Chương 20: Bệnh của Uất Trì Ảnh Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên một chiếc xe khác, Di Hòa ngồi bên cạnh Uất Trì Ảnh Quân. Trong lúc anh đang im lặng nghỉ ngơi thì Di Hòa lại liên tục lải nhải bên tai:

" Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê đó là người của bang Aryeh thật sao? "

Anh lười biếng, chỉ ừ một tiếng cho xong.

" Đúng là bất ngờ. Thảo nào cô ta ngang tàng như vậy. "

Vừa về đến khách sạn, Uất Trì Ảnh Quân và Cố Hiểu Khê được bang chủ Tiger chuẩn bị cho hai phòng Suite. Cô được sắp xếp ở tầng 7, còn anh ở tầng 8. Cả hai phòng này được bang chủ Tiger chuẩn bị hơn một tuần để chào đón hai người đến Mã Lai. Từ vị trí của cả hai căn phòng có thể nhìn thấy cảnh đẹp từ bên ngoài. Cả hai phòng đều có một phòng ngủ và một phòng khách, ngoài ra còn có khu vực bếp, phòng ăn.

Tại phòng của Uất Trì Ảnh Quân, anh vừa vào phòng khách đã cho gọi James đến. Cứ nghĩ là anh bị thương, Bạch Lang tức tốc đi ngay. Còn chưa đầy năm phút, James đã đứng trước mặt Uất Trì Ảnh Quân.

" Cậu ngồi đi. "

" Dạ. " James ngay lập tức ngồi xuống, đối diện với Uất Trì Ảnh Quân. Anh ta hỏi: " Lão đại, Ngài bị thương ở đâu sao? " James vừa nghe nói là Uất Trì Ảnh Quân đã về đến khách sạn, trước đó cũng đã biết anh bị mai phục nên vừa nghe gọi đến phòng, James ngay lập tức mang theo chiếc hộp đựng dụng cụ y tế của mình.

" Tôi không có bị thương. " Uất Trì Ảnh Quân thản nhiên mà nói. James cũng không khỏi ngờ vực, nếu Ngài ấy không bị thương vậy tại sao lại gấp gáp gọi anh ta đến chứ? Vừa nghĩ xong, Uất Trì Ảnh Quân cũng lên tiếng:

" Tôi biết cậu không phải bác sĩ tâm lý nhưng cậu có biết phân tích tâm lý không? "

" Tôi có học qua một chút. Không biết Ngài muốn tôi phân tích chuyện gì? "

Uất Trì Ảnh Quân im lặng vài giây để sắp xếp lại những gì mình muốn hỏi. Khi đã nghĩ xong, anh liền lấy giọng:

" Tôi hỏi cậu, tâm trí tôi luôn xuất hiện một người. Mỗi lần tôi gặp cô ấy liền cảm thấy dễ chịu và lúc nào cũng muốn cô ấy ở cạnh tôi. Tôi càng không kiềm chế được tức giận nếu có kẻ muốn động vào cô ấy. Theo cậu, tôi bị bệnh gì? "

Bệnh này của Uất Trì Ảnh Quân thật khó để James đưa ra câu trả lời. Anh ta nghĩ ngợi vài giây rồi lấy tay đẩy mắt kính của mình, hít một hơi thật sâu để đỡ bối rối rồi trả lời tình trạng của Uất Trì Ảnh Quân:

" Lão đại, bệnh này của Ngài không cần dùng tâm lý học để phân tích cũng có thể biết được. Theo như những gì Ngài vừa nói, tôi có thể khẳng định một điều: Ngài đã yêu cô gái kia rồi. "

James vừa nói xong, trước mắt anh ta là gương mặt tối sầm của Uất Trì Ảnh Quân. Anh cố nuốt ngụm nước bọt trong cổ họng, không dám nói thêm lời nào.

Tại phòng của Cố Hiểu Khê, cô được Trần Điềm Điềm dìu vào phòng ngủ để nghỉ ngơi. Cô ngồi trên giường, còn Điềm Điềm ngồi bên dưới xem vết thương ở chân của cô.

" Cố gia, chân của Người bị bong gân rồi. Để tôi đi lấy nước đá chườm cho Người. " Cố Hiểu Khê gật nhẹ đầu.

Vừa đưa nước đá cho Cố Hiểu Khê thì cả hai nghe thấy tiếng chuông cửa, cô cho Trần Điềm Điềm ra mở cửa xem là ai đến.

