Chương 45: Gieo gió gặt bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng họp của Cố thị, Cố Hiểu Khê còn đang trong cuộc họp, điện thoại Trần Điềm Điềm lại không ngừng đổ chuông nên cô rời khỏi phòng để nghe máy. Lúc quay vào, thần sắc Điềm Điềm khẩn trương, cô nói nhỏ vào tai Cố Hiểu Khê mặc cho các vị lãnh đạo đang thay nhau đưa ý kiến: " Cố gia, người được phái theo dõi nhị tiểu thư nói rằng Tống Phù Ngọc đưa cô ấy đến quán bar. Cậu ta đã gọi cho Người rất nhiều lần nhưng không được. "

" Kêu cậu ta gửi địa chỉ quán bar, tập hợp mọi người rồi cùng tôi đến đó. " Cố Hiểu Khê vừa nói dứt, Trần Điềm Điềm vội rời phòng họp để sắp xếp.

" Tan họp. " Hiểu Khê đứng dậy, dứt khoát nói với các vị lãnh đạo xong nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Cố Hiểu Khê vừa nhớ lại, cơn tức giận trong lòng lần nữa bùng phát. Vừa định quay đi xử lý Tống Phù Ngọc thì bất ngờ Cố Khuynh Nhược vươn tay ra, nắm lấy tay cô: " Chị ơi. " Nghe tiếng gọi khàn khàn do đã khóc một trận lớn của Khuynh Nhược, Cố Hiểu Khê như tỉnh ra, nhanh chóng thay đổi nét mặt.

" Chị đây. " Cố Hiểu Khê nhìn Cố Khuynh Nhược thế này, không nỡ lớn tiếng trách mắng. " Khuynh Nhược, em nghỉ ngơi đi. "

" Chị ơi, em sợ. " Những kẻ kia tuy không xâm hại được Cố Khuynh Nhược nhưng vẫn để lại cho cô ám ảnh tâm lý. Làn da cô nhợt nhạt, không còn chút sắc hồng. Mồ hôi nhễ nhại, đôi môi không ngừng khép mở. Giọng nói cũng trở nên khàn đặc, thậm chí không phát ra nổi âm thanh.

" Khuynh Nhược đừng sợ, em đã an toàn rồi. " Cố Hiểu Khê ngồi xuống cạnh Cố Khuynh Nhược, ôm lấy đầu em gái tựa lên ngực mình. " Chị xin lỗi vì không bảo vệ tốt cho em. "

" Chị không cần phải xin lỗi, là chị đã cứu em. Em không nên tin lời Tống Phù Ngọc, không nên cùng chị ta đến quán bar, nếu không thì... "

Trần Điềm Điềm lúc này cũng hỏi Cố Khuynh Nhược: " Khuynh Nhược, vậy người lần trước cứu em và nói là bạn của Cố gia, chính là Tống Phù Ngọc? "

" Dạ phải. "

Cố Hiểu Khê và Trần Điềm Điềm nghe được đáp án liền đưa mắt nhìn nhau, tựa như đã hiểu mọi chuyện.

Tống Phù Ngọc. Chỉ cần nghĩ đến con người này, Cố Hiểu Khê chỉ muốn lột da rút xương của ả.

" Khuynh Nhược ngoan, đừng nhắc đến chuyện này nữa. Lát nữa chị sẽ gọi báo về nhà, nói rằng đêm nay em ở lại nhà chị. Còn nữa, chị để Điềm Điềm ở đây với em, bây giờ chị ra ngoài có việc, có được không? "

" Dạ được. "

Cố Hiểu Khê đưa mắt nhìn Trần Điềm Điềm, ý bảo Điềm Điềm hãy chăm sóc cho Cố Khuynh Nhược.

