Chương 186: Hoa bên đường đã nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày đặc biệt đối với Uất Trì Ảnh Quân, sáng hôm đó Cố Sâm và Huyền Diệp đến Bán Hải chơi với cha con anh. Thời tiết ngày hôm ấy vô cùng đẹp nên mọi người đã cùng nhau ra ngoài vườn hoa và ngồi nói chuyện phiếm. Nhìn từng đóa hoa thủy tiên vàng nở rộ như ánh sáng của mặt trời, tô điểm cho căn biệt thự, Cố Sâm mới buộc miệng nói với mọi người.

" Ba nhớ mỗi năm kỉ niệm ngày cưới của hai đứa, mẹ của các con thường mang vào nhà một bó hoa thủy tiên vàng. Không biết là ai tặng? " Nói đến đây, Cố Sâm bắt đầu ghen với vợ, " Bà ấy cũng không nói cho ba biết. "

Huyền Diệp cười khúc khích rồi đáp:

" Là ai đó biết em thích nên gửi tặng thôi. "

" Con cũng thích hoa này sao? " Nghe Huyền Diệp thích thủy tiên vàng, lại thấy Ảnh Quân trồng cả vườn hoa, Cố Sâm quay sang nhìn anh.

" Dạ không, nhưng Hiểu Khê rất thích nó. "

" Ừ, nhỉ! Nhưng ý nghĩa của nó là gì vậy? "

Cố Sâm vừa hỏi xong, Huyền Diệp không nhanh không chậm, nhỏ nhẹ đáp:

" Sự hồi sinh. "

Bà quay sang nhìn Cố Sâm và Uất Trì Ảnh Quân, nhắc lại câu trả lời vừa rồi của mình:

" Là sự hồi sinh. "

Từ bên trong, Huyền Tư Siêu chạy đến bên Uất Trì Ảnh Quân, phía sau cậu còn có Bạch Lang theo trông nom.

" Ba ba, ba hứa hôm nay sẽ đưa con đi chơi. "

Anh xoa đầu Tư Siêu, đương nhiên cũng không quên lời hứa với cậu nhóc.

" Ông bà ngoại có muốn đi cùng Tư Siêu không? "

Giọng nói trong trẻo ngọt ngào ấy vừa dứt, Cố Sâm chưa kịp đáp lời thì Huyền Diệp đã bế lấy Huyền Tư Siêu, giọng đầy tiếc nuối nói với cậu:

" Xin lỗi Tư Siêu nhé, cả ông và bà đều rất muốn đi cùng con nhưng hôm nay lại có việc rồi. Con hãy chơi thật vui đó, biết chưa? "

" Dạ. "

Một lúc sau, ba chiếc xe sang trọng hộ tống Uất Trì Ảnh Quân và Huyền Tư Siêu đi chơi đã rời khỏi Bán Hải. Hai người họ ngồi trong chiếc xe thứ hai, Tư Siêu thích thú nhìn chốn thành thị với những tòa cao ốc chọc trời qua cửa sổ xe, còn Ảnh Quân thì ôm lấy cậu bé ngồi trong lòng.

Chiếc xe chạy một mạch ra khỏi chốn phồn hoa đô hội, sau đó dừng lại tại ngoại thành. Uất Trì Ảnh Quân nắm lấy tay Huyền Tư Siêu xuống xe, cậu bé nhìn nơi đông đúc người qua lại phía trước, thắc mắc hỏi:

" Đây là đâu vậy ba? "

" Là khu chợ ba và mẹ con từng đến. "

Vì hôm nay là ngày cuối tuần, khu chợ cũng đông hơn bình thường, sợ rằng Tư Siêu sẽ bị lạc vào đám đông nên Ảnh Quân không dám lơ là mà vẫn luôn bế cậu bé trên tay.

" Ba ba, con muốn ăn kẹo bông. " Tư Siêu vừa nói vừa chỉ tay đến chỗ bán.

Chỗ bán kẹo và chỗ họ đứng cách nhau một khoảng, mà Ảnh Quân lúc này lại có chút mỏi chân nên ra lệnh cho thuộc hạ.

" Hắc Lang ở lại bên cạnh tôi, những người còn lại đi theo Tư Siêu đi. "

" Dạ. "

Đôi chân bé nhỏ của Huyền Tư Siêu chạy đến chỗ bán kẹo. Song, còn chưa đến nơi thì cậu đã vô tình đụng trúng người khác rồi ngã xuống.

" Ah! Con xin lỗi. "

" Cậu bé, con không sao chứ? "

Khi những thuộc hạ còn lại của Ảnh Quân chạy đến nơi, họ đồng loạt hốt hoảng, mặt ai cũng hoang mang hơn bao giờ hết. Rất nhanh, bọn họ đã báo cáo lại chuyện này với Hắc Lang, cậu ấy nghe xong cũng sững sốt, báo lại với Ảnh Quân.

" Lão đại, thiếu gia chạy vào đám đông, họ không theo kịp nên bị lạc rồi. "

Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê. Vốn dĩ muốn dẫn cậu bé đến đây để cậu biết họ đã từng hạnh phúc đến dường nào, nào ngờ... Nghe đến chuyện con trai mình bị lạc, Ảnh Quân cau chặt mày, lòng như lửa đốt, nghiêm nghị nói:

" Kêu bọn họ chia nhau ra tìm, đừng bỏ sót ngóc ngách nào. Cậu cũng đi giúp họ đi. "

" Dạ. "

Uất Trì Ảnh Quân chạy khắp nơi trong khu chợ để tìm Huyền Tư Siêu, anh hỏi qua rất nhiều người, cũng gọi lớn tên cậu nhưng kết quả vẫn là không tìm được. Tìm mãi, tìm mãi, từ lúc nào Ảnh Quân đã đi đến con đường hoa mà trước đây cùng Cố Hiểu Khê đến. Năm đó cũng giống như năm nay, hoa đều nở rộ, chỉ là người đã không còn.

" Ba ba... "

Từ phía sau của Uất Trì Ảnh Quân vang lên tiếng gọi. Nhận ra âm thanh trong trẻo ấy chỉ có thể là của Huyền Tư Siêu, anh vui mừng quay đầu lại và chạy đến ôm lấy con. Nhưng...

" Hoa bên đường đã nở

Người chậm rãi trở về. "*

* Trong bài thơ " Mạch Thượng Hoa " của Tô Đông Pha có dẫn lời: " Hoa bên đường đã nở, người chậm rãi trở về. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net