Chương 187: Người chậm rãi trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con đường hoa, những bông hoa nở rộ bừng sắc xuân, thi thoảng những con gió nhè nhẹ khiến chúng bay trong không trung.

Uất Trì Ảnh Quân nhìn cảnh vật cũ lại nghĩ mình hoa mắt, anh lấy tay dụi nhẹ đôi mắt, nhưng lần này có lẽ là anh đã sai. Trước mắt anh, Cố Hiểu Khê nắm lấy tay Huyền Tư Siêu, lại còn nhìn anh và nở nụ cười tựa như ánh nắng ngày đông. Nhìn cô so với trước đây chẳng chút thay đổi nào,vẫn là mái tóc ngắn kiểu bob thẳng ngang vai, đôi mắt xanh xinh đẹp như muốn hút hồn người khác và bộ suit trông vô cùng quyền lực. Trong tích tắc, Ảnh Quân đã lao đến phía trước, ôm chặt lấy Hiểu Khê vào lòng, cổ nghẹn lại:

" Anh thật sự không nằm mơ chứ, Hiểu Khê? Thật sự là em! "

" Là em. Em trở về rồi. "

Nhìn Uất Trì Ảnh Quân cứ ôm mãi Cố Hiểu Khê, Huyền Tư Siêu ngước đầu nhìn anh, ngơ ngác nói:

" Ba ba, con cũng muốn ôm mẹ. "

Cả hai chợt nhận ra lúc này còn có Huyền Tư Siêu, để chiều lòng cậu bé, Hiểu Khê liền bế lấy con trai.

Trên chiếc xe sang trọng hộ tống ba người họ, Huyền Tư Siêu ngồi vào lòng Cố Hiểu Khê, còn cả người cô thì bị ai kia kéo sát bên mình.

" Mẹ ơi, con đường hoa khi nãy thật đẹp! Lần sau mẹ đưa Tư Siêu đi nữa nhé. "

Cố Hiểu Khê vẫn giữ nụ cười trên môi, gật nhẹ đầu với cậu bé.

Nghe Tư Siêu nhắc đến con đường hoa, trong đầu Uất Trì Ảnh Quân liền nghĩ đến một chuyện.

" Hiểu Khê, sao lúc nãy em và Tư Siêu lại đi cùng nhau thế? "

" Anh còn hỏi sao? Em còn chưa hỏi tội anh vì sao lại để thằng bé chạy ở chỗ đông người đấy. "

Nhớ đến lúc nãy, khi Huyền Tư Siêu chạy đến chỗ mua kẹo bông, cậu bé đụng trúng người khác và ngã xuống.

" Con xin lỗi! "

" Cậu bé, con không sao chứ? "

Cố Hiểu Khê ngồi xuống, nhìn cậu bé kháu khỉnh trước mắt, gương mặt đầy lo lắng song cũng vô cùng dịu dàng hỏi cậu. Tư Siêu đặt bàn tay bé nhỏ của mình lên tay cô, sau đó còn được cô giúp phủi bụi trên người. Khi ngước nhìn Cố Hiểu Khê, Huyền Tư Siêu sững lại vài giây. Trong thoáng chốc, đôi mắt xanh biếc của cậu sáng lên như ánh sao giữa bầu trời đêm, reo lên một tiếng rồi nhào đến ôm lấy cổ của Hiểu Khê.

" Mẹ! "

Cô dằn xuống cảm giác bất ngờ, song cũng không đẩy Huyền Tư Siêu ra, chỉ nhỏ nhẹ hỏi cậu bé:

" Sao con lại gọi ta là mẹ? "

" Vì người là mẹ của con. "

Lúc này thuộc hạ của Uất Trì Ảnh Quân cũng đã đuổi kịp đến chỗ của Huyền Tư Siêu. Nhìn thấy cậu bé ôm lấy Cố Hiểu Khê, bọn họ ai cũng hoảng hốt, nói đúng hơn là hoảng hốt khi thấy cô vẫn còn sống. Cô ra hiệu cho họ đừng lên tiếng, sau đó hỏi tiếp cậu bé:

" Vì sao con biết? "

" Đêm nào trước khi ngủ ba ba cũng cho con xem ảnh của mẹ. Ba ba dặn con phải nhớ kĩ gương mặt của mẹ vì mẹ là người xinh đẹp nhất trong lòng ba. " Huyền Tư Siêu đẩy người để nhìn Cố Hiểu Khê thêm một lần nữa, sau đó bổ sung: " Nhưng bây giờ mẹ còn là người xinh đẹp nhất trong lòng Tư Siêu nữa. "

Dưới chỉ thị của Cố Hiểu Khê, thuộc hạ thông báo với Hắc Lang rằng Huyền Tư Siêu đi lạc để Uất Trì Ảnh Quân đến con đường hoa và gặp lại cô.

" Ảnh Quân, em muốn về nhà họ Cố gặp ba mẹ. "

" Vậy anh đưa em đến đó trước, khi nào về thì nhắn anh nhé. "

" Anh không ở đó cùng em sao? "

" Anh có chút chuyện cần về Bán Hải giải quyết. "

" Con muốn ở cùng với ba ba. " Huyền Tư Siêu lúc này di chuyển và ngồi vào lòng Uất Trì Ảnh Quân.

Sau khi đưa Cố Hiểu Khê về thăm ba mẹ, Uất Trì Ảnh Quân nhanh chóng đặt mua và cho nhân viên mang lên phòng một chiếc ghế tình yêu dành cho hai người. Lúc ghế được giao đến, vô tình Huyền Tư Siêu thấy được nên chạy đến và bám chặt lấy chân Ảnh Quân, trông chẳng khác nào chú gấu trúc nhỏ đang bám lấy cây cả.

" Cảm ơn ba ba vì đã mua cầu trượt cho con. "

Cầu trượt? Cầu trượt? Cầu trượt?

" Ba mua cầu trượt cho mẹ con chơi, không phải cho con. "

Dứt lời, Uất Trì Ảnh Quân lên phòng để xem họ đặt ghế, tiện thể khóa cửa lại, tránh để thằng nhóc Huyền Tư Siêu vào phá hỏng.

Chiều hôm đó, sau khi đưa Cố Hiểu Khê về Bán Hải, ngoài bửa ăn thịnh soạn chào mừng cô về nhà thì Ảnh Quân còn muốn tạo bất ngờ cho cô. Anh che mắt cô lại, khi cửa phòng vừa mở ra, đồng thời cũng mở tay ra. Nhưng lúc này, không chỉ Cố Hiểu Khê mà ngay cả Uất Trì Ảnh Quân cũng bất ngờ khi đập vào mắt hai người là cảnh Huyền Tư Siêu đang vui vẻ trượt trên chiếc ghế tình yêu kia. Vừa nhìn thấy ba mẹ bước vào, cậu nhóc chạy đế ôm lấy chân Cố Hiểu Khê, míu máo tỉ tê:

" Mẹ ơi, ba ba thật xấu tính, cầu trượt vui như vậy lại không cho con chơi. "

Trước lời của cậu, hai người họ nhất thời câm lặng, không biết nên đáp làm sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net