James đứng ngoài cửa phòng, tay mang theo hộp y tế của mình. Vừa nhìn thấy gương mặt sắc lạnh của Trần Điềm Điềm, anh liền mỉm cười đầy tươi rói. Trần Điềm Điềm nhìn nam nhân lạ mắt trước mặt, không biết là ai liền nghiêm mặt, lạnh giọng hỏi:

" Anh là ai? "

" Cô không nhớ tôi sao? Chúng ta đã từng gặp nhau hai lần. Lần đầu tiên là trong quán bar, hôm đó cô tát Tống Phù Ngọc. Lần thứ hai là cô cùng Cố gia trong nhà hàng Nhật gặp Lão đại và Di lão đại, cô đã đi lướt qua chúng tôi lúc lấy xe." James hơi thất vọng khi Trần Điềm Điềm hỏi anh là ai. Nhưng sau đó hớn hở nhắc lại những lần gặp nhau của hai người.
Anh thấy Trần Điềm Điềm ngẩn người, nghĩ rằng cô đang nhớ lại liền hỏi thêm: " Cô đã nhớ ra chưa? "

" Không có ấn tượng. " Cô lạnh nhạt đáp lại. James lúc này liền hụt hẫng, anh thở dài sau đó giới thiệu bản thân với Trần Điềm Điềm.

" Chào cô, tôi là James, bác sĩ riêng của Uất Trì lão đại. Ngài ấy lệnh cho tôi đến xem vết thương ở chân của Cố gia. "

Trần Điềm Điềm nghe vậy, liền cho anh vào nhưng vẫn không buông lơi cảnh giác với James. Thật đúng lúc, Điềm Điềm không biết nhiều về trị thương ở chân, may mà có anh đến. James được Trần Điềm Điềm đưa vào gặp Cố Hiểu Khê. Vừa gặp cô, anh đã lặp lại những lời lúc nãy.

" Chào Cố gia, tôi là James, bác sĩ riêng của Uất Trì lão đại. Ngài ấy lệnh tôi qua đây xem vết thương của Người. "

" Được. "

Sau khi xem qua vết thương của Cố Hiểu Khê, James bẩm lại:

" Cố gia, mức độ tổn thương là ở độ 1. Người cần chườm đá từ 20 đến 30 phút, mỗi ngày chườm từ 3 đến 4 lần. Cần nghỉ ngơi và tránh đi lại nhiều. "

Trần Điềm Điềm đứng cạnh Cố Hiểu Khê, cô nghe vậy liền xoay qua nói: " Cố gia, vậy hai ngày nữa buổi tiệc mới được tổ chức. "

Cố Hiểu Khê cũng biết điều đó, nhưng với tình trạng hiện tại cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn hai ngày mới mong sớm bình phục. James nghe vậy cũng lên tiếng: " Cố gia yên tâm, tôi đã chuẩn bị cho Người ít muối Epsom dùng để ngâm chân và thuốc chống sưng phù. Đến lúc đó chân Người sẽ không sao. "

" Cảm ơn cậu. Nhờ cậu giúp tôi gửi lời cảm ơn đến lão đại của cậu. " Cố Hiểu Khê nói xong, cô nhìn James nở nụ cười cảm kích. Anh ta gật đầu tuân lệnh.

" Dạ được. Nếu Cố gia còn vấn đề gì về sức khoẻ cứ tìm tôi. "

Cố Hiểu Khê dịu dàng cong môi, đáp: " Được ", rồi lại nhìn Trần Điềm Điềm: " Điềm Điềm, giúp tôi tiễn cậu ấy. "

" Dạ. "

James cúi đầu chào Cố Hiểu Khê đầy cung kính, sau đó lại theo hướng tay của Trần Điềm Điềm rời đi.
Anh đi đến cửa, bất chợt dừng lại. Cô vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, hỏi: " Anh để quên gì? "

" Không có! "

James chỉ định bắt chuyện với Trần Điềm Điềm, nhưng không ngờ lại thất bại đến vậy. Anh còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, cô đã nhanh tay mở cửa, nói không chút khách khí: " Vậy không tiễn. " James vừa bước ra khỏi cửa, Trần Điềm Điềm đã đóng sầm lại khiến anh còn chưa hiểu vì sao mình lại bị cô ghét bỏ đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net