quân nghĩ đến nếu hai người họ có với nhau cô con gái, chắc chắn con bé sẽ rất giống cô. Nghĩ đến đây, anh cười lên một tiếng, xoa xoa đầu cô rồi đáp.

" Được. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net