Nhà họ Cố vẫn chưa tìm được Cố Khuynh Nhược nên đã loạn lên. Trước lời nói cũng như thái độ lạnh lùng của Thái Tuyết Anh, Cố Sâm trước vốn đã không hài lòng nay lại thêm bất mãn. Ngay sau khi Khuynh Nhược bỏ đi, ông cho người đuổi theo nhưng lại để mất dấu. Ông quay sang Thái Tuyết Anh, cau chặt mày nhìn bà ấy, gầm lên giận dữ: " Cô vừa lòng chưa? Nếu Khuynh Nhược có điều gì bất trắc thì phải làm sao đây? " Hai mắt Thái Tuyết Anh lúc này ướt đẫm, không ngờ Cố Sâm lại tức giận đến vậy. Bà khóc một phần vì Cố Sâm trách mắng, một phần cũng vì Cố Khuynh Nhược chính là hy vọng của mình. Nếu cô xảy ra chuyện, bà ấy chắc cũng chẳng sống nổi. Cố Sâm vừa dứt lời, ông liền nhớ đến Cố Hiểu Khê và định gọi điện cho cô. Nhưng Cố Hiểu Khê đã nhanh hơn một bước. Cố Sâm vừa nghe máy, ngay lập tức hỏi: " Hiểu Khê, Khuynh Nhược có ở chỗ của con không? "

" Con gọi về cũng là vì chuyện này. Đêm nay Khuynh Nhược ở lại nhà của con, ba và dì đừng lo. Nhưng có chuyện gì xảy ra với Khuynh Nhược vậy? "

" Con bé và dì con cãi nhau, nó giận bà ấy nên bỏ đi. "

" Được rồi, ba nói với dì đừng lo, con sẽ chăm sóc cho em ấy. " Cố Hiểu Khê nói xong liền dứt khoát ngắt máy, không nói gì thêm.

Rời khỏi nhà, Cố Hiểu Khê đi xuống bãi xe. Nơi đây thuộc hạ của cô vẫn còn đang giữ Tống Phù Ngọc. Cố Hiểu Khê nhìn thấy Tống Phù Ngọc, cô không nói lời nào, đi đến mà tát thẳng vào mặt cô ta. Tống Phù Ngọc bị đánh đến ngã sóng soài dưới nền, khóe miệng bắt đầu chảy máu. Cơn giận của Cố Hiểu Khê vẫn chưa nguôi, cô đến bóp chặt lấy cổ của ả ta, giọng nói cất lên vô cùng u ám: " Ai cho cô cái gan động đến em gái tôi? " Lời cô vừa dứt, bàn tay càng siết chặt khiến Tống Phù Ngọc không cách nào thở nổi. Cô ả gắng gượng gằn từng chữ: " Cô không có tư cách giết tôi. "

Cố Hiểu Khê nghe vậy liền buông tay ra khỏi cổ của Tống Phù Ngọc. Thuộc hạ của cô liền đưa ra một chiếc khăn, Hiểu Khê lau tay xong đã vứt bỏ. " Ý cô chính là, chỉ có Uất Trì Ảnh Quân mới có thể xử tội cô đúng không? Được. "

" Đến chỗ của Uất Trì Ảnh Quân. " Lệnh của Cố Hiểu Khê vừa dứt, thuộc hạ của cô lôi Tống Phù Ngọc lên xe, nhanh chóng di chuyển đến Bán Hải. Xe của Cố Hiểu Khê dẫn đầu, cô hùng hổ chạy trước khiến những chiếc xe khác cũng phải e sợ mà nép sang một bên nhường đường.

Tại Bán Hải, Uất Trì Ảnh Quân lúc này đang ở trong phòng làm việc, chưa hay biết chuyện tốt mà Tống Phù Ngọc làm ra. Từ bên ngoài truyền vào trong tiếng bước chân, sau đó thuộc hạ của anh báo lại, giọng cấp bách: " Lão đại, Cố gia đến, còn đang bắt giữ Phù Ngọc. "

Uất Trì Ảnh Quân nghe vậy liền xuống dưới nhà xem chuyện gì. Qủa nhiên giống như lời của thuộc hạ anh. Người của Cố Hiểu Khê vẫn đang bắt giữ Tống Phù Ngọc dù cô ta là người của Hoàng Long, hơn nữa đây còn là địa bàn của anh.

" Hiểu Khê đã đến đây, sao còn bắt giữ người của tôi làm gì? "

Cố Hiểu Khê cười lạnh một tiếng, đáp lại: " Người của Uất Trì lão đại, tôi không tiện xử lý. "

Uất Trì lão đại? Ảnh Quân nghe được bốn từ này chính miệng Cố Hiểu Khê thốt ra, anh cười nhạt một tiếng. Từ lúc nào giữa hai người lại xa cách như thế?

" Chuyện là như thế nào? " Uất Trì Ảnh Quân vừa nói, tay vừa mời Cố Hiểu Khê ngồi xuống từ từ giải quyết.

" Tống Phù Ngọc đưa em gái tôi vào quán bar, sắp xếp người làm nhục nó. Uất Trì lão đại thấy nên xử trí thế nào đây? "

Ảnh Quân nghe Cố Hiểu Khê kể, lúc này mới chịu đưa mắt liếc Tống Phù Ngọc một cái, nghiêm giọng hỏi: " Có đúng vậy không? "

" Chuyện này.. chuyện này..." Tống Phù Ngọc ở trước mặt Uất Trì Ảnh Quân liền ấp a ấp úng, sợ hãi chẳng nói nên lời.

" Uất Trì lão đại, trong phòng đó có camera, nếu muốn tôi có thể cho anh xem cảnh thuộc hạ của anh từ lúc dụ dỗ em gái tôi cho đến lúc bỏ mặc nó như thế nào. " Cố Hiểu Khê không giấu được giọng điệu tức giận khi kể lại. Uất Trì Ảnh Quân cũng nhìn ra cô sẽ không dễ dàng tha cho Tống Phù Ngọc như những lần trước.

" Nghe giọng điệu của Hiểu Khê chính là, nếu như hôm nay tôi không xử trí cô ta thật nghiêm khắc, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua. " Ảnh Quân hỏi lại bằng giọng trầm trầm.

Cố Hiểu Khê nở nụ cười lạnh lẽo, sắc mặt lúc hồng hào lúc nhợt nhạt: " Em gái tôi suýt chút nữa bị Tống Phù Ngọc làm mất hết thanh danh. Tôi không giết cô ta đã là nể mặt anh rồi. "

" Là tôi quản giáo thuộc hạ không nghiêm, suýt nữa để cô ta làm hại em gái cô. Nếu đã như vậy, việc xử trí Tống Phù Ngọc tôi sẽ để cô quyết định. " Uất Trì Ảnh Quân trước thái độ kiên quyết trị tội của Cố Hiểu Khê, anh cũng chẳng muốn tiếp tục bảo vệ cô ta." Lão đại..." Tống Phù Ngọc lúc này mới biết đến sợ hãi, cả người run cầm cập. Nếu là Uất Trì Ảnh Quân trừng phạt thì cùng lắm cô sẽ bị đưa vào ngục, nhưng nếu là Cố Hiểu Khê thì Tống Phù Ngọc chắc chắn chỉ có con đường chết.

" Được! " Cố Hiểu Khê khoái chí cười lên một tiếng. Cô đi đến, đứng trước mặt Tống Phù Ngọc, nhìn kĩ gương mặt đang sợ sệt của cô ta thật kĩ rồi mới đưa ra phán quyết.

" Cô... cô muốn làm gì? " Cổ họng Tống Phù Ngọc khô khốc. Khi thấy Cố Hiểu Khê đến gần, cô ta nín thở và bất động, mặt cắt không còn giọt máu.

" Tống Phù Ngọc, nếu cô đã thích nhìn người khác bị làm nhục, vậy bản thân cũng nên thử qua cảm giác đó. " Khi đưa ra quyết định này, ánh mắt cô vô cảm hệt như khi giết người, mỉm cười biến thành cười lạnh. Câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại làm những người xung quanh rùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net